Đây Là Yêu

Thế Giới Một Người

Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, Lạc Kính Lỗi như một pho tượng tượng đá lẳng lặng nằm ở nơi đó. Sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, không có sức sống. Nhịp tim yếu ớt trên màn hình dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên lặng yên, từng dao động lên xuống cũng là một dấu hiệu tượng trưng cho hi vọng.

Cậu sẽ sống lại.

Bởi vì hắn còn sống, cho nên cậu phải còn sống.

Duẫn Thiên Khuyết nghĩ như thế. Ngón tay gầy yếu có tiết tấu gõ lên thuỷ tinh, như muốn nói lời gì cho cậu biết.

Khắc Lâm, Đại Cao, các người sao lại ở đây. Thật tốt quá, tôi cuối cùng có thể nhìn thấy các người, tôi thật sự rất nhớ mọi người, thật muốn cùng mọi người tiếp tục chơi bóng rổ, rất muốn trở lại những ngày tháng trước kia.

Khắc Lâm, cậu còn có thể đấu võ mồm với tớ giống như trước sao, chúng ta là bạn thân mà phải không?!

Đại Cao, đừng giận em nữa, còn có thể xem em là em trai mà bảo vệ em được không?

Chúng ta tiếp tục những ngày trước kia, những ngày chỉ có chúng ta…

Đến đây, đến chơi bóng rổ đi, tôi rất muốn chơi, muốn nhanh chóng trở lại sân bóng rổ, để cố gắng vì giấc mộng xưng bá cả nước, đến đây, đến chơi với tôi đi…

Khắc Lâm, cậu sao vậy, cậu đừng đi mà…

Đại Cao, cậu đừng đi, ở lại đây đi…

Mọi người vẫn còn giận tôi sao? Đừng đi, tôi sai lầm rồi, các người tha thứ cho tôi đi, van cầu các người, đừng bỏ tôi lại một mình, mang tôi cùng đi, chúng ta cùng nhau rời đi, xin các người…

Đại Cao, Khắc Lâm, đừng đi mà, tôi vẫn còn ở đây, đợi tôi, đợi tôi với, tôi không đuổi kịp các người, đừng đi nhanh như vậy…

Đại Cao, Đại Cao, Khắc Lâm, chờ tôi với…

Xin các người, đừng bỏ rơi tôi, tôi đau quá, tôi mệt mỏi quá, vì sao các người không mang theo tôi, tha thứ tôi đi! Tôi không phải bạn của các người sao, đừng bỏ rơi tôi, thật sự, đừng bỏ rơi tôi, xin các người, xin các người…

Vì sao, vì sao phải rời đi, vì sao không mang tôi theo cùng, vì sao…

Chẳng lẽ tôi biết sai rồi cũng không được sao, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi rất muốn, rất muốn ở cùng một chỗ với mọi người…

Xin các người, trở về đi, đừng bỏ rơi tôi, trở về đi…

Phẩm Diệp, Tiểu Phi. Các người đây rồi, bạn của tôi vừa mới rời đi, bọn họ vừa mới đi rồi, không cần tôi nữa. Phẩm Diệp, Tiểu Phi, các người sẽ không bỏ rơi tôi đúng không, chúng ta vẫn là bạn mà…

Tiểu Hi, Tiểu Hi, thật tốt quá, Tiểu Hi, cậu còn sống, tớ sẽ không để người khác tổn thương cậu nữa. Tiểu Hi, tớ thích cậu, cho dù cậu biến thành cái dạng gì, tớ đều thích cậu. Tiểu Hi, đừng rời khỏi tớ, tớ vĩnh viễn làm bạn của cậu, được không? Tiểu Hi…

Tiểu Hi, Tiểu Hi, cậu đừng đi, đừng đi, tớ biết tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ đi, Tiểu Hi. Là tớ hại cậu, nhưng mà, tớ thật vô tâm, tớ không biết chuyện sẽ trở thành như vậy, Tiểu Hi, đừng đi….

Tiểu Hi, xin cậu, đừng đi, tớ không muốn lại phải một mình, thật sự không muốn, Tiểu Hi, đừng đi mà, ngay cả cậu cũng muốn vứt bỏ tớ sao, ngay cả cậu cũng muốn bỏ rơi tớ sao, Tiểu Hi…

Phẩm Diệp, Tiểu Phi, không, không, đừng đi, xin các người, đừng bỏ tớ một mình, không, không muốn, tôi không muốn lại phải một mình, xin các người, mang tớ đi cùng, xin các người…

Đợi tôi, vì sao lại không đợi tôi, xin các cậu đợi tôi với, tôi đuổi theo không kịp! Đừng đi, đừng đi mà…

Vì sao, vì sao đều phải bỏ rơi tôi. Tất cả, tất cả mọi thứ đều là sai lầm của tôi sao? Vì sao phải biến tôi thành một người cô độc, tôi rốt cuộc, rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy….

Tiểu Phi, Phẩm Diệp, đừng bỏ rơi tôi, đừng để tôi ở lại!

Tiểu Hi….

Trở về đi, mọi người đều về lại đi! Tha thứ cho tôi, trở về đi, đều trở về, được không?

Tôi thật sự, thật sự sai lầm rồi…

“Trở về! Em trở về cho tôi! Không có sự cho phép của tôi, em ngay cả chết cũng không được!”

Không—

Mặt úp sấp vào giường, miệng vết thương ở phía sau lưng đã được bác sĩ y tá dốc sức điều trị đã dần dần khép lại. Suốt mười ngày, hắn ở trong bệnh viện chờ đợi suốt mười ngày, mới quay lại phòng bệnh bình thường. Duẫn Thiên Khuyết không chịu được mùi vị thuốc sát trùng gay mũi này, màu trắng của trang phục bệnh nhân tràn ngập khắp bệnh viện cũng khiến hắn cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Bởi vậy, sau khi bệnh tình Lạc Kính Lỗi ổn định, cũng chỉ nằm trên chiếc giường màu trắng đợi một ngày, liền được mang về biệt thự xa hoa của Duẫn Thiên Khuyết.

Ánh mặt trời dịu dàng thản nhiên tràn ngập ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào trên người cậu. Bức màn hơi khẽ đong đưa mang lại không khí mát lạnh, kèm theo mùi hoa thuỷ tiên vàng, len vào trong mũi cậu.

“Reng…” Tiếng chuông di động phá vỡ hình ảnh hài hoà và yên bình đó.

Vươn cánh tay dài ra sờ soạng nơi phát ra âm thanh trên tủ đầu giường, ấn ấn phím nghe, đặt ở bên tay, giọng nói khàn khàn truyền ra. “Alo?”

“Kính Lỗi, là cậu sao? Kính Lỗi, thật tốt quá, rốt cục cũng gọi được cậu. Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, tìm khắp nơi vẫn không thấy cậu, di động cũng không gọi được, chúng tôi đã gần phát điên rồi.” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Phẩm Diệp, còn có chứa một tia mệt mỏi.

“Phẩm Diệp?” Lạc Kính Lỗi sau khi nghe được âm thanh của anh, trong lòng chấn động mạnh, ký ức sâu sắc lại bị chạm vào. Cố gắng chống đỡ thân thể cứng ngắc, miệng viết thương truyền đến cảm giác ẩn ẩn đâu, cắn răng tựa vào gối lông, phát ra âm thanh tiều tuỵ, vô lực. “Phẩm Diệp, Phẩm Diệp…”

“Kính Lỗi, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Cậu vô lực trả lời.

Bệnh trạng yếu ớt cũng khiến Phẩm Diệp nghe ra được chuyện không bình thường. Nhưng hiện tại anh càng quan tâm đến một chuyện khác hơn. “Kính Lỗi, cậu biết chuyện Tiểu Hi không? Em ấy, hiện tại còn đang ở bệnh viện.” Anh đè thấp giọng nói.

Tiểu Hi! Tiểu Hi, Tiểu Hi còn sống.

Thật tốt quá, thật tốt quá…

Dòng nhiệt cuồn cuộn không ngừng tràn vào trái tim, cảm giác đau rát lan tràn, chạm vào mỗi mạch máu, khiến cho nó sôi trào thiêu đốt. Nhiệt độ không thể bình ổn thật lâu, đuổi đi giá lạnh trong lòng. Cậu kích động nói. “Tiểu Hi, cậu ấy, cậu ấy còn…”

“Em ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, bác sĩ bảo em ấy vẫn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm. Tiểu Phi hắn sắp điên rồi, không điều tra được là ai đã làm. Kính Lỗi, cậu biết chuyện gì xảy ra phải không?” Phẩm Diệp cẩn thận điều tra.

Cậu muốn quên.

Cậu muốn quên hết tất cả.

Vì sao tất cả lại không thể biến mất như bọt biển, vì sao còn phải nhắc đến.

Ác mộng, thật sự không thể chấm dứt sao?

Lạc Kính Lỗi kiềm lại những khổ sở của mình, dồn thành một đống, giấu tận trong tim. Âm thanh đau đớn áp lực chậm rãi chảy xuôi. “Phẩm Diệp, xin anh, xin anh đừng hỏi nữa. Tôi không thể nói cho anh cái gì được, chuyện này nên chấm dứt ở đây đi. Tôi chỉ có thể nói, tôi rất xin lỗi Tiểu Hi, phiền anh Phẩm Diệp, xin anh thay tôi nói một tiếng với Tiểu Hi – thật xin lỗi.” Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, thể xác và tinh thần quặn đau đã khiến cho cậu không chịu nổi gánh nặng.

“Kính Lỗi, Kính Lỗi cậu biết gì? Xin lỗi chuyện gì?” Giọng Phẩm Diệp đầu kia điện thoại cao lên, sốt ruột truy vấn. “Kính Lỗi, cậu nói cho tôi biết, ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, là ai hại Tiểu Hi, cậu mau nói cho tôi biết.”

“Phẩm Diệp, tôi thật sự không thể.”

“Kính Lỗi!”

“…”

“Được rồi.” Một lúc sau, Tần Phẩm Diệp mới thôi kiên trì. “Vậy thì Kính Lỗi, cậu ra ngoài một chuyến, chúng ta gặp mặt, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu. Từ ngày Tiểu Hi gặp chuyện không may, cậu cũng mất tích, điện thoại không gọi được. Hiện tại cậu lại đột nhiên bị đuổi học. Kính Lỗi, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”

Đuổi học?!!!

Cậu cư nhiên, cư nhiên bị đuổi học.

Duẫn Thiên Khuyết thật sự muốn chặt đứt đường sống của cậu.

Nhưng mà, cậu đã sớm đoán biết được kết quả này rồi, không phải sao?

Làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ mặc cậu đối mặt với thế giới tràn ngập dụ hoặc này. Tình cảm của cậu, bạn bè của cậu, sách vở của cậu, bóng rổ của cậu, tự do của cậu, tất cả của cậu, Duẫn Thiên Khuyết đều phải cướp đoạt. Không lưu lại cho cậu một không gian để hô hấp, như một con rối không có linh hồn, dần dần chết héo trong toà kiến trúc vàng son huy hoàng này. Đây, chính là điều mà Duẫn Thiên Khuyết muốn đi!

Đuổi học, có nghĩa là cậu sẽ sẽ không còn được gặp lại Tiểu Phi, Phẩm Diệp vả cả Tiểu Hi. Tiểu Hi, cậu thậm chí còn chưa kịp nói một lời xin lỗi với cô, cũng chỉ có thể hoá thành những ký ức đầy tiếc nuổi. Tiểu Hi, Tiểu Hi, dư âm của nụ cười cậu vẫn còn khắc sâu vào đầu tôi, vì sao trong nháy mắt đã không còn tăm hơi rồi. Cho dù tôi vươn tay bắt thế nào, cũng không thể níu giữ lại được. Tiểu Hi, Tiểu Hi thực xin lỗi, Tiểu Hi…

“Thật xin lỗi Phẩm Diệp, tôi có lẽ sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa. Như vậy cũng tốt, các người vốn không nên biết tôi. Nếu không phải vì tôi, Tiểu Hi sẽ không biến thành như hôm nay. Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.” Đau lòng cùng áy náy không thể che dấu nổi, thông qua di động gởi đến người phương xa. Xin lỗi, bạn của tôi, xin lỗi…

“Kính Lỗi, cậu đang nói cái gì, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu mau nói cho tôi biết, Kính Lỗi…”

“…”

“Kính Lỗi, cậu có nghĩ đến hay không, Tiểu Phi hắn không phải ngu ngốc, từ lúc Tiểu Hi gặp chuyện không may, cậu liền mất tích, hơn nữa ngày hôm đó Tiểu Hi có đến gặp cậu. Hắn khẳng định sẽ đổ chuyện này lên đầu cậu. Cậu nhanh chóng ra đây giải thích, nếu không hắn tìm được cậu sẽ giết cậu… Cậu chưa nhìn thấy bộ dáng của hắn, hắn thật sự sắp phát điên rồi.”

“Không sao cả, hắn muốn thế nào cũng không sao cả. Phẩm Diệp, Tiểu Hi xin nhờ anh chăm sóc, cho dù anh không yêu cô ấy, cũng xin anh bảo vệ cô ấy thật tốt, quan tâm cô ấy, bằng cả phần của tôi. Tôi không thể vì cô ấy mà làm gì được. Phẩm Diệp, Phẩm Diệp, chỉ cần cô ấy có thể sống tiếp, chỉ cần cô ấy nguyện ý sống sót, so với bất cứ cái gì, đều quan trọng hơn cả.”

Như một tảng đá lớn đè nặng lên cõi lòng mệt mỏi của Phẩm Diệp, cảm giác đau đớn như bị kim đâm càng lúc càng lan rộng, bao phủ lý trí của anh. Lồng ngực hít thở không thông, kịch liệt muốn nói, bóng ma buồn bực bao phủ anh, làm cho anh không thể thở dốc, vội vàng rít gào. “Không cần cậu nói tôi cũng sẽ chăm sóc em ấy. Lạc Kính Lỗi, nếu cậu không chịu nói cho tôi biết, quên đi. Tôi nhất định sẽ điều tra ra chuyện gì đã diễn ra, Tiểu Phi cũng sẽ không buông tha cậu cùng hung thủ cậu bao che, đến lúc đó đừng trách bạn bè trở mặt. Tôi không thể để cậu ấy tiếp tục như vậy, ngay cả tôi cũng sắp điên rồi.”

Lạc Kính Lỗi nhất thời kích động, chạm đến miệng vết thương sau lưng, đau đớn kịch liệt khuếch tán trên thân thể. Cắn chặt răng, không thể khắc chế tiếng hét. “Nếu anh không muốn Tiểu Phi xảy ra chuyện gì thì nên chấm dứt ngay đi! Người kia, người kia không phải là người mà các anh có thể đối mặt được. Đau đớn mà người kia mang lại không phải là thứ mà các người có thể thừa nhận được đâu. Đừng dõng dạc rống với tôi cái gì mà không bỏ qua cho hắn, anh căn bản không biết hắn là ai. Nếu hắn muốn, ngày mà Tiểu Hi gặp chuyện không may, các người cũng chỉ còn đường chết. Phẩm Diệp, xin anh nghe tôi một lần, nếu anh muốn Tiểu Phi còn sống, nếu anh còn muốn nhìn thấy hắn, đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng nghĩ đến việc trả thù, cứ như vậy — quên đi!”

Quên đã gặp được cậu.

Quên đã từng là bạn.

Quên đi sự thật này.

Áp chế cừu hận, áp chế đau lòng, áp chế phẫn nộ.

Giả vờ như trở lại lúc trước, từng ngày vô ưu vô lo đó.

Đúng vậy…

Thật sự…

Đã trở về…

“Tút tút tút…” Tần Phẩm Diệp bàng hoàng ngắt điện thoại. Tiếng hét của Lạc Kính Lỗi vẫn còn vang vọng bên tai anh. Vì sao lại nói muốn Tiểu Phi sống, phải lựa chọn quên đi. Tên hung thủ kia, rốt cuộc là người như thế nào. Chuyện này, rốt cuộc có nên tiếp tục điều tra không. Anh quay đầu nhìn bóng dáng tiều tuỵ, suy sút cuối hành lang kia, vẫn yên lặng ngồi xổm, đầu vùi vào gối, che dấu vẻ thương tâm của hắn.

Tiểu Phi, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu gặp chuyện không may.

Cậu, là của tôi, chỉ của riêng tôi…

Kiếp này cho dù có dài bao lâu, tôi đều ở bên cậu, bên cạnh cậu đến chết…

Cho đến, vĩnh hằng…

Sẽ không gặp lại nữa! Bạn của cậu…

Cứ như vậy mà chấm dứt hết thảy, mất đi hết thảy.

Như vậy cũng tốt, cậu sẽ không còn hại bất cứ ai nữa, chỉ còn thế giới của cậu, thế giới một người.

Di động rơi xuống, đập vào mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Thế giới của Lạc Kính Lỗi đã mất đi âm thanh.

Không tiếng động, vô thanh.

Sẽ không gặp lại!

Lạnh!

Hơi thở lạnh như băng phả trên gương mặt cậu, một trận rồi lại một trận, giống như có cái gì quấn quít lấy cậu, không thể thoát khỏi, Lạc Kính Lỗi mạnh mẽ bừng tỉnh trong mộng.

Mở to hai mắt, ban đêm tối đen, tia ánh sáng lập loè của con dao găm ở gần ngay trước mắt cậu. Khuôn mặt âm trầm như ma quỷ của Duẫn Thiên Khuyết sát lại gần cậu. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt ánh lên sắc xanh trong suốt, mang theo sát khí khủng bố.

“A—” Cậu hoảng sợ quát to một tiếng, bị cảnh tượng trước mắt doạ ngốc, phản xạ quay về phía bên cạnh. “Duẫn, Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, cậu, cậu làm gì?” Cậu không tự chủ được mà run rẩy, trái tim đập loạn không ngừng. Hắn, hắn muốn làm gì, vẫn là, không muốn buông tha cho mình sao? Người từng ôm mình dịu dàng trước khi đi ngủ, khuôn mặt sau một giấc mộng lại hoàn toàn thay đổi.

Gương mặt bị ánh trăng nhuộm đẫm thành trắng bệch chậm rãi phóng đại trong đôi mắt cậu, sắc môi đậm khẽ mở, giọng nói đè thấp thì thầm trước mặt cậu. “Lạc, em tỉnh rồi.” Dao găm sắc bén để ngang trên mặt cậu, mặt dao nhẹ nhàng xẹt qua hai má, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan khắp thân thể. Cậu ngừng thở, rất sợ mình run rẩy không cẩn thận sẽ bị lưỡi dao sáng loá kia cắt phải. Ánh sáng lạnh lùng khiến cho cậu không thể nhìn tiếp mà quay đầu đi.

“Lạc.” Hơi thở nóng hổi một lần nữa lại phả lên, vẫn là giọng nói mềm nhẹ như vậy, chỉ dùng âm lượng để cậu ở bên cạnh hắn nghe được, những lời “dịu dàng” không ngừng nỉ non. “Nơi này của em,” ngón tay thon dài, nhẹ như lông chim đặt trên gương mặt cậu, không ngừng vẽ vòng tròn ở quanh một nơi, “có dấu vết cô ta hôn qua.” Ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo như lưỡi dao, xâm nhập vào ngực cậu, không ngừng tra tấn thần kinh căng thẳng bạo liệt của cậu. “Lạc, tôi thật sự không thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của nó, để tôi giúp em, huỷ cái nơi đã bị vấy bẩn này, được không?”

Giọng nói truyền ra từ vực sâu ngàn mét, nhanh chóng đóng băng suy nghĩ của cậu. Huỷ đi? Huỷ đi?

Là muốn huỷ gương mặt cậu, phải không?

Làn da này thì ra cũng không phải là thứ Duẫn Thiên Khuyết thật sự muốn, cho dù huỷ đi diện mạo của cậu, cũng không sao cả, phải không?

Làn da này, khuôn mặt này, rốt cuộc còn ý nghĩa gì nữa đây…

“Lạc.” Âm thanh của linh hồn lại vang lên. “Tôi sẽ nhẹ nhàng cắt bỏ nó, sẽ không đau lắm đâu.” Dao găm bén nhọn khẽ giơ lên, như đang rót ra những giọt nước lạnh lẽo, trong suốt, băng giá. “Em yên tâm! Rất nhanh sẽ ổn.”

Sẽ không rất đau…

Phải không?

Ha ha… Cậu còn biết đau sao? Còn có chuyện đau hơn nữa sao?

Nếu hắn muốn, thì cứ vậy thôi, làn da này không có ý nghĩa với Duẫn Thiên Khuyết, với cậu, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Còn có thể trông gậy vào gương mặt nhợt nhạt này, mang lại cho cậu cái gì sao?

Cậu đã phải chịu đựng quá nhiều, kỳ thật, cũng không còn gì quan trọng.

Lạc Kính Lỗi thuận theo, nhắm mắt nín thở, chờ đợi hắn đâm xé.

Cậu có thể cảm giác lưỡi dao lướt trên hai má, cảm giác đau đớn dần dần ùa đến, thần kinh hoảng sợ, khiến cho cậu không tự chủ mà run lên.

Lưỡi dao lại chớp lên, bàn tay đặt trên vai cậu cũng nâng lên. Cậu ấy đang run! Duẫn Thiên Khuyết nhìn vào khuôn mặt đang nhắm chặt hai mắt của Lạc Kính Lỗi, thân mình không ngừng run run.

Cậu đang sợ hãi.

Cậu ấy thật sợ hãi.

Phải không?

Một loại cảm xúc mềm mại ùa vào tâm linh Duẫn Thiên Khuyết, hắn chậm rãi buông dao găm xuống, cẩn thận nâng gương mặt tái nhợt của Lạc Kính Lỗi lên, ấn xuống một nụ hôn thật sâu. “Được rồi, Lạc, lần này đủ rồi. Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em nữa. Còn về nơi này,” tầm mắt hắn dừng lại ở nơi đã bị người khác hôn qua, “tôi sẽ dùng nụ hôn của mình để che lấp nó là được rồi. Có lẽ lúc đầu sẽ có chút chán ghét, có chút buồn nôn, nhưng mà sau một lúc, sẽ che lấp được! Tôi sẽ cố gắng hết sức. Đừng sợ hãi nữa, được không?” Đôi môi hạ xuống, trên đôi môi đỏ mọng ứa máu của cậu. Máu của Lạc, dung hợp với hắn, cái này có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không rời xa!

Nghĩ như vậy, trên mặt Duẫn Thiên Khuyết lộ một chút tươi cười, dưới ánh trăng xinh đẹp vô cùng, làm lu mờ ánh sao trên bầu trời.

Cảnh đẹp như vậy, Lạc Kính Lỗi không có tâm thưởng thức, đắm chìm ở thế giới của một mình cậu.

Từ đó về sau, Lạc Kính Lỗi không còn được ngủ một giấc an ổn. Cứ vào nửa đêm, sẽ đột nhiên bừng tỉnh. Trong mơ mơ màng màng, cậu tựa hồ sẽ lại thấy con dao găm lạnh giá đâm sâu vào lòng người kia, dung nhan diễm lệ, mang theo nụ cười quỷ mị, một bước một bước lại gần đến cậu…

“A…”

——————

Hoa thuỷ tiên vàng

C 26

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui