Đây Thật Sự Là Con Anh FULL


Thuốc có tác dụng.

Mẫn Tuế buông bút vẽ, đá rơi dép nằm xuống giường, ngáp một cái, cũng không biết bác sĩ cho cậu uống thuốc gì, hiện tại cậu rất buồn ngủ.

Mới chạm gối đầu là cậu đã buồn ngủ đến độ hoàn toàn không mở được mắt, nặng nề ngủ.
Lúc cậu tỉnh ngủ không biết đã mấy giờ rồi, đầu hỗn loạn, qua một lát mới đeo dép lê xuống lầu.
Dưới nhà có âm thanh, có nam có nữ.

Mẫn Tuế đứng ở cầu thang tầng hai, dò đầu nhìn trộm.
Lục Nhiên Tri và nhóc con đã quay về.

Nhóc con bị một người phụ nữ trung niên xa lạ ôm vào trong lòng, Lục Nhiên Tri ngồi một bên, một người đàn ông trung niên ngồi ở sô pha khác.
Ai thế? Mẫn Tuế tò mò nhìn.
Lục Nhiên Tri như là cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, chạm mắt với Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế vội rụt đầu, đang muốn về phòng nằm tiếp, vừa mới xoay người, tiếng bước chân lên tầng lại vang lên phía sau, tiếp theo cậu nghe thấy giọng Lục Nhiên Tri: "Dậy rồi?"
Mẫn Tuế dừng chân, xoay người lại, cười hì hì nhìn Lục Nhiên Tri, đảo mắt, nói: "Mới dậy.

Gì ấy nhỉ, tôi không phải cố ý nhìn lén các anh đâu, anh đừng mắng tôi."
Lục Nhiên Tri buồn cười nhìn cậu, đi đến trước mặt Mẫn Tuế, sờ trán cậu, cảm thấy không nóng mới yên lòng.
"Ba mẹ anh ở dưới nhà, muốn gặp không?" Lục Nhiên Tri hỏi, hắn không ép Mẫn Tuế phải xuống gặp ba mẹ Lục gia, nếu Mẫn Tuế nói không muốn gặp, hắn sẽ tìm lý do giải thích cho ba mẹ.
"Nếu tôi không muốn gặp thì sao?" Mẫn Tuế cẩn thận mở miệng hỏi.
"Vậy không xuống, anh nói em không khỏe, đang nghỉ ngơi." Lục Nhiên Tri nói.

Mẫn Tuế nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu họ không thích tôi và Mẫn Diệc, sẽ ném chúng tôi ra ngoài sao?"
Lúc Mẫn Tuế bốn tuổi ba mẹ đã mất, tiếp theo cậu bị đưa đến viện mồ côi, cuộc sống ở viện mồ côi nhiều năm làm cho cậu quên cách ở chung với ba mẹ thế nào, hơn nữa đôi vợ chồng kia còn là ba mẹ của Lục Nhiên Tri.
"Không đâu, họ hiền lắm." Lục Nhiên Tri sờ sờ gáy cậu, nói.
Mẫn Tuế do dự, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lục Nhiên Tri cầm tay cậu.

Mẫn Tuế sửng sốt, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm, qua một lúc mới nói: "Anh không cần cầm tay tôi."
"Ngoan." Lục Nhiên Tri không buông tay, dắt Mẫn Tuế xuống tầng.
Mẫn Tuế: "........" Ok, cậu câm miệng.
Ba mẹ Lục gia ngẩng đầu, thấy con nhà mình dắt tay một người tuổi còn trẻ xuống, trong lòng hai người đầy kinh ngạc.

"Ba, mẹ, đây là Mẫn Tuế, là ba của Mẫn Diệc." Lục Nhiên Tri giới thiệu Mẫn Tuế cho ba mẹ, tiếp theo lại giới thiệu ba mẹ cho Mẫn Tuế, "Tuế Tuế, họ là ba mẹ anh, em cũng có thể gọi là ba mẹ."
Không chỉ ba mẹ Lục gia, ngay cả Mẫn Tuế cũng khiếp sợ nhìn Lục Nhiên Tri.

Anh zai, anh có biết những lời này của anh có ý nghĩa gì không?
"Ba mẹ, con định tháng sau đi đăng ký kết hôn với Tuế Tuế." Lục Nhiên Tri nói tiếp.
Đương sự Mẫn Tuế tỏ vẻ, chuyện này sao cậu không biết?
Sắc mặt Lục Nhiên Tri lạnh nhạt, giống như những lời này là đang nói một câu đơn giản kiểu "Con muốn ăn cơm".
Mẫn Tuế nuốt nước miếng, dưới cái nhìn chăm chú của ba mẹ Lục Nhiên Tri, Mẫn Tuế dời từng bước đứng cạnh Lục Nhiên Tri, biểu tình như là có chút bất an: "Chào cô chú ạ.".

truyện xuyên nhanh
Nhìn dáng vẻ Mẫn Tuế câu nệ, ba Lục mẹ Lục nhìn nhau, nghĩ thầm có phải bọn họ dọa người ta rồi hay không.
"Mẫn Tuế phải không? Chào con.


Nghe Nhiên Tri nói con bị ốm, bây giờ khỏe hơn chưa?" mẹ Lục dùng ngữ khí nhu hòa hỏi.
Mẫn Tuế gật đầu, "Đã khỏe hơn nhiều ạ, cảm ơn."
Nhóc con nhìn thấy ba nhỏ đến, vô cùng cao hứng vươn tay với ba, "Ba ba, ôm!"
Mẫn Tuế nhìn con, lại quay đầu nhìn Lục Nhiên Tri, cuối cùng hỏi Lục Nhiên Tri: "Em ôm được không?"
"Được, không cần lo lây bệnh cho con." Lục Nhiên Tri nhéo cổ Mẫn Tuế, mềm mại, xúc cảm rất tốt.
Mẫn Tuế nghe Lục Nhiên Tri nói có thể ôm con, bước lên trước mấy bước, ôm con trong lòng mẹ Lục, sau đó ngồi sang bên, duy trì khoảng cách với mẹ Lục.
Lục Nhiên Tri ngồi ở giữa, cơ hồ là dính vào Mẫn Tuế.
Mẹ Lục trầm mặc nhìn bọn họ, nghĩ thầm bà bị con dâu tương lai ghét bỏ phải không?
Mẫn Tuế quay đầu, dán sát vào Lục Nhiên Tri, nói: "Em sợ lây bệnh cho mẹ."
Lục Nhiên Tri gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: "Không sao, em không cần câu nệ như vậy."
Mẫn Tuế ôm con trong lòng, nói: "Em sợ họ không thích em và con, dù sao em và anh là...." Nói đến đây Mẫn Tuế lại dừng, nhưng cậu biết Lục Nhiên Tri hiểu được ý của cậu.
Cậu là ngoài ý muốn ngủ với Lục Nhiên Tri, tiếp theo nhóc con lại là một lần ngoài ý muốn, mặc kệ nói thế nào cũng là kiểu không được nghiêm túc.
Lục Nhiên Tri thở dài, nói: "Không sợ, anh thích là được."
Mẫn Tuế nghe vậy, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lục Nhiên Tri.
"Em và con, anh thích cả." Lục Nhiên Tri nói.
Mẫn Tuế khiếp sợ nói không nên lời, nên uống thuốc không phải cậu mà là Lục Nhiên Tri đúng chứ?
Lúc Mẫn Tuế muốn mở miệng nói gì đó, một tiếng khụ vang lên, Mẫn Tuế vội ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, không để ý đến chuyện khác, bộ dáng có bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu nhu thuận.

Lục Nhiên Tri: "........"
Bọn họ tưởng mình nói thật sự nhỏ giọng, nhưng vẫn bị mẹ Lục nghe thấy, ba Lục ngồi ở sô pha khác thì không nghe thấy con trai và con dâu nói gì.
Mẫn Tuế muốn len lén liếc nhìn mẹ Lục một cái, kết quả liếc mắt là thấy mẹ Lục đang nhìn mình.

Mẫn Tuế: "........"
Nhóc con vùi trong lòng ba, cầm đồ chơi chơi rất vui vẻ.
Mẫn Tuế cảm thấy phòng khách có bốn người cộng thêm nhóc con, không khí im lặng như vậy là không bình thường, đang định mở miệng phá vỡ sự im lặng này, lại có người nói chuyện trước cậu.
"Sao ba mẹ lại đến đây?"
Ba Lục và mẹ Lục cũng mới đến không lâu, sô pha còn chưa cả ngồi nóng.

Mẹ Lục liếc mắt một cái là thấy Mẫn Tiểu Diệc siêu cấp nhu thuận ngồi tự chơi.
Mẹ Lục nhìn một cái là cảm thấy mặt đứa bé này rất giống con bà, lại nhìn lần thứ hai, xác định là con của Lục Nhiên Tri không sai.

Lục Nhiên Tri còn chưa kịp hỏi sao ba mẹ đột nhiên đến đây đã nhìn thấy Mẫn Tuế đứng ở tầng hai nhìn lén.
Lục Nhiên Tri bị Mẫn Tuế làm cho quên hỏi, lúc này mới nhớ ra.
"Còn không phải là muốn đến thăm con sao." Mẹ Lục nói cho Lục Nhiên Tri nghe, ánh mắt lại cứ nhìn Mẫn Tuế.

Mặt mày đứa bé có mấy phần giống Mẫn Tuế, như vậy đứa bé này đích thật là con của Lục Nhiên Tri và Mẫn Tuế, "Nhưng nếu ba mẹ không đột nhiên đến đây, có phải con không định nói chuyện của con và Tuế Tuế cho ba mẹ đúng không?"
Lại còn gọi là Tuế Tuế.....!Mẫn Tuế nghĩ thầm chắc không phải là muốn đá cậu và con đi.
"Không phải, con vốn định tìm thời gian nói cho ba mẹ." Lục Nhiên Tri nói.
Ba Lục ngồi trên sô pha đơn mở miệng: "Các con cụ thể tháng sau khi nào thì đăng ký kết hôn?"
Lục Nhiên Tri đang muốn mở miệng, lưng đã bị người chọc, độ mạnh này, không phải con chọc mà là Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế chờ Lục Nhiên Tri quay lại mới nói: "Ê, em đã đồng ý đâu, anh đã hỏi ý kiến của em chưa?"
Lục Nhiên Tri không trả lời cậu, chỉ nhéo nhéo cái tay vừa rồi Mẫn Tuế dùng chọc hắn, tiếp tục nói với ba Lục: "Chưa quyết định, quyết định sẽ nói cho ba mẹ."
Ba Lục gật đầu.
Tiếp theo là mẹ Lục ngồi cách Lục Nhiên Tri, ngữ khí thân thiết hỏi Mẫn Tuế hiện tại bao nhiêu tuổi, làm việc gì, thích ăn gì, đều là một ít chuyện vặt.

Bà cũng không hỏi Mẫn Tuế quen biết Lục Nhiên Tri thế nào, cũng không hỏi chuyện của Mẫn Tiểu Diệc.
Dần dà, Mẫn Tuế cũng dần bình tĩnh lại, chỉ cần không đuổi cậu và con ra ngoài, hết thảy vẫn được.
Mẫn Tuế lại nghĩ đuổi cũng không thể đuổi ngay được, ít nhất phải chờ đến khi cậu thuê phòng xong mới được.

Nếu như Lục Nhiên Tri biết Mẫn Tuế nghĩ gì, khẳng định sẽ tức chết.
Ba mẹ Lục gia ăn cơm trưa rồi đi, trước khi đi mẹ Lục còn bảo Mẫn Tuế có rảnh thì đi tìm bà và ba Lục, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mẫn Tuế ôm con đồng ý luôn miệng.
Mẹ Lục còn nói nếu Lục Nhiên Tri không tốt với cậu và con thì nói cho bà, bà sẽ dạy dỗ Lục Nhiên Tri.

Mẫn Tuế nhìn nhóc con trong ngực, nghĩ thầm nhóc con lại phải học thêm xưng hô.
Ba Lục thật ra không nói gì với Mẫn Tuế, chỉ vỗ vỗ vai Lục Nhiên Tri, nói một câu phải chăm sóc người ta thật tốt.
Người ta này không cần nói cũng biết là ai.
Lục Nhiên Tri gật đầu, "Con sẽ."
Ba Lục và mẹ Lục đi rồi, hình tượng nhu thuận của Mẫn Tuế lập tức biến mất không còn.
"Lục Nhiên Tri anh giải thích cho em, em đồng ý đăng ký kết hôn với anh lúc nào? Sao anh có thể lừa ba mẹ anh chứ, không phúc hậu." Mẫn Tuế vươn một ngón tay, gian nan chỉ vào Lục Nhiên Tri, nói.

Lục Nhiên Tri kéo tay cậu, nói: "Tuế Tuế, anh sẽ chịu trách nhiệm với các em."
Mẫn Tuế bĩu môi, giãy khỏi tay Lục Nhiên Tri, lui về sau mấy bước, "Có cái gì mà phải chịu trách nhiệm, em cũng có thể chăm sóc mình và con, hai năm này em cũng không phải chăm sóc tốt cho em và con hay sao."
Lục Nhiên Tri thở dài một hơi, vươn tay kéo Mẫn Tuế và con vào lòng, nói: "Không giống."
Mẫn Tuế than thở: "Có gì mà không giống."
"Em là ba của Diệc Diệc, khi đó em là người duy nhất để con ỷ lại, nhưng giờ thì khác." Lục Nhiên Tri xoa đầu Mẫn Tuế, "Anh hy vọng từ giờ trở đi Diệc Diệc có thể ỷ lại thêm một người, mà em cũng có một người để ỷ lại."
Mẫn Tuế nghe lời Lục Nhiên Tri nói, trầm mặc thật lâu không nói gì, không biết nghĩ gì.
Qua một hồi lâu, Mẫn Tuế mới rầu rĩ nói: "Anh không biết mệt sao?"
Lục Nhiên Tri nhíu mày.
Mẫn Tuế ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi lại một lần: "Lục Nhiên Tri, anh không cảm thấy mệt sao?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hiện tại nhiều nhất là giám đốc Lục có hảo cảm với Tuế Tuế, thích hơn trước một chút.

Nhưng Tuế Tuế ấy à....!tạm thời chưa thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận