Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú

Lương Cẩm Tú phiên dịch cực kỳ khó khăn.

Bác gái trợn mắt há hốc mồm, lãnh đạo trong xe ngại vì thân phận không thể cười, tài xế không nhịn được cười ra tiếng.

Toàn thôn!

Định mệnh, quá sốc!

Bác gái vịn tường: "Khó trách, khó trách gần đây mày luôn ủ rũ."

Hai con chó trông nhà đã sớm trở thành một phần trong nhà. Gần đây bà ấy phát hiện Đại Hắc trước nay luôn mạnh như rồng như cọp dạo này lại rất uể oải, đi bộ chậm chạp, luôn thích ngủ, không giống như lúc trước chuyên tâm trông coi vườn cây ăn trái, thậm chí có lúc còn không thấy mặt mũi nó đâu.

Không biết có phải mắc bệnh hay không.

Bác gái vô cùng đau lòng, cố ý tăng thêm đùi gà, hầm canh xương.

Bây giờ đã rõ, nó không hề có bệnh tật gì cả.

Lương Cẩm Tú nhỏ giọng nói: "Thím, vậy con đi trước?"

Cô cảm thấy những chuyện còn lại rất phiền phức, trong thời gian ngắn sẽ không giải quyết xong.

Bác gái nhìn về phía lãnh đạo trong xe, khẩn cầu: "Không có con, thím sẽ không biết chúng nó nói gì, nể tình Tiểu Bạch bụng bự như vậy, giúp thím một tay đi."

Lương Cẩm Tú: "..."

Cái này gọi là ép buộc đạo đức!

Lãnh đạo ho nhẹ một tiếng: "Cẩm Tú, trễ giờ cũng không sao."

Hôm nay bọn họ đi điều tra thực địa, sớm hay muộn một chút cũng không sao.

Hơn nữa, ông ấy rất muốn thấy được kết cục của anh chó này.

Vì vậy dưới sự hướng dẫn của Đại Hắc, bọn họ đi tới nhà thứ nhất.

Có một con chó nhỏ màu vàng nằm trước cửa, đầu tiên nó nhìn thấy Lương Cẩm Tú và lãnh đạo cùng tới hóng. Tiểu Hoàng cảnh giác bò dậy, lúc này lại trông thấy Đại Hắc, lập tức thả lỏng phòng bị, vui sướng chạy tới muốn hôn con chó mực lớn.

Chó mực lớn né tránh, yếu ớt nói: "Đừng lại gần ông đây."

Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu."

"Anh Hắc, anh sao vậy?"

Bác gái nhanh mắt, liếc nhìn thay đổi trên bụng Tiểu Hoàng, khiếp sợ nói: "Mày có thai?"

Tiểu Hoàng còn khiếp sợ hơn cả bà ấy: "Ô, làm sao tôi có thể nghe hiểu chủ của anh Hắc nói chuyện?"

Chủ nhân của con chó nghe thấy động tĩnh thì đi ra, là một bà lão. Bà cười tươi như hoa: "Ồ, sao bà lại tới đây, đây là nhà thân thích của bà à?"


Bác gái trợn tròn mắt: "Tôi nhớ ra rồi, thời gian trước cho chó nhà bà động dục, bà đã tìm tôi muốn mượn Đại Hắc."

Bà lão cười hì hì: "Đúng vậy, nhưng mà bị bà từ chối."

Bác gái nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng đang xoay quanh chó mực lớn: "Cho nên, nó có bầu như thế nào?"

Bà lão không hề xấu hổ: "Tôi nhốt nó chung với Đại Hắc, sau đó là được."

Hàng xóm láng giềng, cũng không phải là giống chó nổi tiếng gì. Tại sao không cho giao phối?

Vậy thì tự mình làm là được.

Đại Hắc xấu hổ cúi đầu xuống: "Tôi không nên tham ăn."

Nó biết tất cả người trong thôn, mặc dù không phải chủ nhân của nó, nhưng thường xuyên thấy bọn họ nói chuyện với chủ nhân, cho nên biết được bọn họ không phải là người ngoài.

Với tư cách là con chó đực uy phong nhất thôn, nó có ý thức lãnh địa cực mạnh, mỗi sáng sớm đều kiên quyết đi một vòng xung quanh thôn để dò xét lãnh địa.

Hôm đó, nó đi ngang qua nhà bà lão. Bình thường bà lão đối với nó rất tốt, bà lão ngoắc ngoắc ngón tay rồi lấy ra một cục xương thơm ngát.

Nó không nhịn được.

Kết quả ăn xong, phát hiện bên cạnh có thêm một đôi mắt ngập nước của Tiểu Hoàng đang động dục.

Từ sau khi Tiểu Bạch mang thai, cũng không cho nó đụng vào.

Mùi hương đặc trưng gần trong gang tấc, cái đuôi mềm mại nhẹ nhàng đong đưa. Nó không khống chế được!

Lương Cẩm Tú cảm thấy may mắn chúng là chó, nếu không thật sự không thể phiên dịch được, có liên quan đến nội dung khiêu dâm.

"Sau đó tự nó lại tới hai lần." Bà lão phóng khoáng nói: "Không uổng công nó khổ cực, chờ Tiểu Hoàng sinh. Bà có thể chọn một con bất kỳ."

Trong thôn có một quy định bất thành văn, dùng chó đực nhà nào, sẽ phải đưa cho nhà đó một con chó con.

Bác gái uể oải phất tay một cái.

Chuyện này nói như thế nào đây, Đại Hắc có sai, nhưng cũng thuộc về người bị hại.

Nhà thứ hai, tình huống cũng không khác mấy, vẫn là mơ ước Đại Hắc oai phong, dùng thức ăn ngon cám dỗ. Nhà thứ ba cũng vậy.

Cả thôn nhà nào cũng nuôi chó, hơn nữa không chỉ có một con.

Lùi lại mấy chục năm trước, nhà nào cũng săn thú, có một con chó tốt, tương đương với có một sự trợ giúp rất lớn.

Mà Đại Hắc không chỉ có thôn dân nhớ thương, rất nhiều chó cái cũng thích.

Đi đến nhà thứ sáu, bác gái không muốn đi nữa, đấm đấm thắt lưng: "Được rồi, bỏ đi, trở về thôi."


Bà ấy có thể làm gì?

Gọi tất cả chó cái tới trước cửa nhà họp, tuyên bố sau này không được có bất kỳ quan hệ nào với Đại Hắc nữa?

Chó không phải là người, cũng không phải thú cưng trong thành phố, không kiểm soát được.

Bác gái than ngắn thở dài: "Đại Hắc, chính mày gây họa. Mày nói xem, rốt cuộc mày nghĩ thế nào? Bây giờ Tiểu Bạch quyết không ở với mày nữa. Tao nói rõ thái độ của tao trước, tao đứng về phía Tiểu Bạch. Nếu như nó kiên quyết, sau này mày chỉ có thể ra vườn trái cây ngủ."

Đại Hắc rũ đầu: "Tôi sẽ không rời khỏi Tiểu Bạch, tôi chỉ thích cô ấy."

Bác gái nhún vai: "Mày muốn cũng vô ích, mày cũng thấy tình hình rồi. Nó thật sự muốn bỏ nhà ra đi."

Bước chân Đại Hắc nặng nề dừng lại, giọng nghẹn ngào: "Chỉ cần cô ấy có thể tha thứ cho tôi, bất cứ điều kiện gì, tôi cũng chấp nhận. Chủ nhân, van cầu bà giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi."

“Cái này của cậu thuộc về suy đồi đạo đức nghiêm trọng. Vậy đi, tôi cho cậu một cách." Lãnh đạo vẫn luôn đứng hóng hớt rốt cuộc không nhịn được nói chen vào, câu trước còn rất có tác phong của quan chức, câu sau lập tức thay đổi: "Cậu đấy, lát nữa diễn khổ nhục kế, làm bộ tự sát."

Lương Cẩm Tú: "..."

Lãnh đạo cũng là một nạn nhân của phim truyền hình à?

Một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Ánh mắt bác gái sáng lên: "Cách này hay. Quả nhiên lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, đứng cao, nhìn xa."

Tiểu Bạch đã cắn Đại Hắc một thời gian, có lẽ Đại Hắc đã tự mình xin lỗi không ít.

Xin lỗi vô dụng, như vậy, lấy cái chết uy hiếp thì sao?

Chắc chắn là hai đứa có tình cảm với nhau.

Tiểu Bạch nằm sấp ở cửa, nơi nào cũng không đi, thấy cửa mở ra, nó rất bình tĩnh: "Chủ nhân, tôi đi. Chờ đứa trẻ sinh ra, tôi sẽ đến thăm bà."

"Mày đừng đi, để cho nó đi." Bác gái nói to, đá thật mạnh vào chân của chó mực lớn: "Mày đi đi, sau này tao không phải chủ của mày nữa. Mày thích đi đâu thì đi đó, sống hay chết đều không liên quan tới tao."

Mắt Đại Hắc ngấn nước: "Tiểu Bạch, anh sai rồi. Anh không khống chế được mình, tha thứ cho anh có được không."

Tiểu Bạch khẽ gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đại Hắc, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chắc anh hiểu em. Không phải là em không tha thứ cho anh, mà là em không có cách nào chấp nhận được."

Nó chưa bao giờ động lòng với con chó đực nào khác, nó vốn tưởng rằng Đại Hắc cũng giống như nó vậy.

Lần đầu tiên ngửi thấy mùi lạ trên người Đại Hắc, nó hỏi, Đại Hắc nói không có gì cả.

Nó tin.


Rồi sau đó đến lần thứ hai thứ ba, mỗi lần nó đều tin.

Cho đến khi chính mắt nhìn thấy.

Thấy tình hình không đúng, bác gái vội vàng nháy mắt với Đại Hắc: "Đi mau đi mau, mày là con chó cặn bã, muốn đến nơi nào chết thì đến nơi đó chết."

Đại Hắc không diễn, thật ra thì trong lòng nó sớm đã đưa ra quyết định. Nó lui về sau mấy bước, nằm ở ven đường nghẹn ngào.

Đường không phải của chủ nhân.

Nó không dám nghĩ đến ngày không có Tiểu Bạch, nếu một ngày Tiểu Bạch không tha thứ cho nó, thì một ngày nó không ăn cơm.

Cùng nhau lớn lên, cũng hiểu rõ đối phương, nhưng Tiểu Bạch chỉ nhàn nhạt nói: "Đại Hắc, em hy vọng anh sống khỏe mạnh, không nên tự tổn thương mình. Nếu như anh chết đói, em rất đau lòng, nhưng sẽ không hối hận, chúng ta cũng không thể quay lại."

Không biết cơn gió từ đâu thổi đến, nhẹ nhàng thổi tung bộ lông mềm mại màu trắng của Tiểu Bạch, ánh mắt nó đau thương, thậm chí mơ hồ có nước mắt, nhưng rất kiên định.

Bác gái sửng sốt.

Lãnh đạo cũng sửng sốt, muốn nói lại thôi.

Bọn họ đều cảm nhận được, biện pháp gì cũng vô dụng, hai đứa này thật sự không thể quay lại.

Lương Cẩm Tú chợt nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như đưa nó đi thiến thì sao?"

Cơ thể chó mực lớn run lên một cái, theo bản năng kẹp đuôi lại.

Trước kia nó không biết loại chuyện như vậy, cho đến khi trong thôn có một chó đực theo chủ nhân về quê. Nó… nó không có bi.

Chỗ đó trơ trụi.

Đại Hắc vô cùng tò mò.

Mặt con chó thành phố đầy bi phẫn: "Bị cắt rồi."

Trước khi cắt, chủ nhân đã diễn một vở kịch rất tốt, nhìn nó bị người xấu cướp đi, kêu khóc như sinh ly tử biệt vậy, nhưng vẫn không thể nào cứu nó.

Tỉnh lại lần nữa, nó đã không còn là con chó đực chân chính nữa rồi.

Nhưng nó không oán hận chủ nhân, chủ nhân đã cố gắng hết sức.

Về sau nữa, nó gặp được một con chó cưng bị vứt bỏ.

Vị chó này kiến thức rộng, cười lạnh nói: "Ồ, thật là một con chó ngu xuẩn. Chủ nhân lừa gạt cậu thôi, người xấu cái gì, đó là cố ý, không tin cậu quan sát thêm đi."

Từ đó con chó cưng để ý, từ từ phát hiện ra chân tướng tàn khốc làm nó khiếp sợ.

Không chỉ nó, cũng không chỉ có chó đực, mà chó cái cũng bị triệt sản, cảnh ngộ trái ngược hoàn toàn với gặp phải người xấu.

Có mấy con không gặp phải người xấu, chủ nhân trực tiếp đưa đến bàn mổ.

Chó mực lớn nghe tới chỗ đó thì thấy lạnh lẽo, sau khi về cố ý nói chuyện này cho Tiểu Bạch nghe, vui mừng vì mình không sống ở thành phố.

Lương Cẩm Tú nói suy nghĩ của mình ra: "Cái nhà này, là của mày, cũng là của chủ. Bà chủ yêu mày, cũng yêu Đại Hắc, bất kể mất đi đứa nào, bà ấy cũng sẽ đau lòng. Đưa Đại Hắc đi thiến, sau này cho dù một đám chó cái vây quanh nó, nó cũng có lòng mà không có sức."

Đại Hắc nghẹn ngào: "Tiểu Bạch, anh không muốn, đừng nghe cô ấy."


Nó thà chịu chết.

Bác gái lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: "Thế nào, không phải mày luôn mồm nói không thể rời khỏi Tiểu Bạch sao? Chết còn không sợ, thiến có là gì."

Không cần Lương Cẩm Tú nói thì bà ấy cũng có ý nghĩ này.

Đây là vua của tất cả những con chó trong thôn.

Phải thiến để chấm dứt hậu hoạn.

Ánh mắt bà ấy cũng rơi trên người Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn thật sâu về phía Đại Hắc, gâu gâu hai tiếng: "Có thể."

Nó đồng ý.

Lương Cẩm Tú cảm thấy vô cùng hoàn mỹ. Đại Hắc ở lại, Tiểu Bạch cũng không cần bỏ nhà ra đi, hai đứa lại ở bên nhau.

Cô không biết Tiểu Bạch là thật sự đồng ý, hay là đang thử thách Đại Hắc.

Phiên dịch xong những điều này, cô vẫy tay từ biệt bác gái.

Thật lâu sau hai đồng chí đàn ông cũng không lên tiếng...

Dây dưa một hồi, đến chung cư đã gần mười giờ.

Dường như chung cư rất được hoan nghênh, rất nhiều xe sang đậu trước cửa văn phòng mua bán chung cư, những khách hàng có thể mua nhà ở đây thì không phú cũng quý.

Ba người đến không dẫn tới bất kỳ sự chú ý nào.

Thậm chí không có nhân viên nào ra đón.

Như vậy cũng tốt, dễ dàng tìm hiểu tình hình hơn.

Văn phòng mua bán chung cư vô cùng sang trọng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu xám tro sáng bóng, có quầy bar, khu vui chơi dành cho trẻ em, thậm chí còn có quầy nướng bánh nho nhỏ, hương thơm ngào ngạt khiến cho người ta có cảm giác tựa như trở về nhà.

Không ít người đến xem nhà, các cô gái bán chung cư mặt mũi xinh xắn, mặc đồng phục, đang nhỏ giọng trao đổi với khách hàng ở khu nghỉ ngơi.

Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp dò xét một vòng: "Làm ăn tốt như vậy sao?"

Giống như bác gái nói, ông ấy cũng coi như đứng ở cao độ nhất định, nhìn xa.

Nếu như không lo lắng về doanh thu, tại sao phải mời Lương Cẩm Tú, hơn nữa, phí đại diện phát ngôn còn vô cùng hậu hĩnh.

Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Tú tới văn phòng mua bán bất động sản, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Cô đi về phía một bàn mô hình rộng hơn mười mét ở giữa đại sảnh.

Bàn mô hình trang trí các loại đèn, nhìn từ xa vô cùng nguy nga lộng lẫy và sang trọng.

Đến khi đi vào mới thật sự sửng sốt.

Phía trước bàn cát sang trọng là một dãy nhà có giá tương đối thấp, bên trong là khu cao tầng và biệt thự, giữa khu biệt thự có một cái hồ nhân tạo.

Một con mèo Dragon Li đang uống nước.

Nói như thế nào đây, bàn mô hình quá giống thật, đến mức lần đầu nhìn vào có loại ảo giác giống như phim quái vật - một con Dragon Li to bằng tòa nhà nằm uống nước bên bờ hồ không lớn hơn nó bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận