3. Bố là “Giấc mơ đẹp nhất” của con
Không biết từ bao giờ, bố tôi có tật rượu chè. Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ cứ hay gây gổ nhau. Mỗi lần như thế, mẹ lại dắt díu hai chị em tôi về ở với ngoại. Mỗi năm chúng tôi đã phải đi “tị nạn” như vậy vài lần, nhưng còn dại khờ nên tôi hồn nhiên vui chơi ở nhà ngoại, không biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình. Bố uống rượu nhiều mỗi ngày, tôi không biết điều này có tác hại rất lớn đến sức khỏe của bố. Thế rồi cách đây khoảng hai năm, các bác sĩ chẩn đoán bố tôi thực sự mắc chứng nghiện rượu, một chứng bệnh biến một người bình thường thành một kẻ mất hết lí trí. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ bố là kẻ nát rượu. Đối với tôi, bố là một siêu anh hùng luôn chiến thắng mọi chông gai trên đường đời. Những năm còn học phổ thông, bố có biệt danh là “Giấc mơ đẹp nhất”, vì bố là một tay đua xe sáng giá nhất ở trường bố theo học, đẹp trai và tài hoa. Nhưng bất hạnh thay, bố lại được sinh ra và lớn lên bên cạnh một người cha nghiện rượu. Chao ơi, phải chi ông nội đừng tiêm nhiễm cho bố tật xấu ấy!
Gần đây, cũng vì rượu mà bố gây tai nạn xe, một cú đâm thẳng vào một chiếc xe khác. Chính tai nạn ấy đã khiến tôi nhận ra bệnh của bố trầm trọng đến mức nào. Tôi nhớ rất rõ cú điện thoại chúng tôi nhận được vào lúc 2 giờ sáng hôm ấy, lúc đó bố chưa về nhà. Tôi lo lắng nhấc điện thoại lên và nghe rằng có người muốn gặp bà chủ nhà. Biết có chuyện chẳng lành đã xảy ra cho bố, tôi vội đánh thức mẹ dậy và đưa ngay điện thoại cho mẹ. Tôi chăm chú nhìn mẹ căng thẳng nghe điện thoại một hồi lâu. Chuyện gì đang xảy ra cho bố vậy? Bố ơi, bố có sao không? Tôi vừa khóc nức nở vừa nghĩ thầm. Mẹ gác máy và bảo tôi đừng khóc nữa. Nước mắt ràn rụa, tôi thẫn thờ đứng nhìn mẹ lái xe ra khỏi nhà để đến bệnh viện. Tôi thức trắng đến sáng, cứ ngồi bên chiếc điện thoại ngóng chờ tin và cầu nguyện cho bố được bình an.
Cuối cùng thì điện thoại cũng reo vào lúc 7g30’. Mẹ cho biết bố đã say mèm không biết trời trăng gì cả, nên không nhớ thắt dây an toàn. Đầu bố đập vỡ cả kính chắn gió, mặt bị cắt nát và não bị chấn thương nặng. Khi được kéo ra khỏi xe, bố vẫn bất tỉnh nhân sự, mặt bê bết máu, còn đôi mắt thì như muốn bật ra khỏi tròng. Trông bố kinh khủng lắm! Nhìn thấy bố trong tình trạng như thế trước khi được đưa đi phẫu thuật, mẹ nghĩ bố khó lòng qua nổi. Ơn Chúa, các bác sĩ đã cứu được bố và còn chữa lành cả con mắt phải của bố nữa.
Giờ đây các bác sĩ nói với mấy mẹ con tôi rằng, bố sẽ không sống qua tuổi bốn mươi lăm nếu không chịu cai rượu. Thậm chí ngay cả khi bố hoàn toàn không đụng tới một giọt rượu nào nữa thì họ cũng phải ghép gan cho bố, để phục hồi lại lá gan đã bị rượu làm tổn hại nghiêm trọng.
Giờ đây, bố tôi, ngôi sao đường đua đẹp trai một thời, đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc bồng bềnh bóng mượt giờ bạc màu xác xơ; làn da mặt hồng hào mịn màng nay sần sùi những vết sẹo; đôi chân bố đen xỉn đi vì máu không lưu thông được; đôi mắt xanh da trời từng làm say đắm biết bao cô gái giờ đã trở nên đờ đẫn, nhìn vào đó chỉ thấy một màu vàng bệnh tật yếu ớt.
Dù vậy, nếu bạn có hỏi, tôi cũng sẽ trả lời bạn rằng, với tôi, bố vẫn luôn là người tuyệt nhất, vẫn luôn là “Giấc mơ đẹp nhất” của tôi. Nhưng... “Giấc mơ” ấy đang có nguy cơ tan biến vì
Có nỗi đau xót nào hơn khi phải chứng kiến cảnh bố mình, người mà mình hằng yêu thương và ngưỡng mộ hơn bất kỳ ai trên đời, đang tự hủy hoại bản thân?Vì vậy, ngày nào tôi cũng cầu nguyện xin Chúa giúp bố thoát khỏi chứng nghiện rượu ấy.
Bố ơi, nếu có đọc được bài viết này, bố sẽ biết rằng con yêu bố biết chừng nào, rằng con rất tự hào về bố và về tất cả những gì bố đã làm. Mãi mãi bố vẫn là người hùng của con, là người bố siêu phàm của con. Bố yêu ơi, con tin chắc bố có đủ nghị lực để vượt qua được chứng bệnh đáng ghét đó. Ai cũng từng mắc sai lầm, và Chúa luôn cho chúng ta rất nhiều cơ hội để sửa chữa sai lầm ấy. Bố ơi, nếu caiđược rượu tức là bố đang có cơ hội được trở về nhà, hãy quyết tâm nhé bố, mẹ và chúng con đang ngày đêm chờ đợi bố.
Tôi muốn gửi một niềm hy vọng đến những ai đang bị ma men hành hạ như bố tôi, hãy tin rằng không ai phải đơn độc chiến đấu với bệnh tật cả. Với tình yêu và sự giúp đỡ của những người thân yêu, chắc chắn họ sẽ sớm dứt ra khỏi chứng nghiện rượu này.
Cám ơn,
Rachel Palmer
4. Tình yêu ơi, mi đang ở nơi nao?
Từ hồi nào đến giờ tôi vẫn luôn thích đọc bộ sách Sống Đẹp,nhưng trong chương Các mối quan hệ, tôi chưa đọc thấy một mẩu chuyện nào có bóng dáng mình trong đó. Vì chưa yêu bao giờ nên tôi không thể đồng cảm với tác giả các bài viết đó được. Họ chỉ diễn tả tâm trạng của những người đang yêu, hoặc vừa thất tình mà thôi. Hầu như không ai biết đến cảm giác bất an và buồn bã của một thiếu nữ chưa từng có mối tình nào.
Tôi vẫn thường cho rằng mình “cao số”, sinh ra nhằm cung “kị con trai” nên con trai không dám đến gần, cũng giống như... con chuột sợ hơi con mèo, muỗi mòng sợ mùi hành tỏi vậy. Theo suy nghĩ non nớt của tôi, muốn có một mối tình, chỉ cần người ta bỏ ra một ít thời gian theo đuổi, một chút kiên trì và nhất là phải có vitamin “T” (Tình Yêu). Nhưng chưa có một tên con trai nào chịu mất công với tôi như thế cả. Niềm ao ước có một mối tình khiến tôi luôn bứt rứt khó chịu. Xem phim tình cảm lãng mạn, tôi cứ phải nhắm tịt mắt lại mỗi khi có những pha hôn nhau mùi mẫn. Tình cờ bắt gặp các đôi tình nhân âu yếm nhau khi đi trên phố, trong các khu mua sắm, hay bất cứ nơi công cộng nào, tôi đều bực mình ngó lơ. Bộ họ không thể chờ đến khi về nhà hay tìm một chỗ nào khác kín đáo hơn hay sao? Người lớn cho rằng tôi đang trong tuổi dậy thì, và sau khi qua khỏi giai đoạn khó khăn này, tôi sẽ đón nhận nhiều điều tốt đẹp để trưởng thành hơn. Nghe cũng có lý. Tôi bắt đầu tin rằng tình yêu sẽ đến một cách tự nhiên như những điều bình thường khác trong đời sống. Rồi thể nào chả có một ngày tôi “phải lòng” một ai đó, và âm thầm dồn hết tâm trí để nghĩ về người ấy.
Năm học lớp mười, tôi hoảng hốt khi nhận ra rằng trong khi đám bạn cùng trang lứa đều đã trưởng thành còn tôi vẫn là một con nhóc con. Dường như đứa nào cũng rành rẽ chuyện hẹn hò, thậm chí có đứa còn huênh hoang rằng nó đã biết yêu ngay từ lúc lên mười. Tụi nó còn nói vanh vách tâm lí bọn con trai và có thể nhỏ to với nhau nhiều kinh nghiệm quý báu, như thể chúng đã được huấn luyện để trở thành những nhà tư vấn tình yêu chuyên nghiệp không bằng. Còn tôi ư? Tôi còn chưa có một anh chàng nào để mắt tới chứ nói chi đến chuyện hẹn hò đi chơi. Dù rằng chưa thích ai nhưng tôi buồn vô cùng, và càng nghĩ ngợi về tình cảnh “muộn màng” của mình, tôi lại càng đau khổ. Mặt mũi mình trông có tệ lắm không? Hay mình có gì bất thường chăng?
Tôi biết mình không phải là đứa con gái quyến rũ nhất, đáng yêu nhất, nhưng chắc chắn tôi chẳng phải là đứa xấu xí vô duyên. Tôi đã từng ngắm nghía nhan sắc của những đứa con gái được cả lũ con trai hẹn hò. Một số đứa trông rất bình thường, thậm chí chẳng có chút nào gọi là xinh; một số khác lại nói năng, đi đứng õng ẹo đến phát chán. Tôi thật không biết điều gì ở tụi nó khiến bọn con trai phải phát rồ lên như thế?
Một ngày nọ, trong lúc đang tán gẫu với nhỏ bạn gái trong lớp học nhạc, lanman một hồi, không hiểu sao tôi lại bắt sang chủ đề tình yêu. Tôi buồn bã tâm sự với nó, rằng dù có cố gắng cách mấy tôi cũng chẳng có một cuộc hẹn hò nào cả. Nhỏ bạn tôi nói ngay, “Ối dào, không việc gì phải lo. Với cả hai lần hò hẹn, mình đều phải chủ động mời chàng đi chơi đấy.” Vừa nghe nó nói xong, tôi liền ồ lên kinh ngạc.Phải mời bạn trai đi chơi trong khi nó là một trong số ít những đứa con gái xứng đáng với lời khen “đẹp lộng lẫy”, với mái tóc bồng bềnh, đôi mắt nâu thăm thẳm và tính tình cởi mở á? Thế là tôi bắt đầu cảm thấy có chút yên tâm về đường “tình duyên lận đận” của mình. Tôi nhận thấy rằng, nếu như ngay cả một người xinh đẹp nhường ấy mà cũng phải chủ động để làm nảy sinh những mối quan hệ tình cảm thì mình thật sự chẳng có gì bất thường cả.
Sau buổi nói chuyện ấy, tôi nghiệm ra mình cần phải chấp nhận con người thật của mình, với cả những ưu điểm lẫn khuyết điểm. Hầu như lúc nào tôi cũng tỏ ra nghiêm trang, đạo mạo để che giấu con người thật của mình, khiến tôi trông thật lạnh lùng khó gần. Theo nhận xét của các bạn cùng lớp, trông tôi chả khác nào một người dự định sẽ trở thành một nữ tu vậy. Quả thật là tôi chỉ biết chúi mũi vào sách vở, và thú giải trí duy nhất của tôi là lang thang trong thư viện. Chẳng bao giờ tôi biết trút bỏ mặc cảm để gây ấn tượng với một gã con trai nào cả.< /> Nhưng dù gì thì người ta cũng chỉ có thể giấu mình được một thời gian thôi, nên tôi quyết định sống thật với chính mình.
Rồi một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ gặp được bạn trai. Anh ấy sẽ yêu thích tôi bởi tôi là một cô gái thật dễ thương. Đó mới là tình cảm chân thật. Từ đây đến lúc gặp được chàng trai đặc biệt ấy, tôi phải biết tự bằng lòng với chính con người mình.Lúc này tôi không thật sự biết rõ tương lai mình sẽ ra sao, nhưng tôi không còn sợ mình “cao số” nữa.
Thân chào,
Erin Seto
Tên tôi là Ashley, mười bốn tuổi. Hôm nay tôi viết lá thư này để chia sẻ một trang mà tôi đã viết trong Nhật ký tuổi mới lớn. Cuốn Nhật ký ấy đã yêu cầu mọi người hãy viết ra những gì cần nói với một người đang có ý định tự tử. Bài tập này rất hay đối với tôi. Nó cũng giống như một cách giải thoát vậy. Tôi nghĩ mình đã cất giữ quá nhiều nỗi niềm trong lòng và cần có chỗ để giãi bày. Ở khắp nơi, từ báo chí, đến truyền hình, phim ảnh, thậm chí cả ở trường học, tôi đều nghe nói có nhiều bạn cùng lứa tuổi với tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử, xem đó như là một lối thoát cuối cùng. Thậm chí dường như ngày nay giới trẻ còn đánh bóng thêm cho hành động ấy. Lần đầu tiên, tôi hiểu được thế nào là tự kết liễu mạng sống của mình là khi tôi lên mười. Lúc ấy, vì chuyện này mà tôi rơi vào khủng hoảng, và cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh về nó. Cũng như mọi người, tôi đã phải trải qua những ngày rất tệ. Có những ngày tôi cảm thấy như mình không còn muốn sống hay không thể tiếp tục sống được nữa. Nhưng cũng may là tôi luôn tìm thấy sức mạnh bên trong mình để nhặt nhạnh các mảnh vỡ và đi tiếp. Vẫn còn có ngày span> kia mà. Khi viết xong trang nhật ký ấy, tôi nhận ra mình có khả năng đến gần tất cả những ai muốn tự tử.Và đó cũng chính là lúc tôi có ý tưởng gửi trang nhật ký này đến các bạn. Tôi hy vọng rằng ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ ai cũng sẽ nhận được thông điệp, rằng tự sát không phải là một giải pháp.
Những quyển Sống Đẹp với chủ đề Tuổi mới lớn đã giúp tôi nhận ra mình không đơn độc chịu đựng những nỗi đau khổ, và đối với nhiều người, những năm tháng mới lớn luôn đầy khó khăn. Cám ơn các bạn đã cho chúng tôi một phương cách, cũng giống như quyển nhật ký ấy, để bày tỏ cảm xúc và tìm hiểu về chính bản thân mình.
5.Vẫn còn ngày mai
Chào các bạn!
Vâng, những ai đang cầm trong tay một lọ thuốc hay một khẩu súng đã nạp đạn, các bạn có thể dừng lại một giây và suy nghĩ về những gì mình đang làm hay không? Viên đạn ấy sẽ để lại một cái lỗ trong đầu bạn, còn sợi dây treo cổ sẽ khiến cho khuôn mặt hồng hào của bạn trở nên xám xịt.
Bạn đang gặp khó khăn gì nàspan> Làm việc quá nhiều à? Hay bị ba mẹ mắng? Hay bạn đang thất tình? Liệu chúng ta có nên đánh mất tương lai không, cho dù tương lai ấy có như thế nào đi chăng nữa? Ngay lúc này có thể bạn nghĩ như thế, nhưng mười năm tới, khi ôm trong tay một bé con đầu lòng, liệu bạn có còn ý nghĩ đó không? Mình sẽ không nói gì thêm về chuyện này đâu. Ba mẹ có thể là những người luôn khiến bạn bực mình, và có thể bạn đã phải chịu quá nhiều áp lực, nhưng có nên tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bạn chết không? Nếu vẫn còn muốn nuốt cả vốc thuốc ngủ hay một chai thuốc chuột, thì có vẻ như bạn vẫn chưa suy nghĩ được thấu đáo rồi.
Tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh giống như bạn. Cuộc sống cứ như một trò chơi truyền hình vậy. Có lúc bạn thắng được cả một chiếc thuyền to, nhưng đôi khi cái bạn có lại chỉ là một chiếc xe cũ nát tồi tàn. Tất cả những gì bạn có thể làm là quay thêm một vòng nữa để hy vọng trúng một giải ngon hơn. Và bạn không thể nói rằng chẳng có ai yêu bạn cả, bởi vì ai cũng có ít nhất một người yêu thương mình.Tôi yêu các bạn. Tôi yêu các bạn bằng tất cả tình yêu mà một thanh niên có thể có được.
Thế nên, hãy buông ngay cái vật giết người trong tay bạn xuống, dù có chuyện gì đi chăng nữa, hãy cứ nghĩ rằng rồi mình sẽ ổn thôi. Chuyện đâu còn có đó mà.
Yêu,
Một người quan tâm
Ashley Lusk
6.Ngày tệ nhất và tuyệt nhất trong đời
Tôi rất vui mừng khi giờ đây cơn bão đã tan đi, và tôi lại có thể nhìn thấy cầu vồng.
Rebecca Spanier
Ngày 15 tháng Tư là ngày tồi tệ nhất đời tôi. Lúc ấy tôi mười chín tuổi, khắp người đau nhức, đầu óc mụ mị và tôi cảm thấy mình không thể nào sống nổi nữa.Mặt tôi tái xanh, và thần kinh tôi suy sụp. Vào ngày hôm ấy, tôi phải đưa ra một quyết định quan trọng hơn bao giờ hết.
Dù trước đó tôi đã lâm vào tình trạng suy nhược thần kinh, nhưng mãi đến vài năm gần đây, tình trạng ấy mới thật sự trầm trọng. Nó trở nên tồi tệ đến nỗi hằng ngày tôi chỉ làm được có mỗi một việc là giữ cho mình còn thở mà thôi. Bên ngoài trông tôi có vẻ là một thiếu nữ có tài, thông minh và hạnh phúc, nhưng kỳ thực bên trong tôi lại đang suy sụp và chết dần chết mòn.
Mọi thứ đang ngày càng tệ đi, tệ đến mức tôi thật sự cảm thấy căm ghét chính bản thân mình. Tôi bắt đầu mắc bệnh trầm cảm, muốn tự hủy hoại mình và cuối cùng phải cần chữa trị. Dù bác sĩ điều trị rất tận tâm, và dù tuần nào tôi cũng đến trị liệu và uống thuốc, nhưng tình hình vẫn chẳng cải thiện chút nào. Tôi bắt đầu uống rượu say khướt đến ói mửa và sụt gần mười bốn ký. Tôi bắt đầu dùng dao và các vật nhọn khác để tự gây thương tích cho mình. Do không thể hiểu hay không thể tự giải quyết được nỗi đau tình cảm, nên tôi thích những cơn đau thể xác - những cơn đau mà tôi còn biết được nguyên do của chúng. Ngày nào tôi cũng chỉ nghĩ đến chuyện chết quách đi cho xong, rồi suy nghĩ làm cách nào để kết liễu cuộc đời mình và viết đi viết lại những dòng thư tuyệt mệnh. Tôi cũng bắt đầu hành hạ người thân và bạn bè, xua đuổi và nói những lời làm tổn thương họ. Tôi muốn họ ghét tôi nhiều như chính tôi ghét bản thân mình vậy. Dẫu biết là họ chỉ đang cố giúp tôi, nhưng tôi không thể, và sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai - ngay cả bác sĩ, bạn bè hay gia đình. Tôi sợ hãi đến mức không thể mở lòng ra được. Tôi giấu kín tất cả cảm xúc và tình cảm vào lòng. Tôi đã bị hạ gục và rơi xuống hố. Cái hố mà tôi không thể nào thoát được. Tôi không biết phải làm gì nữa.
Vì thế vào ngày 15 tháng Tư, sau một đêm dài không ngủ, tôi quyết định phải có một chọn lựa quan trọng cho cuộc đời của mình. Khi bình tĩnh suy xét, tôi thấy mình có hai con đường: hoặc là chịu thua và bỏ cuộc, hoặc là phải chiến đấu.
Sau khi tắm xong và sửa sang dáng vẻ bề ngoài của mình cho ra giống người, tôi vào xe hơi và nổ máy. Tôi vừa lái xe vừa khóc, tâm trí quay cuồng. Dù cảm thấy như sắp hụt hơi đến nơi, nhưng tôi nghĩ mình phải chọn lựa, và tôi tự hứa sẽ quyết theo đuổi chọn lựa đó đến cùng, cho dù có ra sao đi chăng nữa. Cuối cùng tôi cũng đến được phòng khám của bác sĩ, và kể lại toàn bộ câu chuyện: từ hành động tự gây thương tích, ý nghĩ tự sát, và về mọi thứ. Tôi cảm thấy như thể bức tường cảm xúc do mình tự dựng lên sắp vỡ tung không thể ngăn chặn lại được. Cả bác sĩ lẫn tôi đều rất đỗi ngạc nhiên - tôi chưa từng nói nhiều đến thế trong suốt quá trình điều trị. Từ trước đến giờ tôi không chịu mở lòng ra với bất kỳ ai, và giờ đây tôi đang để cho bác sĩ nhìn sâu vào trong tâm tư giấu kín của tôi. Và điều đó mới thật nhẹ lòng làm sao.
Tôi láivề nhà trong tình trạng gần như kiệt sức. Tôi nghĩ mình phải kể cho ba mẹ nghe hết mọi chuyện, dù biết là rất khó. Hẳn ba mẹ sẽ vô cùng đau đớn khi nghe tôi kể ra sự thật này. Nhưng ba mẹ tôi thật tuyệt vời. Ngày hôm đó và cả những ngày sau nữa, gia đình lớn và bạn bè đã vây quanh tôi bằng tình yêu và sự cổ vũ. Tất cả những người thân yêu đã cho tôi thấy tôi quan trọng ra sao đối với họ - và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được tình yêu và niềm hạnh phúc đích thực. Việc bày tỏ cảm xúc của mình một cách chân thực gần như không đau đớn như tôi vẫn nghĩ; tôi đã thật sự cảm thấy hạnh phúc khi cuối cùng cũng đã mở rộng được cõi lòng mình.
Từ đó đến nay là cả một chặng đường dài. Thậm chí cũng vẫn có những lúc tôi suy sụp khi gặp khó khăn, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Buồn khổ không kéo dài lâu và sự trầm cảm cũng không tồi tệ như trước nữa. Giờ đây tôi đã hai mươi tuổi, đang học năm thứ hai đại học. Tôi làm việc ngoài giờ, hát trong ca đoàn, và dạy kịch cho mấy nhóc học trung học. Cuối cùng tôi cũng có thể để cho mọi người yêu thương tôi, và mở lòng ra yêu lại họ. Tôi đang hy vọng sẽ trở thành người như mình mong muốn. Và ngày 15 tháng Tư là ngày tuyệt nhất không bao giờ tôi quên.
Cám ơn những cuốn sách của các bạn rất nhiều. Tôi hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp ích được cho người khác, cũng nhiều như những câu chuyện của các bạn đã giúp tôi vậy.
Thân mến,
Laurel Walker
Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,
Sau khi câu chuyện Đá mất niềm hy vọng của tôi được đăng trong cuốn Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn II, tôi nhận được khá nhiều thư và các cuộc gọi. Hầu hết là của những thanh thiếu niên đã đọc được câu chuyện ấy. Tôi rất vui khi biết câu chuyện của mình đã khiến các bạn xúc động đến thế.
Tôi gửi kèm theo đây một trong những bức thư đã tác động đến tôi nhiều nhất. Trong quyển Nuôi dưỡng tâm hồn Tuổi mới lớn II, câu chuyện của tôi bắt đầu bằng cảnh Carrie đang đọc một dòng thơ mà cô đã sáng tác lúc học lớp bảy, Hy vọng là cái mắc áo nơi tôi treo giấc mơ của mình... Một số độc giả quyết định làm tiếp bài thơ đó và gửi nó cho tôi. Chẳng cần phải nói, việc này đã khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi muốn được chia sẻ với các bạn bài thơ sau đây. Cám ơn các bạn vì đã cho tôi cơ hội được sẻ chia công việc mà các bạn đang làm.