Cho dù đại hội nhận con đã xong, nhưng cuộc sống của Mẫn Tuế chẳng khác gì lúc trước lắm.
À không, cũng có chỗ khác, là có thêm một người trên bàn cơm.
Lúc Lục Nhiên Tri đến ăn ké lần thứ năm, Mẫn Tuế rốt cục không nhịn được.
Cậu một tay vỗ lên bàn, một tay chống thắt lưng, nói: "Giám đốc Lục, bên ngoài bào ngư vây cá ngon như vậy, sao cố tình phải tới chỗ tôi ăn ké uống ké? Ăn cơm ở chỗ nhỏ như vậy, chân anh cũng không duỗi thẳng được, anh không thấy nghẹn khuất hả?"
Lục Nhiên Tri nhìn Mẫn Tuế một cái, lắc đầu, nói: "Không thấy."
"..........." Mẫn Tuế hít sâu, "Cỏ(*), là một loại thực vật."
(Ẻm chửi bậy á mà lại chữa cháy vội =)))
Lục Nhiên Tri: "?"
Mẫn Tuế lắc đầu, "Không sao, tôi đang cảm khái." Sau đó nhận mệnh đi nấu cơm.
Lúc này đã là sáu giờ.
Mẫn Tuế nấu cơm rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn đã xử lý trước, chỉ cần nấu là được.
Chưa đến sáu rưỡi, Mẫn Tuế đã nấu xong một đĩa thịt bò xào dưa chua, một đĩa rau xanh, sau đó là nấu cháo bột rau xanh cà rốt cho con.
Giám đốc Lục cũng không phải không hỗ trợ chút nào, ít nhất hắn cũng hỗ trợ bưng thức ăn lên bàn.
"Con trai, ăn cơm." Mẫn Tuế đặt bát ăn cho trẻ con của Mẫn Diệc lên bàn, thằng bé vừa nghe là bật người vứt đồ chơi ba lớn mới mua cho nó, ngồi vào chỗ mình.
Phòng khách cũng chính là phòng ăn.
Bàn trong phòng khách cũng chính là bàn ăn.
Mẫn Tuế mặc áo yếm vịt Dolnald cho con, lại thuận tiện nhéo nhéo khuôn mặt con, mềm mại, sờ rất sướng tay.
Nhóc con ăn cơm rất ngoan, không quấy cũng không ồn ào, im lặng cầm muỗng nhỏ ăn từng miếng cháo bột một.
"Sao không cho nó ăn cơm?" Lục Nhiên Tri hồi tưởng《 Một trăm cách dạy con 》, bên trong có nhắc tới tuổi như nhóc con này là ăn cơm được rồi.
"Tẻ con, phải ăn bột!" Nhóc con nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm trang nói với ba lớn.
Mẫn Tuế bất đắc dĩ nhún vai với Lục Nhiên Tri, nói: "Không phải tôi không cho nó ăn cơm, là nó nói muốn ăn bột."
Lục Nhiên Tri nhìn nhóc con vui vẻ ăn cháo bột, nghĩ thầm cũng dễ nuôi.
Nhóc con ăn thật sự nhanh, một bát cháo bột nhỏ bị nó ăn sạch.
Nhóc con buông chén và muỗng xuống, vẫn ngồi trên ghế trẻ con, chân ngắn đá tới đá lui, một lúc nhìn ba lớn, một lúc nhìn ba nhỏ, một lúc lại cúi nhìn mình, sau đó cười ngốc.
"........." Mẫn Tuế muốn nói lại thôi nhìn Mẫn Tiểu Diệc, cảm thấy con mình rất ngốc.....!Không phải, là rất ngoan, tự vui vẻ được.
Ăn cơm xong, Lục Nhiên Tri đi rửa bát, Mẫn Tuế ngồi trên sô pha chống cằm, nhìn bóng dáng Lục Nhiên Tri ngẩn người.
Bóng dáng giám đốc Lục vẫn là cảnh đẹp ý vui như vậy.
Mẫn Tuế lại cảm khái, sờ sờ đầu con, nói: "Con trai, may là hai ông bố của con đều đẹp trai, đặc biệt là ba nhỏ.
Kết hợp gen đẹp thì con lớn lên sẽ không kém chút nào."
Lúc Mẫn Tuế nói lời dõng dạc này, Lục Nhiên Tri vừa vặn cầm bát để vào tủ bát xoay người.
Lục Nhiên Tri: ".........." Người này đang tự khen mình hả?
Mẫn Tuế ôm con lên, nhìn giám đốc Lục, ám chỉ: "Giám đốc Lục, đã khuya rồi."
—— Anh nên về nhà rồi.
Lục Nhiên Tri nhíu mày.
"Tôi phải tắm cho con." Mẫn Tuế nhấc con lên, thò đầu ra sau cơ thể nho nhỏ của Mẫn Diệc, "Hay là anh là muốn tắm cho con xong mới đi?"
Giám đốc Lục trước giờ chưa từng tắm cho con: "........."
Mẫn Tuế lại nói: "Cũng không phải không thể." mình nói xong, cậu lại đứng lên giơ thằng bé đến trước mặt giám đốc Lục, "Vậy nhờ anh đấy."
Nhóc con được ba giơ cao để ý thấy tầm nhìn của mình rất cao, chỉ thiếu một chút là cao hơn cả ba lớn.
Nhóc con rất vui vẻ, vỗ tay nhỏ cười ngốc: "Ba ba, con con, ca!"
Lục Nhiên Tri ôm nhóc con.
"Con nói nó cao." Mẫn Tuế vừa phiên dịch vừa lắc cánh tay, nhấc con lâu, tay hơi nhức.
Chữ "cao", nhóc con vẫn chưa biết phát âm.
Giám đốc Lục cuối cùng nhận trách nhiệm tắm rửa cho con.
Qua nửa tiếng, giám đốc Lục ôm nhóc con đi vào phòng tắm nho nhỏ, bên trong đã có một cái bồn tắm cho trẻ con màu xanh lục.
Mẫn Tuế gặm một quả táo, ỷ ở cạnh cửa chỉ trỏ.
"Chai sữa tắm màu trắng là của nó."
Lục Nhiên Tri xắn ống tay áo sơmi, cầm lấy chai sữa tắm.
"Con trai, sao không thấy vịt của con đâu?" Mẫn Tuế nhìn phòng tắm một vòng, không tìm được con vịt vàng cho con chơi.
Nhóc con nhìn ngó bốn phía, không phát hiện con vịt của mình, "Dịt đâu?"
Mẫn Tuế cuối cùng cũng thấy được con vịt ở sau chai sữa tắm của mình, "Ở sau chai sữa tắm của tôi.
Giám đốc Lục, lấy giúp tôi."
Giám đốc Lục đứng lên cầm vịt rồi lại ngồi xổm xuống.
Mẫn Tuế mím miệng nín cười, nói: "Giám đốc Lục, bắt anh chen chúc vào nhà tắm nhỏ như vậy tắm rửa thật sự là ủy khuất anh quá."
Mẫn Tuế thật sự không ngờ Lục Nhiên Tri nghe xong lại đứng lên, Mẫn Tuế ngậm táo bất động.
"Giám đốc Lục, có chuyện thì nói, ở trước mặt con không thể động tay động chân." Mẫn Tuế lui ra phía sau mấy bước, "Như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho con."
Lục Nhiên Tri nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt, trong mắt cậu đầy giảo hoạt.
Mẫn Tuế nhìn hắn.
Lục Nhiên Tri thở dài, vươn bàn tay dính bọt sữa tắm, nhéo hai má thanh niên, ngữ khí tuy rằng thản nhiên, nhưng lại có chút dung túng, "Ra sô pha ngồi đi, ngoan."
Mẫn Tuế:........
Ồ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhóc con bị quên trong chậu chớp mắt, nhìn ba nhỏ và ba lớn, tiếp theo cúi đầu nói với vịt: Ba quên con rồi!.