[DBSK Fanfic] – Checkmate

Sau hôm đó Yunho không xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Không thấy hắn tôi ngược lại bắt đầu nghĩ về hắn, suy đoán không biết mấy ngày nay hắn bận bịu làm gì, đến khi có thể xuống giường đi lại tôi mới phát hiện ra, trong lúc mình không hề hay biết, tất cả người nhà họ Kim đã bị Yunho mua chuộc hết. Ngày càng có nhiều người nhắc về hắn trước mặt tôi, ngày càng có nhiều người ngang nhiên ca ngợi hắn.

Cha tôi thì càng khỏi phải nói, cực kỳ hài lòng, thậm chí còn bắt đầu cân nhắc xem có nên giao lại toàn bộ gia nghiệp cho hắn không. Seul Gi thích hắn tới nỗi ngày nào không nhìn thấy mặt là mất ăn mất ngủ. Mà người thực lòng đối tốt với hắn chỉ có mình Junsu.

Junsu sinh ra bản tính đã lương thiện, chỉ cần người khác hơi đối tốt với nó nó sẽ đem cả lòng chân thành ra đối đãi người ta. Người đầu tiên đầu tiên được hưởng nó là Park Yoochun còn bây giờ là đến lượt Jung Yunho, trong khi đó, người anh họ cùng lớn lên từ bé với nó lại có vẻ ngày càng không quan trọng.

Qua mấy hôm buồn bực, tôi quyết định chọn một ngày đẹp trời ra ngoài vườn phơi nắng, tống khứ tâm trạng nhiều ngày, vì thế còn ra vẻ mang theo mấy quyển sách. Không ngờ buổi chiều khu vườn đã bị người chiếm trước, Yunho và Junsu đang ngồi cạnh bàn nhỏ màu trắng, nhàn nhã thưởng trà. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định rời đi nhưng rồi bị nội dung cuộc đối thoại lôi kéo lại.

“Anh nhặt được cái này ở đâu thế?” – Junsu đang cầm trong tay một miếng ngọc bội xanh biếc, cười vui vẻ. Đó là ngọc bội gia truyền, vật quý giá này chỉ được trao lại cho con cháu họ Kim.

“Của cậu phải không?” Yunho hỏi.

“Vâng! Hồi nhỏ chẳng hiểu sao lại làm mất! Anh thấy nó ở đâu vậy?!” Junsu vui vẻ chết đi được. Nhớ ngày xưa đánh rơi ngọc bội, Junsu bị ông nội mắng một trận té tát, không ngờ sau nhiều năm ngọc bội vẫn có thể hoàn cố chủ.

Yunho không nói gì mà chỉ cười, cười thực dịu dàng ấm áp. Thế nhưng cách hắn cười lại làm tôi chướng mắt, mất hết cả tâm trạng, tôi vội vàng rời khỏi khu vườn tìm mấy tên hồ bằng cầu hữu ăn chơi cả ngày.

Đêm hôm đó tôi uống say bất tỉnh nhân sự, kẻ nào động vào tôi là tôi gây sự với kẻ đó, cuối cùng lăn kềnh ra tiền sảnh. Chắc cha đã nổi trận lôi đình, tôi nghe thấy tiếng ông khua gậy ầm ầm trên mặt đất. Trong cơn mê tỉnh, tôi không rõ mình được ai bế lên, mà mùi hương toát ra lại thơm mát và quyến rũ đến vậy, miễn cưỡng mở mắt, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Yunho đập vào mắt mình. Theo thói quen tôi lại định cho hắn một bạt tai nhưng cánh tay nặng trĩu không cách nào giơ lên được, chỉ mơ hồ lầm bẩm trong miệng, “Jung Yunho, tôi ghét cậu…”

Tôi nặng nề mà lâm vào mộng mị. Giấc mơ mang tôi về những tháng ngày thơ bé. Đêm đó hình như là giao thừa, không khí rất náo nhiệt nhưng lại không phải vì người đến chúc tết đông. Nói chung, có tiếng người lớn tranh cãi nhau, có tiếng chửi rủa, ngay đến mẹ tôi cũng đang khóc lóc, nước mắt đã nhòe nhoẹt gương mặt trang điểm xinh đẹp, mẹ chỉ chỉ vào người đàn bà lạ và dùng một giọng điệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ xỉ vả người kia. Tôi và Junsu bị nhốt trong phòng không được cho ra ngoài, Junsu đang kéo tay tôi nói mình sợ hãi. Tôi vừa an ủi nó vừa bảo phải chạy ra ngoài xem thế nào. Junsu không cản được đành phải trơ mắt nhìn tôi lén chạy ra ngoài.

Nấp sau cánh cửa, tôi thấy một người đàn bà mặt mày hốc hác đang ngồi vật trước cổng nhà mình, lớn tiếng gào khóc, đứng cạnh bà ta là một thằng bé ăn mặc rách rưới. Thằng bé phát hiện ra tôi nhưng không nói một lời, nó nhìn tôi chằm chằm. Kết quả ngày hôm đó tôi đánh mất ngọc bội, không những bị ông nội mắng té tát còn bị phạt quỳ hết buổi tối trước bài vị liệt tổ liệt tông. Chính vì thế suốt giao thừa tôi không được miếng cơm nào vào bụng, cũng may có Junsu xót thương lén mang cho tôi một cái đùi gà. Nhưng đến hôm sau đến lượt nó cũng đánh rơi ngọc bội, thật sự là xui xẻo.

Lúc tôi tỉnh lạì mặt trời đã lên cao, đầu đau như búa bổ. Junsu bưng canh giải rượu đứng bên cạnh chờ, vừa thấy tôi tỉnh lại Junsu liền dúi ngay bát canh vào tay tôi.

“Anh uống cái này đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy, sau đó qua thư phòng tìm cậu. Hôm qua cậu tức giận không vừa đâu, anh cũng nên kiềm chế một chút.”

Tôi gật gật đầu, uống một hơi cạn sạch, sau đó liếc thấy ngọc bội trong tay Junsu, tôi vờ lơ đãng hỏi:

“Thấy ngọc bội rồi à?”

Junsu nhìn tôi cười mà như không cười nói:

”Chắc thế.”

“Tìm thấy tức là thấy, còn chắc thế cái gì?!”, nhìn Junsu, tôi bực bội giở mình xuống giường.

Thế là hôm đó tôi lại được cha giáo huấn cho một trận, không những thế còn vị ông lạnh mặt cảnh cáo, nếu như tôi còn tiếp tục hư hỏng thì sẽ giao hết quyền thừa kế cho Yunho. Vừa nghe đến Yunho, không hiểu sao tôi đã tức mình, cười nhạo bảo, muốn cho ai thì cho! Ông chả thèm. Sau đó tôi đi tuốt ra cửa không màng tới sự phẫn nộ của bố, lại tìm tới bọn kia tiếp tục ăn chơi đàng ***.

Thật lòng mà nói là tôi có quan tâm. Tài sản nhà họ Kim nhiều như vậy, đủ cho bao nhiêu người ăn sung mặc sướng đến mấy đời. Bản thân tôi cũng đã dồn vào nó bao nhiêu tâm huyết, thế nhưng không một ai từng công nhận, dù tôi có tài cán bao nhiêu đi chăng nữa thì trong mắt mọi người cũng chỉ do được hưởng phúc ấm của tổ tiên, chứ nó cùng tôi đây căn bản không có can hệ gì. Nhưng Yunho thì khác, hắn chỉ cần hoàn thành một vụ bé bằng cái móng tay là người ta đã nói hắn có tài rồi. Mới thế thì đã bõ bèn gì?!?! Giao dịch qua tay tôi đâu chỉ có mười vạn, vậy mà nào có ai bảo tôi tài năng đâu?!

Lời sầu muộn chẳng thể thốt lên tôi chán chường nốc rượu, chẳng ai ngăn cản được. Không ngoài dự liệu, tôi lại say. Nhưng lần này không đến nỗi không đi được, vẫn còn có thể tìm được phòng tôi muốn đến, tìm được người tôi muốn tìm. Tôi ngông nghênh nằm trên giường của Yunho, tặc lưỡi đánh giá phòng của hắn – căn phòng bày trí rất ngăn nắp, chỉ có đồ dùng phục vụ cho sinh hoạt thiếu yếu, đơn điệu và chán ngán, cũng giống như con người của hắn vậy.

“Jung Yunho ơi là Jung Yunho, ông già chẳng phải keo kiệt lắm sao?! Dù thế nào cậu cũng là nhị thiếu gia nhà họ Kim cơ mà, ở trong phòng như vậy mà cũng không cảm thấy ông ta keo kiệt sao?! Cái chỗ này của cậu thì khác phòng người ở chỗ nào chứ.”

Đúng vậy, lúc Yunho được mọi người công nhận là lúc hắn rời khỏi biệt phòng, giành được một chỗ trong nhà chính – nơi tượng trưng cho uy quyền của Kim gia. Phòng hắn ngay cạnh phòng tôi, hừ, sợ tôi không đánh nhau được với hắn sao?

Yunho không nhìn được tôi vì đang ngồi trước bàn làm việc, hắn lãnh đạm nói:

“Lão gia không thích anh uống rượu.”

Không biết vì sao, Yunho chưa bao giờ gọi cha bằng “phụ thân” mà lúc nào nghiêm trang gọi “lão gia”, xưng hô như vậy nếu cân nhắc kĩ ra sẽ thấy rất ẩn ý. Nhưng mà tôi làm gì rỗi hơi đi lo chuyện nhà hắn, tôi lè nhè ngồi dậy, khiêu khích nói với hắn, “Tự cho mình là ai?! Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên cậu hỏi tới?!”

Đối với thái độ cố tình gây sự của tôi Yunho cảm thấy rất khó hiểu, hắn quay đầu nhìn tôi nói:

“ Về phòng anh đi.”

“Haha, không thích đấy! Cậu làm gì được tôi?!”

Tôi vô lại chiếm lấy giường hắn, dày mặt nói hắn có làm gì tôi cũng không xuống. Yunho không bảo được tôi, nhìn một lúc lâu rồi quay lại với mấy con số đáng ghét. Nằm được lúc lâu, tôi mới phát hiện ra hành động nhìn trần nhà chằm chằm rất là vô nghĩa, bèn dời mắt sang tấm lưng rộng lớn của Yunho, tôi im lìm nhìn nó. Đêm tình thác loạn đó một lần nữa sống lại trong đầu tôi. Lòng tôi bắt đầu nhộn nhạo, lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, tôi bắt mình không được nhìn hắn nữa, thế nhưng không có cách nào lấy lại tỉnh táo. Và rồi tôi lại nhìn chằm chằm Yunho, sau đó lặng lẽ bước xuống giường.

Yunho đang ngồi quay lưng lại nên không thấy động tác này của tôi. Tôi bước chậm tới chỗ hắn, sau đó ngậm lấy một bên tai của hắn. Yunho bị giật mình xoay người lại, đẩy tôi ra.

“Anh làm gì?!”

“Tôi muốn cậu.” Tôi không hề do dự nói thẳng với hắn.

“Cái gì?!” Yunho còn tưởng mình nghe lầm, vì thế nhíu mày lại.

“Tôi nói tôi muốn cậu, giống như đêm ở trên xe ngựa.” Tôi nói và lại gần hắn, nhẹ nhàng cọ người vào hắn.

Yunho cười giễu cợt, coi tôi như tên ngốc,“Kim Jaejoong, có biết đang nói gì không hả?”

“Đương nhiên.” Tôi ngồi lên đùi Yunho, ép sát mình vào hắn, lại dùng tay vuốt ve cơ thể hắn, sau đó vui sướng phát hiện ra Yunho có phản ứng.

“Jung Yunho, thân thể cậu thật thà hơn cậu đấy.”

Yunho không nói gì, híp mắt lại nhìn tôi, đánh giá, trong khi một bàn tay hăn lần xuống cặp mông cong tròn của tôi, nhẹ nhàng nắn bóp. Tôi ha ha cười, thì thầm vào tai hắn, “Đêm nay cậu muốn làm gì tôi cũng được.”

Tôi vừa dứt lời Yunho lập tức ôm tôi đứng lên, đè nghiến tôi vào tường, phát cuồng lên cắn tôi. Không giống như lần trước bị cưỡng bức, rất rõ ràng là lần này tôi đã dụ dỗ hắn, cho nên biểu hiện cũng phải ra dáng sao cho giống với chủ động, tôi nhiệt tình xé rách quần áo hắn. Chúng tôi vụng về lột bỏ áo quần của đối phương, quấn nhau ngã vào giường.

Tôi nghĩ bản thân lúc đó nhất định đã tỏ ra rất *** loạn nên Yunho bị hù dọa. Chỉ trong nháy mắt, hắn dừng lại tất cả các động tác, chậm rãi điều hòa nhịp thở, ánh mắt đã không còn cuồng loạn, mặc cho tôi cưỡi trên người mình hết liếm lại gặm mà không hề đụng vào tôi.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi, thật khó khăn quan sát gương mặt đẹp trai của hắn.

“Về phòng anh đi.”

“Nói cái mẹ gì?! Chẳng lẽ cậu không muốn?!” Tôi vừa hỏi vừa xấu xa đưa tay bắt vào hạ thân hắn, phát hiện chỗ vừa rồi còn rất tinh thần đó đã rục xuống từ bao giờ.

“Vậy là sao?!” Tôi mất hứng chất vấn, có trời mới biết dục hỏa trong sắp thiêu tôi thành tro đến nơi rồi, nhưng giờ phút này thứ duy nhất có thể dập tắt lửa lại là vẻ mặt chính nhân quân tử đang cự tuyệt những ham muốn của tôi này.

Yunho im lặng, chẳng thèm để tâm đẩy tôi ra khỏi người hắn, ngồi thẳng dậy chỉnh trang lại quần áo. Tôi quan sát khuôn mặt chỉ trong phút chốc đã trở nên lạnh tanh của Yunho cảm thấy rất lố bịch. Tôi cá hắn tuyệt đối không thể biết được đây là lần đầu tiên đại thiếu gia nhà họ Kim hạ mình đi cầu một người, càng không thể biết được đại thiếu gia vừa rồi đã không biết liêm sỉ thế nào chủ động lên giường của một người đàn ông. Chỉ bằng một câu nói không đầu không đuôi của hắn mà lúc này đại thiếu gia tôi cảm thấy như vừa bị vả vào mặt.

Tôi không rõ mình đã xuống giường Yunho bằng cách nào, cũng như tôi không rõ tại sao mình lại tự nguyện lên giường hắn. Tôi hít sâu một hơi, cười méo mó, “Jung Yunho, mày sẽ phải hối hận, mày nhất định sẽ phải hối hận đã cự tuyệt ngày hôm nay!”

Kể từ sau đó, Yunho làm việc gì cũng trục trặc, cứ nhận mối nào là hỏng mối nấy. Số lần cha gọi hắn vào phòng bàn chuyện riêng ngày một tăng. Trong khi đó các mối làm ăn qua tay tôi lại nhiều lên, ông dường như lại đang cân nhắc xem ai mới là người thừa kế tốt nhất. Yunho rất bực, hắn biết tất cả đều do một tay tôi gây ra.

Đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần Kim Jaejoong tôi muốn kẻ nào khó sống thì kẻ đó dẫu có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Khi đó, đúng lúc tôi đàm phán thành công một vụ lớn, cả nhà tổ chức tiệc rượu để chúc mừng. Trong bữa tiệc tôi rốt cục chạm mặt Yunho, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ sau đêm ấy. Mà trước đó, tôi luôn có cảm giác hắn cố ý tránh mình. Rõ thật là buồn cười! Nam tử hán đại trượng phu như tôi thế mà lại phải chơi cái trò mèo vờn chuột này? Tránh tôi?! Cần thiết phải vậy không?! Huống chi tôi ngày đó cũng chỉ vì say rượu nên mới hơi bị kích thích mà thôi. Tên Jung Yunho đó thật đúng là đã đề cao mình quá rồi?!

Tôi giả bộ không để ý tới hắn, đứng tán chuyện rôm rả với một đám bạn, Seul Gi lấy thân phận vị hôn thê đứng cạnh tôi. Ngày ấy Sel Gi thực lộng lẫy đứng bên tôi, khiến cho ai nhìn vào cũng phải khen tôi tốt số. Tôi mỉm cười không nói, tôi biết tuy cô ta đứng cạnh tôi thật đấy nhưng ánh mắt lúc nào cũng bám riết Jung Yunho. Mà tôi lại chẳng thấy có gì bất ổn?! Chỉ khác cái, trong khi ánh mắt Seul Gi là nhiệt tình ngưỡng mộ thì tôi là cười trên nỗi đau của người khác. Yunho nãy giờ luôn do dự không biết có nên tới chỗ tôi nói chuyện không, vừa lúc tôi cũng đang chờ hắn.

Cân nhắc hồi lâu sau cuối cùng Yunho vẫn phải đi tới chỗ tôi, khẽ nói:”Chúng ta nói chuyện một lát.”

“Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?” Tôi đã biết rõ còn cố tình làm khó dễ.

Yunho cũng không quản khó khăn, đi tới cạnh tôi:

“Nếu có thể, chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện.”

Tôi liếc hắn một cái, đắc ý nở nụ cười.

Thật ra Yunho không cần nói tôi cũng biết hắn định nói gì. Vụ làm ăn của hắn sắp thành công đến nơi vậy mà giữa đường lại xộc ra một tên Trình Giảo Kim phá bĩnh, mà tên Trình Giảo Kim này không ai khác chính là tôi. Jung Yunho không có khả năng đấu lại tôi vì đối tác lần này của hắn trùng hợp là chỗ tôi quen biết. Sau khi được tin bọn họ định hợp tác với nhau, tôi liền đe dọa người kia, nếu hy vọng sau này còn làm ăn được với nhà họ Kim thì vụ này phải theo tôi sắp đặt.

Người kia không biết hai anh em nhà này đến tột cùng là muốn làm cái gì, chỉ biết cá tính của tôi không ai không hiểu rõ, Kim đại thiếu gia tuyệt đối không nói hai lời. Vì dè chừng tôi nên người đó bắt đầu tỏ thái độ lập lờ với Yunho, cuối cùng thì kiên quyết từ chối hắn.

Vì chuyện này mà Yunho lo lắng đến độ vò đầu bứt tai. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được chính thức đảm trách một giao dịch lớn như vậy. Nếu thất bại thì không còn cơ hội nào khác. Dù hắn có đi cầu xin cha trợ giúp và vượt qua cửa ải này đi nữa thì sau đây ông già liệu còn dám giao phó trọng trách cho hắn không?! Cho nên hắn chỉ còn nước đến cầu cạnh tôi.

Lúc tôi cùng Yunho lên lầu, Seul Gi không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng hiểu được chuyện giữa đàn ông tốt nhất không nên can dự vào, ngoan ngoãn chờ tôi quay lại, hoặc đúng hơn là chờ Yunho.

Trí nhớ tôi hiện tại có chút vấn đề, không nhớ lúc ấy Yunho đã nói gì. Chỉ nhớ lúc hắn xuống lầu trên mặt hằn in dấu bàn tay. Trong lúc quá điên tiết tôi đã giáng cho hắn một bạt tai, nhưng vì nguyên nhân gì thì tôi đã quên mất, cũng nhớ không nổi nữa. Cuối cùng giao dịch đã được hoàn thành như hắn muốn, Yunho giành được sự hài lòng của bố, đồng thời tiến thêm một bước trong cuộc cạnh tranh giữa hắn và tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui