Đây là mùa của tình yêu

Khi giúp đỡ người khác, chắc chắn chúng ta sẽ cảm thấy xúc động bởi tình yêu thương và sự quảng đại mà chúng ta đang cho đi.
Kimberly Kirberger
1.Món quà của Mike:tiếp tục câu chuyện Anh hùng của rừng xanh
Độc giả Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,
Mới sớm tinh mơ tôi đã chạy xe từ Mexico, nơi tôi đang sống, đến South Central Los Angeles để phỏng vấn cậu thiếu niên mà tôi chưa từng quen biết. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Mike Powell. Tôi đã nghe bạn của một người bạn kể rằng Mike có một câu chuyện đời rất thú vị, và đi tìm những câu chuyện thú vị lại chính là sở trường của tôi. Trong hai mươi năm cầm bút, tôi từng nghe nhiều người nói rằng những câu chuyện tôi viết đã làm thay đổi cuộc đời họThế nhưng, riêng câu chuyện này lại làm thay đổi cuộc đời của chính tôi.
Đến tối mịt cuộc phỏng vấn mới kết thúc, và khi lái xe về nhà trong màn đêm tĩnh mịch, tôi đã chẳng tài nào tập trung để nghe nhạc từ radio trong xe cho được.Tâm trí tôi cứ lẩn quẩn mãi với những gì tôi đã được nghe vào ngày hôm ấy. Câu chuyện của Mike quá kỳ lạ và nó khiến người ta thực sự bàng hoàng.
Ban đầu, cuộc phỏng vấn chàng trai trẻ mười bảy tuổi to lớn và rụt rè ấy chẳng khác nào một màn nhổ răng. Thế rồi từng chút một, cậu đã mở miệng và bắt đầu tin tưởng tôi, và từng mảnh chuyện của cậu bắt đầu tuôn ra chẳng theo một trình tự nào cả.
Tôi vừa sững sờ, vừa bị lôi cuốn, mà cũng vừa cảm thấy ghê sợ. Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ mình là một người am hiểu cuộc sống thực tế, xã hội, và là một người khó xúc động. Tôi cứ nghĩ mình đã đi khắp nơi, đã nghe mọi thứ và chẳng chuyện gì có thể làm tôi kinh ngạc được. Nhưng nhờ cậu trai trẻ dễ thương, nói năng nhỏ nhẹ ấy mà ngày hôm đó - và cả những năm tiếp theo sau này - tôi đã biết được rằng, còn có một thế giới khác bên ngoài kia mà thậm chí tôi chưa từng nghĩ là có tồn tại. Đó là một thế giới tồi tệ hơn bất cứ thứ gì tôi từng xem trên TV; tồi tệ hơn bất cứ điều gì về chiến tranh mà tôi từng đọc; và thế giới ấy có nhiều trẻ em như Mike và anh chị em của cậu, những đứa trẻ nghĩ rằng cái thế giới mà chúng đang sống mới là thế giới bình thường.

Từ ngày ấy đến nay đã năm năm rồi, vậy mà tôi vẫn thường nghĩ về cậu trai trẻ ngồi trong căn phòng bếp và trò chuyện với tôi ấy như một điều kỳ lạ xảy ra trong đời mình. Không chỉ vì cậu đã sống sót sau bao nhiêu vây hãm để kể lại câu chuyện đời mình, mà còn bởi cậu đã không hề tỏ ra cay đắng hay căm giận những năm tháng đã qua. Trái lại, cậu còn vô cùng yêu thương cuộc sống, dành cho nó một tình cảm ngọt ngào mà tôi chưa từng thấy ở một người bị vi dập tàn tệ đến thế, một con người mà toàn bộ tuổi thơ đã bị đánh cắp. Nhưng, “Hầy, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi,” cậu nhún vai và mỉm cười. “Cháu cần phải cho qua mọi thứ và tiếp tục đi tới,” cậu nói. Đối với tôi, cũng như đối với nhiều bạn đọc đã viết thư cho tôi sau khi nghe câu chuyện của Mike, mười bảy năm đầu đời của Mike đã đem lại cảm giác giằng xé, và một cái nhìn thông hiểu hơn về một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Dường như Mike đang tồn tại ở một thế giới khác, với một lũ quỷ dữ và những cơn ác mộng vây hãm. Với những ai chưa từng có cơ hội đọc Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn, thì Anh hùng rừng xanh sẽ thực sự là một câu chuyện gây choáng váng.
Bị giam hãm trong khu ổ chuột tệ hại nhất của Los Angeles, ở tuổi lên chín, Mike đã có một quyết tâm, và quyết tâm ấy đã lấy mất tuổi thơ của cậu và nhiều điều khác nữa. Mike đã lớn khôn trước tuổi khi đơn độc gánh lấy trách nhiệm nuôi một gia đình gồm bảy đứa em nhỏ nhít của mình. Và trong cái thế giới đầy rẫy những tội ác, hiểm nguy và nghèo khó ấy, cậu cũng đã một mình dần dần nuôi dạy các em nên người. Mấy anh em Mike vẫn sống sót sau cách đối xử tàn tệ, hung ác của người cha ruột buôn ma túy, và người cha dượng buôn cocain đáng sợ; các em vẫn sống sót sau khi bị một người mẹ nghiện ma tuý lừa dối và bỏ rơi, và các em vẫn sống sót dù bao cảnh bạo lực của các băng nhóm tội phạm cũng như những cảnh giết chóc vẫn diễn ra hàng ngày quanh các em. Suốt tám năm trời đằng đẵng, những ban ngành có trách nhiệm (nhà trường, thầy cô, nhân viên công tác xã hội, cảnh sát) đều không hề biết rằng một đứa trẻ đường phố lại vừa phải đóng vai trò là một người cha, vừa là một người mẹ của một gia đình, và đứa trẻ ấy chính là nguồn tài chính và nguồn tình cảm duy nhất của những đứa trẻ còn lại trong gia đình mình. Hãy nhìn cho rõ vấn đề đi. Đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Đây là một cuốn biên niên sử ghi chép toàn sự thật về những chuyện giết chóc, tự sát, những cơn cuồng nộ, những nỗi sợ hãi triền miên, những lũ quỷ dữ thật sự và lòng dũng cảm đáng kinh ngạc. Chưa đến tuổi mười lăm mà Mike Powell đã bị bắn hụt những tám lần để bảo vệ gia đình được toàn vẹn. chuyện của cậu là một hình ảnh khác đáng ngạc nhiên về nước Mỹ những năm 1990, không như cái nước Mỹ mà hầu hết chúng ta vẫn biết.
Dưới đây là một trích đoạn rút từ nguyên gốc, giúp chúng ta có cái được nhìn thoáng qua về cảnh ngộ của một đứa trẻ mà cả cha lẫn mẹ đều nghiện ma túy, và thường xuyên bị một kẻ nghiện ngập khủng bố mà không thể chống cự lại được.Và hãy nhớ rằng, ở đây chúng ta đang nói về một đứa trẻ mới có chín tuổi phải giữ bí mật toàn bộ cuộc đời mình, vì nó đang cố gắng một cách vô vọng để giữ gia đình mình không bị tan vỡ, và để các em nhỏ của mình không bị đưa đến nuôi tạm trong các gia đình khác nhau.
Để chắc chắn là không ai nghi ngờ bất kỳ điều gì, Mike bắt đầu tự mình lau dọn nhà cửa, giặt giũ, cho các em ăn, thay tã và tắm rửa sạch sẽ cho chúng. Thằng bé moi tìm ở những tiệm bán đồ cũ nát để kiếm mua lược chải tóc, chai lọ và quần áo với giá rất bèo, và che giấu sự vắng mặt của mẹ nó bằng vô số những cớ này cớ nọ. Cha mẹ nó, Cheryl và Marcel, vừa mới khoắng sạch những gì còn sót lại trong nhà để đi mua ma túy - thậm chí cả tiền thuê nhà và thức ăn của bọn trẻ. Khi lâm vào tình cảnh quẫn bách, Mike lặng lẽ rời trường học ở tuổi lên chín để tự mình nuôi sống gia đình. Nó đi quét dọn, bốc vác và chất hàng cho các cửa hàng rượu mạnh. Nó luôn nhận ca trước bình minh hay mãi tận khuya, để các em không hoảng sợ khi chúng thức dậy mà không thấy anh đâu.
Là những con nghiện đồng thời cũng là những tay buôn bán ma túy nên càng ngày Cheryl và Marcel càng hay vắng nhà hơn. Trong những ngày về nhà ít ỏi ấy, người cha người mẹ này lại trở nên hung bạo hơn. Chìm sâu trong sự nghiện ngập, Cheryl đang tâm bỏ rơi ngay chồng mình khi nguồn ma túy của gã đã cạn kiệt để bám dính lấy ai có nhiều ma túy hơn. Khi đói thuốc, một Marcel hung hãn lùng sục như điên như dại khắp căn hộ trong khu ổ chuột này, đánh đập và khủng bố tinh thần đám trẻ để tra vấn chỗ giấu tiền hay chỗ mẹ chúng đang ở.
Một tối nọ Marcel đặt đứa em gái hai tuổi của Mike vào một cái túi nhựa và cột chặt miệng túi lại Thiếu không khí, đôi mắt của đứa nhỏ mới chập chững biết đi này như muốn lòi ra và con bé bắt đầu tái mét. “Mẹ chúng mày đâu?” gã nghiện độc ác gào lên. Mike và cậu em Raf năm tuổi vừa nức nở vừa liên tục húc đầu vào gã, mấy nắm đấm nhỏ xíu cứ thụi liên tục vào lưng gã mà chẳng ăn thua gì. Trong nỗi tuyệt vọng, cuối cùng Mike đã cắn ngập răng mình vào cổ Marcel, hy vọng cái kẻ man rợ này sẽ buông cái túi nhựa ra rồi bắt nó thay thế vào. Chiêu này thật hiệu quả! Marcel nhảy nhổm lên và quăng Mike qua cửa sổ; thằng bé bị những tấm kính vỡ rạch nát người và gãy một cánh tay.
Câu chuyện càng lúc càng tồi tệ, rất nhiều điều tồi tệ như các bạn đã biết.

Hơn một ngàn bạn trẻ trên khắp thế giới đã viết thư cho tôi sau khi đọc Anh hùng rừng xanh. Đó là những trẻ em bình thường sống ở ngoại ô của các thành phố lớn, nhỏ trên khắp nước Mỹ đã bị những chi tiết trong câu chuyện gây sốc.Nhiều người trên thế giới đã viết thư cho tôi: các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh và các giáo hội, cũng như các thanh thiếu niên ở Ấn Độ, Malaysia, Anh quốc, Úc, và bất cứ nơi nào mà những quyển sách Nuôi dưỡng Tâm hồn đến được. Họ đều đặt ra những câu hỏi tương tự nhau, chẳng hạn như: “Mike là một cậu bé có thật hay chỉ là hư cấu?”, “Đến bây giờ thì tất cả anh em của cậu bé ấy ra sao rồi?”, “Cháu làm thế nào để viết thư cho Mike và nói với bạn ấy rằng bạn ấy thật phi thường?” Và, bằng những ngôn ngữ khác khác nhau, theo những phương ngữ khác nhau, cách viết khác nhau - bằng bút chì trên giấy hay đánh máy bằng phông chữ tuyệt đẹp và in trên loại giấy văn phòng, và cả hàng trăm, hàng trăm, hàng trăm thư điện tử - tất cả đã gửi đến tôi một thông điệp: “Xin vui lòng nói với Mike, rằng cậu ấy đã nâng đỡ tinh thần tôi hơn bất kỳ ai khác. Tôi nghĩ mình đã sai khi đòi hỏi cuộc sống của mình phải thế này hay th> kia. Tôi sẽ không sống như thế nữa. Xin vui lòng nói với cậu ấy điều đó.”
Tôi đã thực hiện được yêu cầu của các bạn. Mỗi bức thư, mỗi tấm bưu thiếp, mỗi cái thư điện tử tôi nhận được đều được in ra hay sao chụp lại và để vào chồng hồ sơ “Mike” của tôi. Cứ mỗi tháng một lần tôi lại gửi những bức thư tuyệt vời ấy lên miền Bắc để Mike biết rằng cuộc tranh đấu của cậu rất có ý nghĩa với những người khác. Và bất cứ khi nào lái xe đến thăm Mike, tôi đều cầm chồng thư mới nhất theo cùng và đọc to lên cho cậu và gia đình nghe.
Câu chuyện của Mike đã làm cho nhiều người trong các bạn phải rơi nước mắt. Và nhiều bức thư của các bạn cũng khiến tôi nhỏ lệ. Lúc bắt đầu nhận đượcthư của các bạn, tôi đã biết Mike được gần ba năm. Nhưng đột nhiên, giờ đây tôi cũng lại bắt đầu biết về các bạn, và lại nhìn thấy Mike qua cặp mắt của các bạn.
Emily đã viết thế này:
Tên cháu là Emily Spence, mười ba tuổi, sống ở Memphis, Tennessee.Cháu chỉ muốn nói với cô rằng câu chuyện “Anh hùng rừng xanh” của cô thật xúc động. Chưa bao giờ cháu đọc được một câu chuyện nào có thể nâng đỡ tinh thần cháu đến vậy. Dù không thật sự biết nhiều về một cuộc sống như thế, nhưng cháu đã nhận ra rằng mình có một cuộc sống thật tốt và được chăm sóc chu đáo đến thế nào - không phải bởi MỘT người nào đó, mà bởi toàn xã hội. Dù gì thì cháu cũng muốn nói với cô rằng cháu rất cám ơn cô đã viết câu chuyện này. Nó thật sự có ý nghĩa đối với cháu. Cám ơn cô, Emily.
Trong ba năm qua, tôi đã trả lời tất cả những bức thư tay và thư điện tử. Mỗi khi các bạn viết thư, tôi lại cho các bạn biết những gì đã xảy ra trong cuộc đời Mike kể từ sau khi câu chuyện này được xuất bản, bởi vì có quá nhiều người trong các bạn đã hỏi giờ đây cuộc sống của Mike và cả gia đình cậu ấy ra sao. Vâng, họ vẫn đang ở đó, và không phải lúc nào cuộc sống cũng kết thúc có hậu ngay được, mà nó chỉ đem lại hạnh phúc từng chút từng chút một mà thôi. Rất tiếc là thế giới thực không hề giống như một bộ phim truyền hình kết thúc có hậu và dễ hiểu vào mỗi cuối tuần.

Mabel, bà của Mike, giờ đã gần bảy mươi, và vẫn phải làm việc toàn thời gian; điều này có nghĩa là bà vẫn phải đi lại hơn một trăm dặm mỗi ngày, sau đó trở về nhà vào mỗi tối để chăm sóc bọn trẻ. Mỗi đêm bà chỉ ngủ khoảng bốn tiếng đồng hồ. Còn Otis, ông của Mike, trong những năm qua vẫn phải chăm sóc những đứa trẻ nhỏ nhất trong khi bà Mabel và Mike đi làm. Gần đây ông mới bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư. Ông đã trải qua phẫu thuật vài lần, nhưng giờ vẫn phải sống trong đau đớn và không thể ngủ được. Dù vậy những đứa trẻ ấy cuối cùng cũng đã được an toàn và hạnh phúc trong một thế giới hoàn toàn mới mà không bị bạo lực bủa vây thường xuyên như trước nữa. Giờ thì chúng đã thoát ra khỏi khu rừng hoang dã ấy, đã thoát khỏi những hiểm nguy xảy ra hàng ngày, và cuối cùng là thoát khỏi sự tàn ác của chính cha mẹ chúng. Ở trường, tất cả bọn trẻ đều học giỏi, không đứa nào trong tám đứa trẻ này (ba trong số đó giờ đã qua tuổi thiếu niên) từng gặp bất cứ một rắc rối nào. Đó là một phần thưởng tuyệt vời cho Mike và những giá trị mà cậu đã ươm mầm cho những đứa em của mình.
Cuộc sống riêng của Mike những năm qua cũng không dễ dàng gì, cho dù bây giờ đã có ông bà giúpm nom lũ trẻ (Có lẽ các bạn chưa từng nghĩ về điều này, khi mà bạn bỏ học lúc mới chín tuổi thì tìm một công việc tốt khi đã trở thành người lớn quả là chuyện khó vô cùng). Mike phải làm những công việc có mức lương tối thiểu và thường mỗi ngày phải làm những hai ba công việc khác nhau mới có đủ tiền để trang trải cho gia đình. Hiện giờ Mike đang phải làm ca mười hai tiếng, đôi khi còn hơn nữa, và vẫn phải dành thời gian cho việc học và phải học lớp phụ đạo đặc biệt để bù lấp những kiến thức hổng từ khi cậu bỏ học. Nhưng Mike quyết tâm phải đuổi kịp chương trình cho bằng được. Cậu vừa mới trải qua đợt kiểm tra sơ cấp, và tôi tin rằng trong nay mai, điện thoại nhà tôi sẽ đổ chuông và Mike sẽ báo cho tôi biết cuối cùng thì cậu cũng đã tốt nghiệp phổ thông. Hãy tin tôi, khi chuyện ấy xảy ra, tất cả chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn.
Nếu có ai trong số các bạn nhận được những tin tức mới nhất của tôi về Mike, hẳn các bạn sẽ cảm thấy bực bội vì thực tế là câu chuyện ấy vẫn chưa có được một kết thúc thật tốt đẹp. Điều đó cũng tốt thôi. Tôi rất mừng khi thấy nhiều bạn nghĩ rằng mình đang phải giải quyết những vấn đề thật sự hóc búa. Đó là việc phải tốn rất nhiều công sức và thời gian để quay ngược lại quá khứ nhằm lấy lại những gì mà hầu hết mọi người đều xem là mặc nhiên phải có, như học vấn chẳng hạn. Hoặc là việc phải mất vài năm, hay thậm chí cả đời, để lấy lại những năm tháng tuổi trẻ đã qua.
Không ai nghĩ rằng ở một mặt nào đó, mỗi trang viết cũng có thể làm thay đổi tác giả, và đó chính là trường hợp của tôi - các bức thư của các bạn đã làm tôi thay đổi. Đôi khi tôi hồi đáp cho các độc giả để cho họ biết tin về Mike, bức thư trả lời thứ hai của họ thậm chí còn đẹp đẽ và xúc động hơn bức đầu, chẳng hạn như bức thư của Jaclyn dưới đây:
Thưa cô Paula,
Rất cám ơn cô đã trả lời thư cháu. Cháu rất vui mừng khi biết cuộc sống của anh Mike giờ đây đã ổn định, dù rằng anh ấy hẳn vẫn rất mệt nhọc sau một ngày làm việc trở về nhà! Ch cảm thấy rất buồn cho ông của anh ấy. Cách đây ba năm, khi học lớp năm, các bác sĩ phát hiện cháu có một khối u não ác tính. Đó là giai đoạn rất đáng sợ đối với gia đình cháu và cả với cháu nữa. Cháu biết rằng anh Mike và gia đình anh ấy đang phải trải qua giai đoạn khó khăn, và cháu muốn họ biết rằng họ không hề đơn độc. Cháu sẽ cầu nguyện cho anh Mike và gia đình anh ấy, và có lẽ ngay lúc này đây cũng có rất nhiều người đang cầu nguyện cho họ. Có thể cháu sẽ gửi cho anh Mike một bức thư ngắn để báo cho anh ấy biết, rằng có rất nhiều người biết câu chuyện của anh và đang cầu nguyện cho anh. Tên cháu là Jaclyn Taekema, đang sống ở British Columbia. Nếu có lúc nào đó đi thăm anh Mike, cô có thể vui lòng nói với anh ấy rằng có người ở Canada đang cầu nguyện cho anh ấy được không ạ? Một lần nữa rất cám ơn cô đã hồi âm cho cháu.
Có một bức thư rất đặc biệt mà tôi đã đính lên tường phía trên bàn làm việc của mình từ khi tôi nhận được nó. Một tổ chức đã gửi bức thư ấy cho tôi và nhờ tôi chuyển đến Mike, vì lúc đó họ không có địa chỉ của cậu. Hai dòng đầu của bức thưchứa đựng những lời lẽ đẹp nhất mà tôi từng đọc.
Anh Michael thân mến,

Tôi vui mừng được thông báo đến anh, rằng anh đã được chọn để nhận Giải thưởng Hoa Kỳ năm 1998. Đây được xem là “Giải Nobel Những điều tốt đẹp”, được trao mỗi năm cho sáu anh hùng thầm lặng, những người hiện thân cho tính cách và tinh thần Mỹ. Những người được nhận giải là những con người “bình thường”, nhưng đồng thời cũng là những tấm gương nổi bật nhất cho những giá trị của nước Mỹ. Anh đã được Ban giám khảo và Ủy ban Tuyển chọn Ruy băng Xanh chọn trong số 688 ứng cử viên của giải.
Người viết b thư này ký tên là Elizabeth Peale Allen, chủ tịch của Quỹ Suy nghĩ Tích cực và là con gái của Norman Vincent Peale.
Mike nhận được Giải thưởng Hoa Kỳ tại Palm Springs, California, ngày 30 tháng 1 năm 1999. Chồng tôi và tôi đã có mặt vào tối hôm đó để vỗ tay, tung hô và nhảy lên sung sướng cho một điều thật sự tuyệt diệu mà cuối cùng cũng đã đến với con người xứng đáng nhất mà tôi từng được biết ấy. Tối đó, trên đường lái xe từ Palm Springs trở về, tôi đã có cơ hội để suy nghĩ về những thay đổi của bản thân trong suốt thời gian tôi và Mike quen nhau, về cách sống như một món quà mà cậu đã tặng cho tôi. Đã năm năm trôi qua kể từ lần phỏng vấn đầu tiên nơi cái bàn trong góc bếp ấy, tôi đã dành rất nhiều thời gian bên Mike và gia đình cậu, và chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Hiện giờ tôi đang viết một quyển sách về cuộc đời Mike, bởi vì tôi đã học được nhiều hơn những gì tôi từng biết trong lần đầu tiên viết cái bài viết ngắn về Mike cho Nuôi dưỡng Tâm hồn. Phần còn lại của câu chuyện ấy đã gây ra quá nhiều sửng sốt, bởi nó kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng lại thật vinh quang và đẹp đẽ, đến mức nó vẫn tiếp tục làm tôi kinh ngạc - và làm trái tim tôi đã tan chảy vì xúc động. Nhưng ngay cả khi đang thuật lại những điều tồi tệ nhất trong những điều tồi tệ được chôn sâu ấy, Mike vẫn không một lời than van về việc mình phải đối diện với bao khó khăn trong cuộc sống. Tôi không nghĩ là Mike sẽ mãi khổ nhọc như vậy. Và đó cũng chính là những gì vẫn khiến tôi phải luôn trăn trở.
Hôm nay đây, khi đánh một cuốc xe dài chạy từ Los Angeles, tôi vẫn tắt radio trong xe, như tôi đã làm vào cái ngày đầu tiên tôi đến gặp Mike. Trong khi chạy xuyên qua màn đêm, tôi miên man nghĩ về cuộc đời của Mike và cuộc đời của tôi; về sự may mắn mà tôi có được trên mỗi bước đường, và về những điều bình dị, chẳng hạn như việc đọc một quyển sách, hay đơn giản là mở cái tủ lạnh, hoặc có một cái giường êm, một đôi giày đẹp, và thậm chí cả việc có thể ra ngoài khi trời đang mưa - những điều mà tôi cho là rất đỗi bình thường.> Thế là một lần nữa tôi lại phải thề rằng tôi sẽ thôi không phàn nàn về những điều nhỏ nhặt, ngốc nghếch, vớ vẩn ấy nữa; những điều đó thường chỉ thoáng qua thôi, ấy thế mà tôi cũng bực dọc. Tôi cũng thề là sẽ thôi không xem cuộc sống vô cùng tốt đẹp của mình là chuyện đương nhiên nữa.
Và bất cứ khi nào nghĩ mình đang có một ngày chẳng ra làm sao, tôi lại cố nhớ rằng mình thậm chí còn không biết một ngày chẳng ra làm sao nó như thế nào.Chưa có ai từng quăng tôi qua cửa sổ. Chưa có ai từng ra sức đạp thật lực lên cái mắt cá đã gãy của tôi để làm cho tôi thêm đau đớn. Chưa có ai từng giữa đêm bỏ tôi vào một cái thùng chứa rác và bắt tôi phải bới tìm thức ăn.
Không, tôi thật sự không biết thế nào là một ngày tồi tệ. Và cái con người duy nhất trên thế giới này thật sự biết điều đó thì lại chẳng bao giờ tốn thời gian ngồi than vãn hay trách móc người khác. Và mỗi lần mặt trời mọc, tôi lại thề rằng tôi sẽ cố gắng trở thành một người tốt hơn. Tôi sẽ cố thật nhiều để ngày một giống Mike hơn.
Thân ái,
Paula McDonald


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận