Đẩy Ngã Soái Ca [mau Xuyên]

Lạnh nhạt ngước mắt nhìn người nam nhân cao lớn, dù có chênh lệch nhưng khí thế vẫn đè ép hắn
« Không nhận, 3 ngày nữa ngươi phải rời khỏi »

« Cô nương không suy nghĩ thêm sao? » nam nhân vẫn không từ bỏ

« Nói nữa thì rời khỏi đây ngay lập tức »

Nam nhân xoa mũi cười nhẹ quay lưng trở lại căn nhà gỗ.

Còn 3 ngày đâu, thời gian còn dài a~

Sáng sớm chim hót líu lo, có tiếng sàn sạt phát ra do trong sân có một người nam nhân thân trần đang tập luyện võ công.

Quyết tâm sắc dụ nha đầu đó a~

Thân ảnh nhỏ nhắn bước ra từ nhà gỗ, quét mắt nhìn nam nhân đang nháy mắt với mình, lạnh nhạt dời mắt

Sắc dụ vô dụng với nàng a~
Trên bàn ăn với vài món thanh đạm, hai người ngồi đối diện với nhau, âm thanh bát đũa va chạm cũng không có.

Nam nhân nhìn chằm chằm người đối diện, người đối diện vẫn bình thản ăn cơm.


Hắn cảm thấy mình thật thất bại nha. Không thể mê hoặc một tiểu cô nương đâu.

« Vì sao nàng không bị ta sắc dụ đâu? »

« Xem ngươi không phải nam nhân » bình thản không gợn sóng quăng ra quả bom kinh người

« Vậy sao? »

Dứt lời, nam nhân tiến sát vào người cô gái , hơi thở phun vào tai cô. Cô gái vẫn không nhúc nhích. Nam nhân càng lấn tới nhưng...vội vã lui về phía sau, nhìn chủy thủ cắm ngay trên chỗ mình vừa ngồi mà giật mình. Nha đầu này võ công rất cao a~

« Ta chỉ đùa thôi, về phòng trước đây »

Không buồn nhấc mắt dọn dẹp bàn ăn.

Tối nay nàng quyết tâm đi sơn động tìm sư phó mất tích vài ngày nay nha. Mà thôi, đợi tên phiền phức đó đi rồi tính sau, còn mai thôi.

Trên núi, một cô gái đang miệt mài hái thuốc, bỗng đôi mày liễu nhăn lại, nhanh chóng lùi về sau.

Có một bông hoa màu xanh biếc tỏa ra mùi hương dịu nhẹ


Chết tiệt! Là lãnh dục hoa, sao lại gặp phải nó chứ

Dù nhanh chóng rời khỏi nhưng vẫn hít vào một ít mùi hương. Cơ thể nhỏ nhắn choáng váng, xụi lơ ngã xuống, một nam nhân bay đến đỡ bóng hình nhỏ bé đó.

Coi như cứu lại nàng một mạng. Không thể thừa nước đục thả câu a~, chống qua thì được rồi.

Sau khi về phủ thì lại chuẩn bị đầy đủ lại cầu hôn nàng sau vậy.

Thân ảnh nhỏ bé trên giường vẫn hôn mê từ sáng đến giờ.

Lãnh dục hoa - sinh trưởng khó khăn rất hiếm gặp. Người hít phải hương hoa lập tức hôn mê, cơ thể lạnh buốt, sau khi tỉnh dậy dục hỏa đốt người nhưng không nguy hiểm,chỉ cần võ công đủ cao là có thể bức ra.

Nam nhân ngồi cạnh giường nhìn cô gái còn hôn mê, thở dài, đến lúc phải đi rồi, sau này còn gặp lại

Nam nhân vận khinh công biến mất khỏi khu rừng

Vị sư phó mất tích mấy ngày suy nghĩ rối rắm bỗng bật dậy vội vã bay nhanh đến căn nhà gỗ. Không thể để nam nhân kia mê hoặc đồ nhi của mình.

Nghi hoặc lắng nghe, nhà gỗ chỉ có một hơi thở mỏng manh, lẽ nào nam nhân đó đã đi rồi sao?

Nhẹ nhàng bước vào căn phòng của đồ nhi. Nhìn cô gái hơi thở mỏng manh mà tâm như bị túm chặt dày vò.

Bảo bối đồ nhi bị sao? Vội vã bắt mạch nhưng không chẩn ra. Tiếc thương cho vị sư phó nóng lòng cứu đồ đệ mà rối loạn không nhìn ra là bị loài hoa đó ảnh hưởng đâu nga

Sốt ruột nhìn nhân nhi đang nằm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, đầu óc rối loạn cảnh tỉnh lại tìm cách

Bỗng nhiệt độ nơi tay nóng lên nhanh chóng, nhân nhi thở nhẹ, mở mắt mù mịt nhìn người đang ngồi cạnh giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận