“Cao Vỹ, xuống xe với chú.” lão Hà nói rồi mở cửa xe ra, Cao Vỹ gật đầu đi theo phía sau.
Khi hai người họ vừa đi thì Hàn Gia Mẫn kéo tay Trương Kiều Linh đi xuống xe, Cung Lục Vương và Đường Thất cũng đi theo.
Xem ra bọn họ bị tập kích rồi, tuy không biết nhắm vào ai nhưng ở trên xe cũng rất nguy hiểm.
Khi ra khỏi xe thì Hàn Gia Mẫn dặn dò Trương Kiều Linh: “Cậu tìm chỗ nào trốn tạm đi, mình nghĩ đây không phải xả súng đâu.”
“Còn cậu thì sao?” Trương Kiều Linh lo lắng, Hàn Gia Mẫn chỉ cười trấn an: “Yên tâm! Mạng mình không ai lấy được đâu, hơn nữa mình rất giỏi chạy.”
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Tiếng súng lại tiếp tục vang lên, Hàn Gia Mẫn kéo Trương Kiều Linh ngồi xuống.
Chẳng hiểu sao mà Đường Thất và Cung Lục Vương cũng ở gần kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Trong lúc này thì điện thoại của cô reo lên.
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.
Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.
Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
Hàn Gia Mẫn vội tắt chuông điện thoại sau đó chỉnh về chế độ im lặng, cô cũng tắt máy luôn mà không xem là ai gọi rồi khóa nguồn lại.
Lúc này Cung Lục Vương mới lên tiếng cười cợt: “Đúng là tự luyến!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
Hàn Gia Mẫn khó chịu đánh vào đầu anh một cái rồi mắng: “Tôi đẹp tôi có quyền! Gặp anh xui xẻo đủ đường, cái đồ ám khí khó ưa.”
Đường Thất hơi bất ngờ khi Hàn Gia Mẫn dám đánh Cung Lục Vương, hắn biết lão đại của Huyết Long bang tuy dễ tính nhưng chưa có cô gái nào dám ra tay đánh cả.
Trương Kiều Linh thấy vẻ mặt tức giận của Cung Lục Vương thì kéo Hàn Gia Mẫn ra: “Đừng cãi nữa! Đang trong thời thế nguy hiểm mà cậu còn tâm trạng vậy sao?”
“Anh ta gây sự trước chứ bộ!” Hàn Gia Mẫn khó chịu đứng lên bỏ đi, mặc kệ Trương Kiều Linh đang khó xử.
Thật ra Hàn Gia Mẫn làm vậy là vì cô đã nhìn thấy mục tiêu, kẻ đó đang nhìn về phía bọn cô nhưng không biết nhìn ai nên cô mới đích thân đi hỏi.
Cô rất thành thạo trong việc che mắt con mồi, chỉ đảo qua đảo lại một chút là không thấy cô đâu nữa.
“Chậc… Gia Mẫn đúng là tìm đường chết!” Trương Kiều Linh nhăn mặt lẩm bẩm, đành lấy điện thoại gọi cho Phó Kỳ trợ giúp.
Phó Kỳ và Trường Kiều Linh cùng Hàn Gia Mẫn đều quen biết nhau, làm việc cũng nhiều lần nên có thể khá thân thiết.
Khi thấy số của Kiều Linh thì Phó Kỳ nghe máy: “Sao đấy bé?”
“Em dễ tính đấy, gặp Gia Mẫn mượn điện thoại mà anh nói chuyện kiểu đấy là bị ăn đập rồi.” Trương Kiều Linh không khó chịu, ngược lại có ý nhắc nhở.
Phó Kỳ nghe tiếng súng đằng xa thì nhíu mày: “Em với Gia Mẫn đang ở đâu vậy? Lúc nãy chẳng phải bị đưa về đồn sao?”
“Anh cũng biết hả? Đang trên đường về bị tập kích, không rõ là nhắm vào ai nhưng mà Gia Mẫn đi mất tiêu rồi.” Trương Kiều Linh nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Hàn Gia Mẫn đâu.
Phó Kỳ đang ở Huyết Long bang cùng ba người kia, nghe vậy thì ngồi bật dậy lấy áo khoác khiến Xích Diễm nghi hoặc: “Định đi đâu vậy?”
“Cứu người!” Phó Kỳ quăng một câu rồi bỏ đi, Tuấn Khang phải lấy thân phận khác để đến cảnh sát nên không thể đi như vậy nên đành nhờ hai người kia: “Hai người đi theo Phó Kỳ xem, tôi nghĩ lão đại cũng có chuyện.”
“Hiểu rồi!” Đại Lang đứng lên cùng Xích Diễm rời đi, hai người này xanh đỏ đi cùng nhau đúng là như nước với lửa.
Phó Kỳ nhìn định vị trên điện thoại rồi nói với Kiều Linh: “Em có ở gần Lục Vương không? Đưa anh nói chuyện một chút.”
Trương Kiều Linh nhìn Cung Lục Vương rồi đưa điện thoại, anh không nói gì mà cầm lấy rồi lên tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Cung Lục Vương không hỏi là ai vì biết người có thể thân với anh và Hàn Gia Mẫn chỉ có Phó Kỳ.
Phó Kỳ nhìn vị trí rồi nói: “Gia Mẫn đi lên sân thượng của tòa nhà đối diện nơi xả súng, cậu đi theo dùm tôi được không?”
“Từ lúc nào mà cấp dưới lại ra lệnh cho lão đại vậy?” Cung Lục Vương có chút đùa cợt, Phó Kỳ lòng có chút bất an: “Giúp tôi, điều kiện gì cũng được.
Đám người kia là của Hắc Dạ, cậu biết thân thủ họ còn gì.”
“Hiểu rồi!” Cung Lục Vương nói xong thì tắt máy đưa lại cho Trương Kiều Linh, “Phía bên kia có chỗ khuất, cô vào đó chờ tin tức đi.”
Trương Kiều Linh băn khoăn: “Vậy còn anh?”
“Đi tìm đường chết!” Cung Lục Vương nói xong thì bước đi, Trương Kiều Linh định chạy theo thì bị Đường Thất kéo lại: “Yếu ớt như cô em thì ở đây xem tình hình thôi, đừng chạy lung tung.”
Trương Kiều Linh bất đắc dĩ ở lại, còn Phó Kỳ đi riêng với hai người kia đến đây.
Trong khi đó thì Cao Vỹ và lão Hà đang xử lý đám người chặn đầu mình.
Tên thủ lĩnh của nhóm nhìn hai người mặc đồng phục cảnh sát nhàn nhạt: “Làm phiền các vị rồi! Tôi chỉ muốn giữ chân các vị thôi.”
Chỉ cần hai người họ muốn thoát khỏi vòng vây thì sẽ bị chặn lại, cứ như thế muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng gì.
Còn Hàn Gia Mẫn thì đã gặp được mục tiêu của mình, cô xuất hiện với một bộ đồ và một thân phận khác hoàn toàn.
“Xin chào! Mật danh của cậu là mấy nhỉ?” Hàn Gia Mẫn vào thẳng vấn đề, gương mặt cô đã che hết một nửa bằng mặt nạ nên chỉ để lộ đôi mắt tròn sâu hút mà thôi..