Lương Cẩm Tú cảm thấy sau lưng tỏa ra cảm giác lành lạnh, hơi nóng hừng hực xông lên đỉnh đầu. Sau một lúc linh hồn cô mới quay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên lúc nãy cô muốn làm tôi ngã chết à?”
“Không, không, không.” Chị đại bàng liên tục phủ nhận, nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ quá kích động nên buông móng vuốt. Nếu tôi muốn làm cô ngã chết, tôi sẽ tìm một tảng đá lớn hơn chứ.”
Đại bàng vàng không có hàm răng sắc bén, để thuận tiện cho việc ăn, chúng sẽ chọn bãi đá. Thế này không chỉ làm rơi chết con mồi mà còn có thể nghiền vụn xương, bẻ thành từng miếng thịt rồi có thể ăn trực tiếp.
Lương Cẩm Tú: “... Tôi cảm ơn cô nha.”
Một nhóm lớn dân làng như bị quái vật nào đó truy đuổi, như một đám quạ đen mà chạy tới, dẫn đầu là Dương Viễn Phong.
“Làm sao mà lại rơi xuống vậy?”
“Có phải là ba lô đeo sau lưng bị đứt không?”
“Hình như Cẩm Tú nhúc nhích nên con đại bàng vàng mới không giữ chặt được.”
“...”
Sự công nhận về sức mạnh to lớn của đại bàng vàng khiến cho lúc đầu mọi người cho rằng vấn đề nằm ở Lương Cẩm Tú.
Tâm trạng của Lương Cẩm Tú phức tạp.
May mà còn có một người mẹ ruột.
Trịnh Phương: “Tú, ngã có bị thương không? Còn cử động được chứ?”
Dương Viễn Phong nhanh nhẹn nhảy lên đống rơm. Anh không nhìn thấy chỗ nào có vết thương, trầm giọng hỏi: “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không bị thương, vừa rồi do con không cẩn thận bị rơi xuống thôi.” Lương Cẩm Tú hít một hơi thật sâu: “Chị đại bàng, chúng ta xuất phát thôi.”
Nếu như nói thật chuyện này, Trịnh Phương chắc chắn sẽ không để cô đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là yên tâm.
Lương Cẩm Tú giơ tay lên nắm chặt lấy chân của chị đại bàng, như vậy lỡ như nó lại buông móng vuốt ra lần nữa, ít nhất cô sẽ không ngã ngay lập tức.
Chị đại bàng xấu hổ vô cùng, động tác lặp lại không biết đã bao nhiêu lần, cơ bắp sớm đã ghi nhớ. Nó chỉ sợ lại buông móng vuốt ra, không ngừng lẩm bẩm: “Không phải con mồi, không phải con mồi! Không thể nới lỏng móng vuốt, không thể nới lỏng móng vuốt.”
Lương Cẩm Tú biết là chị đại bàng không cố ý, cô an ủi nó: “Không sao đâu! Chị đừng bay cao quá, lỡ có ngã cũng không sao.”
Chị đại bàng gật đầu lia lịa.
Từ đầu đến cuối độ cao của hai người luôn được giữ cao hơn cái cây một chút.
Bay được một lúc, Lương Cẩm Tú dần dần không còn căng thẳng, trái lại, cô bắt đầu hơi hưởng thụ phương thức bay đoán chừng là duy nhất trên thế giới này.
Cây cối núi non lướt nhanh qua dưới chân cô. Cô như đã biến thành một cánh chim tự do, muốn bay đi đâu thì bay, thứ duy nhất có thể ngăn cản cô chính là bầu trời.
Chị đại bàng lại có một loại cảm giác khác.
Giang hồ dường như đang ở ngay phía trước, nó thì đang săn lùng những kẻ xấu vô cùng hung ác, trừ hại cho dân, hành hiệp trượng nghĩa.
Điều hối tiếc duy nhất.
Thiếu vị đại hiệp một tay Dương Quá.
Một tiếng hú dài vang vọng khắp thung lũng, một bóng dáng màu bạc xuyên nhanh qua dãy núi. Chị đại bàng không chịu thua kém hét lên một tiếng đại bàng dài: “Con sói chết tiệt, mau cút đi.”
Lương Cẩm Tú quay đầu lại, là hoàng hậu sói.
Nó tưởng cô bị con đại bàng vàng bắt nên lao tới giải cứu.
Trong tình huống đại bàng vàng quá đói sẽ bắt sói để ăn, kết quả thường là lưỡng bại câu thương.
Đại bàng vàng có ưu thế tuyệt đối trên không, trong khi sói lại có nanh vuốt sắc bén hơn, đối mặt với cái chết, dù cắn không chết thì cũng còn cắn cho còn nửa hơi tàn.
Cả hai đều sợ hãi lẫn nhau, bình thường đều là nước sông không phạm nước giếng.
"Hoàng hậu sói, tôi không sao. Chị ấy cũng là bạn của tôi.” Gần đó không có bãi đáp, thêm nữa lại đang vội vàng đi tìm nghi phạm. Lương Cẩm Tú bảo đại bàng vàng giảm tốc độ bay, gắng sức khua tay giải thích: “Cô trở về đi, không cần lo lắng cho tôi.”
Còn có gia đình lợn rừng.
Họ cũng chạy theo như vậy, khi nghe thấy tiếng hét của Lương Cẩm Tú mới dần dần giải tán.
Mặt trăng trèo lên bên kia đỉnh núi.
Lương Cẩm Tú hầu như không nhìn thấy gì, dưới chân cô là một khoảng tối đen như mực.
Đôi mắt của đại bàng vàng chuyển sang màu xanh nhạt, đó là sự phản xạ của tia hồng ngoại cực yếu.
Cho đến khi phía bên Dương Viễn Phong gửi tin nhắn, vẫn không tìm thấy dấu vết của Lý Ngọc Hoa.
Những con chim trở về tổ vào ban đêm lại bị đại bàng vàng dọa cho giật mình, dù cho có lời đáp trả vẫn run lẩy bẩy: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy con người nào cả.”
Động vật không sợ đại bàng vàng chẳng được mấy con.
Đợi trời sáng, chỉ cần nghi phạm còn ở trên núi, chỉ cần anh ta di chuyển thì sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của muôn vàn động vật trên núi.
Dưới chân núi, đèn cảnh sát lập lòe, vô số cảnh sát đặc nhiệm đang chờ xuất phát đều ngẩn tò te nhìn Lương Cẩm Tú từ trên trời rơi xuống. Mặc dù đã biết chuyện này nhưng khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn vô cùng kinh ngạc.
Con chó già Hoan Hoan đã được đón tới, lông nó lưa thưa, nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy, đôi mắt bị vây quanh bởi lông đẫm nước, trông vô cùng đáng thương.
“Sợ đến mức tè lên xe.” Dương Viễn Phong thấp giọng nói: “Tôi đã hỏi vị đồng chí đi đón nó. Anh ta quả thật không làm hành động gì thô lỗ với nó.”
Đêm nay có thể thuận lợi bắt được Lý Ngọc Hoa hay không, hy vọng đều đặt trên người Hoan Hoan, kết quả không ngờ nó lại có thái độ như vậy.
Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể là bị dọa sợ, để tôi đi an ủi nó.”
Một chú chó già mười tuổi có chỉ số thông minh tương đương với một đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi, về cơ bản thì hiểu hết, thoáng cái bị đưa đến một nơi xa lạ, với một đám người xa lạ.
Chân tướng thật làm người đau lòng.
Con chó già nghẹn ngào: “Đừng bán tôi, tôi còn có thể trông nhà mà. Cậu chủ nhỏ của tôi vẫn còn chưa quay về.”
Người dân miền núi nuôi chó là để canh nhà giữ cửa, có người đợi khi chó già đi sẽ bán chúng.
Hoan Hoan sống đã đủ lâu, nó đã từng tận mắt nhìn thấy những kẻ buôn chó với cái mùi đáng sợ hai lần.
“Tôi không bán ông, là cậu chủ nhỏ của ông đã trở về.” Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu gầy gò của nó: “Ông còn nhớ rõ mùi hương của anh ta không?”
Hoan Hoan như được truyền vào một loại sinh lực nào đó, lập tức bò dậy nhìn về bốn phương: “Thật sao, thật sao? Cậu ấy ở đâu?”
Lương Cẩm Tú âm thầm thở dài: “Anh ta lạc đường rồi.”
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tình cảm giữa Hoan Hoan và nghi phạm Lý Ngọc Hoa vô cùng tốt.
Con người có định nghĩa về thiện và ác, nhưng loài chó thì không. Đúng như câu nói chó không chê chủ nghèo, đối với chúng mà nói, miễn là không bị chủ bỏ rơi, cho dù chủ có phạm phải tội ác tày trời thì chủ vẫn là chủ.
Nơi cuối cùng Lý Ngọc Hoa xuất hiện là trên sườn đồi cách đó không xa.
Hoan Hoan không thể chờ đợi được nữa xông về phía trước, nó rất hưng phấn đến nỗi sủa lớn: “Gâu gâu gâu.”
Đúng vậy, nơi này thật sự có mùi của cậu chủ nhỏ. Cho dù đã lâu không ngửi, nhưng chỉ cần còn sống thì nó vẫn sẽ ghi nhớ.
Một ánh đèn pin mạnh mẽ chọc thủng màn đêm tối tăm.
Hoan Hoan quả thực đã già rồi, sau khi hưng phấn qua đi thì thở hổn hển, hướng về phía trước sủa lớn: “Gâu gâu gâu.”
“Tôi ở chỗ này.”
Cậu chủ nhỏ rất thích nó, nghe tiếng kêu của nó sẽ lập tức chạy tới ngay, nó nhớ đường về nhà, nó sẽ đưa cậu chủ nhỏ về nhà.
Hoan Hoan điên cuồng ra sức vẫy đuôi, cái tai vểnh lên, nhìn chằm chằm về hướng có mùi hương. Nó chuẩn bị sẵn sàng lao vào lòng của cậu chủ nhỏ.
Không cần đợi tiếng bước chân quen thuộc.
Người khác không nghe được, nhưng Lương cẩm Tú nghe được.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào.
“Có lẽ là xa quá nên cậu ấy không nghe thấy.” Hoan Hoan rất nhanh tìm cho mình một lý do. Nó nhìn về phía cảnh sát theo sát phía sau, tò mò hỏi: “Mọi người đều là bạn của cậu chủ nhỏ sao?”
Lương Cẩm Tú khó khăn gật đầu.
Trong đôi mắt già nua của Hoan Hoan tràn đầy cảm kích: “Mọi người thật là tốt.”
Cậu chủ nhỏ của nó thật là lợi hại, vậy mà có thể kết giao nhiều bạn tốt như vậy.
Lương Cẩm Tú quay đầu đi, không dám nhìn.
Nếu như Hoan Hoan là con người, cô sẽ nói ra sự thật, cũng không giấu nổi, nhưng nó chỉ là một chú chó.
Dương Viễn Phong nhận ra có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi.
Lương Cẩm Tú khẽ lắc đầu.
Loại cảm giác tự trách này, mình cô chịu đựng là được.
Lý Ngọc Hoa chưa chạy quá xa, núi rừng rộng lớn cho anh ta cảm giác đủ an toàn. Hơn nửa giờ sau, đôi mắt già nua của Hoan Hoan đột nhiên sáng lên, ngửi thật sâu làn gió thổi tới.
Không có dữ liệu chi tiết về việc mùi hương của con người có thể tồn tại trong bao lâu.
Nhưng thời gian càng lâu, mùi hương sẽ càng nhạt.
Hoan Hoan ngửi thấy một mùi hương tươi mát, càng nồng nàn hơn, cậu chủ nhỏ ở phía trước không xa, nó lớn tiếng gọi: “Gâu gâu gâu.”
Cùng lúc đó, chị đại bàng huýt một tiếng thật dài, lao xuống với tốc độ tối đa.
Nó phát hiện ra mục tiêu rồi!
Cảnh sát đặc nhiệm lao qua Hoan Hoan như một cơn gió!
Đứng trên một cái cây tươi tốt, vẻ mặt Lý Ngọc Hoa kinh hãi, anh ta che ánh đèn làm chói mắt lại, lẩm bẩm: “Hoan Hoan, Hoan Hoan, là mày sao?”
Anh ta sớm đã láng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa.
Nghe quen thuộc nhưng lại không quá chắc chắn, cũng có khả năng là cảnh khuyển.
Trước khi về nước, anh ta đã chuẩn bị đủ mọi cách, bao gồm cách làm sao trốn thoát nếu lỡ bị cảnh sát phát hiện.
Anh ta biết mũi cảnh khuyển rất thính, nhưng đã hai năm không về nước, mùi hương của anh ta sớm đã không còn.
Hoan Hoan cố sức thoát ra khỏi đám người, vây quanh cây đại thụ điên cuồng sủa lớn: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu.”
Đúng là cậu chủ nhỏ.
Cậu mau xuống đây đi, tôi đưa cậu về nhà, tôi biết đường về nhà mà.
Nó còn muốn nói, mẹ của cậu sắp không qua được rồi. Mỗi ngày bà ấy đều nhớ đến cậu.
Ngoại trừ Lương Cẩm Tú, không có ai nghe hiểu nó đang kêu cái gì.
Vô số họng súng màu đen kịt ngắm chuẩn, chưa kịp đợi Lý Ngọc Hoa tiếp đất, một số cảnh sát đặc nhiệm đã tràn lên.
“Các người đang làm gì vậy?” Hoan Hoan sửng sốt rồi sốt ruột lớn tiếng sủa gâu gâu. Đợi sau khi nghe thấy cậu chủ nhỏ phát ra một âm thanh đau đớn, nó lập tức xông tới trước cắn lấy quần áo của một vị cảnh sát đặc nhiệm dùng sức kéo ra sau: “Mau buông ra, bằng không tôi cắn ông đấy.”
Hầu như trong lòng tất cả các cảnh sát đặc nhiệm đều không cảm thấy áy náy khi lợi dụng Hoan Hoan, bởi vì, Hoan Hoan chỉ là một chú chó.
Thậm chí họ còn nghĩ rằng đây là một vụ án rất có tính đặc trưng, về sau gặp phải tình huống tương tự có thể dùng làm tài liệu tham khảo.
Dương Viễn Phong gấp gáp cưỡng chế ấn đầu Hoan Hoan trước khi vị cảnh sát đặc nhiệm đó hành động, muốn mang nó qua một bên.
Hoan Hoan không hiểu tại sao những người này lại làm như vậy, nhưng nó hiểu rằng chủ nhân đang bị đau, nó liều mạng vùng vẫy.
Lý Ngọc Hoa không có bất kỳ phản kháng, để cho mình bị ấn xuống đất, miệng phun một ngụm toàn đất, phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng: “Hoan Hoan, mày hại chết tao rồi mày biết không?”
Anh ta biết rõ mình đã làm gì, một trăm án tử hình còn được.
“Gâu gâu gâu.” Hoan Hoan bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Cẩm Tú. Ánh sáng ôn hòa trong mắt nó dần dần biến mất, ngay sau đó, nó đột nhiên quay đầu cắn vào cổ tay Dương Viễn Phong.
Không cần Lương Cẩm Tú phiên dịch nó cũng cảm nhận được tâm trạng của cậu chủ nhỏ.
Đám người xấu xa này!
Bọn họ muốn giết chết cậu chủ nhỏ!
Từ khi sinh ra đến nay Dương Viễn Phong hiếm khi cảm thấy sầu não. Anh ấy vẫn luôn quan sát Lương Cẩm Tú, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra nhưng lại mất cảnh giác nên không thể tránh được. Anh ấy bị đau nên vô thức buông tay, muốn bắt nó lại thì đã muộn.
Hai mắt Hoan Hoan đỏ hoe, phát ra tiếng gầm, nhảy lên cao lao vào mấy cảnh sát đặc nhiệm đang đè cậu chủ nhỏ của mình xuống.
Nó từng cắn người!
Tất cả những người dám làm chủ nhân của nó bị thương, cả những người lạ đột nhập vào nhà, nó đều sẽ cắn hết.
Tối nay tất cả những người đến đều là những tinh anh trang bị đầy đủ. Vị cảnh sát đặc nhiệm bị nó cắn đầu tiên nhanh chóng quay người, đánh một cái vào cổ Hoan Hoan. Anh ta nương tay, không đánh vào chỗ hiểm trên đầu. . harry potter fanfic
Dương Viễn Phong hét lớn một lớn: “Đừng làm nó bị thương!”
Lương Cẩm Tú cũng đồng thời hét lớn: “Hoan Hoan, ông nghe tôi giải thích. Chủ của ông đã làm hại rất nhiều người, anh ta mới chính là người xấu.”
Hoan Hoan bị cảnh sát đặc nhiệm nhẹ nhàng đặt xuống đất, nó loạng choạng bò dậy, lộ ra hàm răng sắc nhọn, gầm nhẹ: “Cô khiến tôi làm hại đến cậu chủ nhỏ, tôi phải giết cô.”
Đúng như Lương Cẩm Tú lo lắng trước đó, chủ nhân là người xấu hay người tốt, đối với nó đều không liên quan.
Trong ánh đèn đang chiếu nhanh đến chỗ này, đôi mắt của Hoan Hoan phát ra ánh sáng xanh lục biếc hung dữ, hai chân sau của nó cong cong, giống một con sói đang phẫn nộ.