Đẩy Ngã Soái Ca [mau Xuyên]

Nhưng tại sao ta cứ đi theo nàng, khi thấy nàng cởi quần áo, máu trong ta sau trào kêu gào muốn nàng nhưng lí trí lại ngăn cản ta làm điều cấm kỵ ấy.

Mạnh mẽ quay lưng trở lại hang động ta đã ở mấy ngày nay. Chìm vào suy nghĩ

Không nghĩ định lực của sư phó còn không sai! Có thể chống cự một chút đâu

Nửa tháng sau

Trong suốt nửa tháng này, ta vẫn luôn trằn trọc không yên, nhưng ta vẫn ở hang động ngày ngày ngắm nhìn nàng.

« Đi hái thuốc thôi » Thiên Hạ than nhẹ, nàng cũng muốn thi kiên nhẫn với người nam nhân cao lãnh có thể nhẫn suốt nửa tháng a~

Lên núi, tìm vài loại thảo dược, ân không khí còn không sai, trong lành dễ chịu. Ngồi xuống hái thảo dược

« A~ cứu ta » tiếng rên thoát lực nhỏ yếu từ trong bụi cây truyền ra

Thiên Hạ phớt lờ bước đi.


Nàng còn không rảnh cứu người không quen biết.

« Cầu xin cô! Ta sẽ trả ơn » tiếng nói lại truyền ra nếu không phải thính lực tốt thì sẽ không nghe được

Vẫn bước đi, bước chân càng nhanh chóng

« Ta nợ cô một ân tình » sau khi nói xong nhân cũng ngất xỉu

Còn được, phớt lờ 3 lần mà vẫn không mắng cô ác độc không nhân nghĩa, cứu ngươi một mạng vậy.

Trên đời, nhiều người nghĩ rằng họ gặp tai nạn nếu người khác thấy chết không cứu là ác độc, không có lòng nhân nghĩa. Họ oán người đó nhưng họ không nghĩ rằng, người ta có nghĩa vụ phải cứu mình sao? Cứu là ân đức, không cứu là do tâm tình. Thật may người này không nằm trong số đó, đáng để nàng cứu một mạng.

Người nam nhân nằm yên tĩnh trên giường khẽ động đậy. Vài phút sau khẽ mở mắt, quan sát chung quanh.

Nhà gỗ nhỏ, hắn đang ở trên một chiếc giường, vết thương cũng đã băng bó kĩ, hồi phục cũng tốt

« Tỉnh, tự mình điều tức hồi phục đi, ngoại thương ta đã xử lí, nội thương thì tự ngươi điều trị »


Là cô nương này đã cứu hắn sao?
« Đa tạ cô nương, ta sẽ báo đáp »

« Không cần, nhìn ngươi thuận mắt nên mới cứu thôi » Thiên Hạ nói xong quay lưng bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Không phải là nên hỏi hắn tên, lí do vì sao bị thương, thân phận là gì và báo đáp như thế nào sao? Chẳng lẽ nhan giá trị rớt xuống đến nỗi không thể lọt vào mắt một cô nương? Càng nghĩ càng bi ai.

Hắn làm sao biết được Thiên Hạ một lòng nghĩ đẩy ngã sư phó ai sẽ quan tâm đến hắn. Cứu là may rồi.

Nhưng sao dạo này vị sư phó thần bí không bám theo nàng a~? Buồn bực buồn bực

Vị sư phó nào đó đang tịch mịch nghĩ suy, càng nghĩ càng thảm thương.

Ta là sư phó nàng, nàng không thể chấp nhận. Nam nhân kia soái khí, võ công cao, còn được nàng cứu mạng. Có khi nào lấy thân báo đáp cho nàng, nàng ngây thơ không từ chối vậy hai người.....càng nghĩ càng bi thương không thể thoát ra

Hệ thống : .....

Các nhân vật đều suy nghĩ thật ngu ngốc, ta phải làm sao? online chờ rất gấp

Nam nhân khuôn mặt góc cạnh, mắt xếch môi mỏng mím chặt bước chân khỏi căn nhà gỗ. Đi tới nơi cô gái đang phơi thuốc.

Ân, rất đẹp, làn da trắng nõn, hai vú cao ngất, đôi chân thon nhỏ, mi thanh mục tú, đúng khẩu vị.

« Ta quyết định lấy thân báo đáp » giọng nói từ tính trên đỉnh đầu truyền xuống vẫn không làm cô gái dừng tay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận