[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự

79.

Để tỏ lòng tôn kính đối với truyền thống quý báu từ bao đời nay, lúc đi vào lễ đường, cả hai đều mặc trang phục cưới truyền thống, áo choàng dài màu đỏ diễn tả tâm trạng vui sướng của hai người. Bởi vì đây là một lễ cưới giữa hai người đàn ông lần đầu tiên trong lịch sử Hàn Quốc, trang phục cưới của hai người đều là trang phục chú rể, Yunho đội chiếc nón dành cho Thái tử, mặt ngoài có thêu một con rồng nhỏ, còn trang phục của Jaejoong nhìn nhu hòa hơn, không kèm dây lưng, cổ áo kết hoa, mũ phượng được đổi kiểu giống hình dạng chiếc mũ của Yunho, chỉ có hoa văn thêu bên ngoài đổi thành phượng hoàng, bởi vì tướng mạo hai người vốn khôi ngô nên nhìn cứ như xuyên từ thế giới cổ xưa đến đây.

Đoàn xe dành cho hoàng gia nối đuôi nhau chạy đến lễ đường kéo dài thật dài, hai người nắm tay nhau ngồi trên một chiếc xe mui trần kiểu dáng sườn cong cổ xưa, cặp bé con làm chú rể nhỏ và cô dâu nhỏ là Jaejae và cháu gái một người bạn của Hoàng hậu, hai bộ trang phục chính là phiên bản thu nhỏ của trang phục cưới của Yunho và Jaejoong, nhìn đáng yêu vô cùng, đi phía trước cặp đôi phấn khích tung hoa khắp nơi.

Bởi vì hôn lễ của Thái tử xem như ngày hội của toàn dân, hai bên đường người dân chen nhau đứng xem đoàn xe dự hôn lễ. Có người còn đem theo băng rôn ủng hộ cặp đôi YunJae, tiếng reo hò tung hô vang trời. Dù biết có rất nhiều người ủng hộ mình, thế nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến nhiều lời chúc phúc thế kia, cảm giác rất khác so với khi nhìn thấy những lượt vote ủng hộ trên mạng. Không ít người dân còn chuẩn bị hoa tươi rắc theo xe cưới, khi xe đến giáo đường thì trên người cả hai đã dính đầy hoa.

“Hài lòng không?” Yunho nắm tay Jaejoong, ánh mắt dịu dàng, say đắm nhìn cậu.

“Em rất vui, em sẽ mãi mãi nhớ khoảnh khắc hôm nay.” Jaejoong đối mặt với Yunho, cười đến mắt cong thành hình trăng non.

“Anh cũng vậy, vĩnh viễn nhớ kỹ!” Đối với hai người thì ngày hôm nay được xem là ngày trọng đại nhất.

Ngồi trên xe du hành khắp các đường phố cũng mất vài giờ, cuối cùng cũng đến lễ đường.  Hôn lễ lần này được tổ chức kết hợp giữa truyền thống thuần túy Hàn quốc và phong cách Châu Âu. Sáng sớm, cặp đôi đã theo các nghi lễ truyền thống hành lễ với Hoàng thượng, Hoàng hậu và bái lạy tổ tiên, sau đó đoàn xe sẽ di chuyển đến giáo đường, bắt đầu từ đây lễ cưới sẽ được tiến hành theo phong cách Châu Âu, thay trang phục vest và trao nhẫn cưới.

Vừa đến lễ đường, các vị chấp sự đã sớm chuẩn bị xong hai bộ tây trang, một đen một trắng. Nếu như trang phục truyền thống mang đến khí thế bức người thì tây trang khiến hai người có vẻ thanh thoát hơn.

Âm nhạc vang lên, hai người nắm tay nhau tiến đến lễ đài có vị mục sư đang đợi sẵn, tất cả những người đến dự hôn lễ đồng loạt đứng lên, ánh đèn flash lóe sáng liên tục như pháo hoa, chiếu sáng khuôn mặt rạng rỡ của hai người.

“Anh Jung Yunho, xin hỏi anh có nguyện ý cùng cậu Kim Jaejoong kết hôn, gắn bó với nhau suốt đời, yêu thương cậu ấy, tôn trọng, bảo vệ cậu ấy như chính bản thân mình, dù lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, dù giàu có hay đói nghèo, vẫn thủy chung với cậu ấy, vĩnh viễn không rời xa?”

“Tôi đồng ý.” Yunho nhìn thẳng vào Jaejoong, đôi mắt tràn đầy niềm tin và sự kiên định.

“Cậu Kim Jaejoong, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng anh Jung Yunho kết hôn, gắn bó với nhau suốt đời, yêu thương anh ấy, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, dù lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, dù giàu có hay đói nghèo, vẫn thủy chung với anh ấy, vĩnh viễn không rời xa?”

“Tôi đồng ý.” Jaejoong nhìn Yunho, trong mắt ngập tràn tình yêu cậu dành cho anh.

“Tôi tuyên bố, anh Jung Yunho và cậu Kim Jaejoong hiện tại trở thành vợ chồng, mời trao nhẫn.”

“Jaejoong baba, Yunho baba, mời trao nhẫn.” Bé Jaejae bỗng chốc chui ra từ sau lưng mục sư, mặc bộ vest trắng, hai tay cầm hộp nhẫn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hai người, không giấu nỗi vui mừng cười toe toét, khiến người ta không thể không yêu.

Hai người đều không ngờ người mang nhẫn ra lại là bé Jaejae, cả hai đều ngẩn người  sau đó bị dáng vẻ đáng yêu của bé chọc cười. Yunho khom lưng, cầm lấy nhẫn cho Jaejoong, đeo vào tay cậu. Vì hiệu quả giảm cân quá tốt cho nên nhẫn đeo rất vừa vặn, Jaejoong cũng khom lưng lấy nhẫn đeo vào cho Yunho, hai người mười ngón tay đan khít vào nhau.

“Bây giờ Jaejoong baba và Yunho baba hôn nhau đi.” Giọng nói non nớt của bé Jaejae vang lên khiến cả lễ đường bật cười, lúc này bé con cũng không dùng tay che mắt mà quang minh chính đại nhìn hai baba trao nhau nụ hồn nồng thắm.

Sau khi hôn nhau, Yunho bế Jaejae lên, một tay ôm lấy Jaejoong, ba người một nhà hạnh phúc không sao diễn tả được.

“Được rồi, Jaejoong, nhanh ném hoa đi!” Đang đứng chờ để bắt hoa cưới Yoochun đã không thể kiên nhẫn nỗi nữa hô to một tiếng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng bắt được hoa sẽ trao ngay cho Junsu để cậu ấy sớm đồng ý lời cầu hôn của anh, có mấy người bạn đang chờ giật hoa cưới cũng ồn ào, đệ nhất nam phi của Hàn quốc tung hoa, ai bắt được là may mắn của người đó.

Jaejoong cười giảo hoạt, xoay người, cố sức ném hoa về phía sau, bó hoa xinh đẹp rơi vào biển người, cũng không biết ai là người bắt trúng.

“Nha, Shim Changmin, em không giật hoa chen vào đây làm gì.”

“Hay quá mà, vừa nãy ai mới nói trò giật hoa cưới này quá ấu trĩ, vậy giờ còn lao lên phía trước giành là sao?!”

“Ui ui ui ~ lẽ nào Shim Changmin của chúng ta đã có người trong lòng, mau khai mau khai.”

“Tôi nói rồi mà, dạo gần đây Changmin mặt như hoa đào, nhất định là có gian tình!” “Changmin à, Rira nhà chị rất xứng với em đó, không suy nghĩ một chút sao?”

Changmin nhìn bó hoa rớt ngay trong lòng mình mà nghẹn lời, tôi van mọi người, tôi không có cố tình bắt được chưa! Bó hoa này rõ ràng tự rơi vào tay tôi chứ bộ!

Nghi thức hôn lễ tại giáo đường đã kết thúc, mọi người vui vẻ trở về điện Thái tử, yến tiệc mừng hôn lễ của Thái tử và thái tử phi sắp bắt đầu rồi.

80.

Yunho tửu lượng không tốt, hơn nữa tối nay còn một nhiệm vụ rất quan trọng – động phòng, cho nên anh không trông mong mọi người chúc rượu, né được thì cứ né, đẩy Changmin và Yoochun ra làm bình phong. Jaejoong ngược lại tửu lượng rất mạnh, tuy rằng Yunho lo lắng bảo cậu uống ít thôi nhưng Jaejoong rất phóng khoáng, tất cả mọi người đều yêu mến vị nam phi vừa đẹp lại vừa hiền này, không ngừng tìm Jaejoong chạm cốc, Yunho khuyên không được, ngăn cũng không xong.

Hôn lễ kéo dài cả ngày, buổi tối lại uống rượu nhiều khiến Jaejoong cảm thấy hơi chóng mặt nhưng cậu vẫn cố tỉnh táo cùng Yunho tiễn khách ra về, cuối cùng cả sảnh tiệc chỉ còn mấy người bạn thân như anh em ruột thịt, Changmin, Yoochun, Junsu, Hyun Joong, Jung Hoon, cả nhóm tụ lại cười rất ám muội khiến Jaejoong vừa nhìn đã nổi da gà, Yunho đã sớm nhận ra Jaejoong có chút chếch choáng, trong lòng khao khát ôm ái phi về phòng cùng nhau lăn giường, anh anh em em, ngọt ngọt mật mật, lại bị một đám người treo nụ cười âm hiểm trên mặt chặn đường, vừa nhìn đã biết mưu đồ “chuyện tốt”

Quả nhiên, Yoochun vẻ mặt ngả ngớn nâng cằm Jaejoong: “Hôm nay là ngày lành của Thái tử điện hạ, chúng ta đều là bạn tốt sao có thể không giúp Thái tử có một đêm động phòng đáng nhớ kia chứ. Ngụ ý chính là, nháo – động – phòng!”

Khóe miệng Yunho giật giật, một cái đánh phủi bàn tay Yoochun đang muốn nhúng chàm Jaejoong ra, tính ra trong nhóm bạn thân anh là người kết hôn sớm nhất, tuy rằng anh cũng từng tham gia lễ kết hôn của người khác nhưng chưa từng nháo động phòng của ai, cho nên nhất thời quên mất chuyện này. Có điều Yunho thừa biết nháo động phòng là thế nào nên mặt lập tức đen  hết cả, Yunho không có thói quen ở trước mặt mọi người show ân ái, vợ anh chỉ có mình anh được nhìn,  nhưng thấy dám người trước mặt một mực muốn xem hài kịch, Yunho biết anh sẽ không thể chạy thoát.

“Điện hạ đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không có thời gian cùng các ngươi nháo loạn, có trò gì giở hết ra đi, đừng để chậm trễ chính sự của ta!” Yunho tất nhiên phải ngạo kiều, Jaejoong đứng bên cạnh mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, cậu đã từng chứng kiến nháo động phòng, một đám người không có chút tiết tháo, nhìn tình hình bây giờ xem, cả đám người hừng hực khí thế, cũng không biết sẽ nghĩ ra cái trò quỷ gì nữa….

Yunho nói xem liền kéo theo tiếng hò reo hưng phấn của cả đám, Changmin và Hyun Joong lập tức dẹp một chiếc bàn trống, bày ra hai cái chén bên trong có loại chất lỏng gỉ đen thui, không thể đoán được đó là gì.

“Trò thứ nhất có tên là “mi mắt đưa tình”, quy tắc rất đơn giản, Yunho uống một ngụm nước trong cái chén này, sau đó dùng biểu cảm gương mặt để diễn tả cho Jaejoong, Jaejoong đoán, đoán đúng thì tha, đoán sai thì phạt!

“Các người tốt nhất là nên cẩn thận một chút, các người rồi cũng sẽ có ngày kết hôn thôi.” Yunho mặt không biểu cảm cầm chén nước, chén đó do Changmin chuẩn bị, cầm chén lên đã bị một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi, vừa uống một ngụm đã suýt nôn ra. Changmin chết tiệt, dám cho anh uống dấm chua! Còn bỏ thêm muối vào nữa chứ. Thuốc độc cũng không khó nuốt như vậy đâu! Jaejoong thấy sắc mặt Yunho biến đổi không ngừng, lúc thì nhăn nhó, lúc thì lè lưỡi, làm sao có thể đoán được đó là thứ gì, hơn nữa khoảng cách xa như vậy cũng không ngửi được mùi, chẳng lẽ là rượu có nồng độ cao? Thế là Jaejoong liền đưa ra đáp án của mình, đổi được tràng cười hô hố của đám người. Mặt của Yunho vẫn chưa bớt đen, bởi vì tiếp theo còn phải chịu phạt, theo sự hiểu biết của Yunho về Changmin, nhóc tuyệt đối sẽ bắt anh ngậm thứ chất lỏng này hôn Jaejoong, cũng bắt Jaejoong uống hết ngụm chất lỏng đó.

Changmin sau khi cười no rồi liền dùng khuôn mặt thuần khiết, thiện lương nhất nhìn Jaejoong nói: “Jaejoong hyung đoán sai rồi, phải chịu phạt nha, phạt Yunho hyung ngậm cái này hôn Jaejoong hyung sau đó dùng miệng đút Jaejoong hyung uống chung để anh ấy biết đó là thứ gì.” Yunho quả thật rất muốn khóc. Cuối cùng phải ôm tâm trạng bi tráng hớp một ngụm sau đó hôn lên môi Jaejoong, cậu mới đầu có chút thấp thỏm nhưng khi dòng chất lỏng vừa chua vừa mặn chạm tới đầu lưỡi, cậu lập tức thanh tỉnh, mắt trừng lớn, thảo nào lúc nãy biểu cảm của Yunho kỳ quái tới như vậy, cái mùi vị này thật sự quá “hấp dẫn” mà! Có cần phải chua như vậy không! Có cần phải mặn như vậy không!

“Ưm…ưm..đừng..” Không thể nói, Jaejoong chỉ có thể dùng những âm thanh mơ hồ nhằm thể hiện sự bất mãn, đáng tiếc hôn môi được canh thời gian, Changmin một phút cũng không tha khiến cả đám còn lại cười bò lăn lộn.

Thật vất vả mới thông qua người thứ nhất, Jaejoong và Yunho đều thầm lặng lên kế hoạch nháo động phòng Changmin để đáp trả “món quà” ngày hôm nay. Vốn đã có chén dấm pha muối làm mất hết khẩu vị này nên sau đó các loại nước ớt, nước tỏi linh tinh các thứ có là gì đâu, hai người đều nghĩ đến chuyện có khi nào qua hết đêm nay cả hai đều phải vào bệnh viện súc ruột không, cũng may đám người này còn chút lòng thương xót, không có pha rượu đỏ với chanh chọc phá đôi uyên ương. Vòng một qua, cả Jaejoong và Yunho đều hoàn toàn tỉnh rượu, thiếu điều muốn hấp hối.

“Kết thúc nhanh như vậy sao được. Chúng tôi chuẩn bị đến mấy trò lận mà.” Sara cố ý nói, tuyệt không quan tâm chuyện cô là người nữ duy nhất trong nhóm nháo động phòng này.

Vẻ mặt Yunho tỏ vẻ “các người ác lắm!”, cởi áo vest ra, một tay túm lấy cái nơ trên cổ áo tháo xuống, đồng thời mở luôn mấy nút trên của áo sơ mi, vẻ mặt đầy vẻ hi sinh anh dũng “Cho các người thêm một cơ hội nữa! Có chiêu gì tung hết đi! Đừng lãng phí thời gian quý báu của bổn vương và ái phi nữa!”

“Chậc chậc, lại còn gọi ái phi nữa cơ. Jaejoong à, nói cho hyung nghe đi, mỗi lần cậu ấy đều gọi em như vậy sao?” Jung Hoon vẻ mặt hóng chuyện hỏi. Jaejoong vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì cú sốc các loại nước ban nãy, cậu cứ cắm đầu uống nước lọc, nào có để ý đến Jung Hoon.

“Chỉ còn một trò thôi, chúng ta phải tính toán thật kỹ mới được.” Junsu vuốt cằm ra vẻ tự hỏi, Yunho và Jaejoong đồng loạt trợn mắt, ai nói Junsu là vô hại.

Cả đám người xúm lại bàn luận cả buổi, cuối cùng thống nhất một trò mới. Bọn họ dẫn Jaejoong ra ngoài, sau vài phút lại dẫn trở về, chẳng biết làm gì mà khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường của Jaejoong lại biến thành đỏ bừng. Yoochun lôi ra chiếc khăn bịt mắt, bịt mắt Yunho lại, Hyun Joong lại lấy ra sợi dây mềm cột hai tay Jaejoong về phía sau “Chìa khóa phòng tân hôn nằm trên người Jaejoong, kỳ hạn trong vòng một phút Yunho hyung phải tìm ra, không thì đêm nay khỏi động phòng. Còn nữa, Jaejoong hyung không được làm bất cứ điều gì để gợi ý nha, nếu không sẽ bị phạt.” Nghĩ đến hình phạt “tàn khốc” khi nãy, Jaejoong rùng mình, dự định lén lút ám hiệu với Yunho cũng bị câu tuyên bố này dập tắt.

Bắt đầu tính thời gian, Jaejoong ngồi trên ghế sofa, Yunho đành phải sờ loạn trên người cậu, các túi quần túi áo trên người đều đã tìm hết nhưng làm gì có, đó cũng là điều hiển nhiên thôi, đã nói nháo động phòng mà dễ tìm như vậy thì còn nháo cái gì nữa. Nói không chừng chìa khóa được bọn họ dùng băng dính dán vào nơi nào đó trên cơ thể Jaejoong, cách y phục, hơn nữa Yunho còn bị bịt mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ soạng Jaejoong từ trên xuống dưới, một đám đứng xem hú hét um sùm cỗ vũ, trong khi Jaejoong xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, hết lần này đến lần khác cậu đều thấy ánh mắt trêu chọc của đám anh em, muốn trốn cũng trốn không thoát! Tay của Yunho bắt đầu dò vào trong áo Jaejoong, nút áo khoác đã bị cởi, vạt áo sơ mi cũng bị kéo ra khỏi quần, cả người Yunho hầu như dựa hẳn lên Jaejoong, vừa nãy cậu vốn uống nhiều rượu, thân thể đã nóng giờ lại bị Yunho làm trò trước mặt bao người, Jaejoong thật hận tại sao cậu không lập tức ngất đi cho xong, loại nháo động phòng kiểu này thật sự quá đáng mà, các người là muốn xem cởi quần áo hay muốn xem đông cung sống vậy! Dù đã sờ khắp người Jaejoong một lượt nhưng Yunho vẫn chưa tìm được chìa khóa, bèn lớn gan mò xuống hông của Jaejoong, cậu vốn muốn lén lút dùng chân cọ Yunho để anh biết chìa khóa được dán ở mép đùi trong của cậu nhưng Changmin mắt sắc phát hiện ra ý đồ của Jaejoong “Jaejoong hyung, đừng có làm liều nha, hai người còn mười giây thôi nhé.” Jaejoong thẹn đến mặt đỏ tưởng chừng có thể chiên chín trứng.

“Hết giờ, vẫn tìm không được, phạt!” Yoochun tàn nhẫn tuyên bố một câu.

“Shit! Rốt cuộc là giấu ở đâu hả?” Yunho nhịn không được chửi tục một tiếng. Jaejoong đắp chiếc áo vest của Yunho lên người, lấy ra chiếc chìa khóa. Một đám người mặt đầy lưu manh cười thật hả hê.

“Tiếp theo là chịu phạt. Hai người ngậm một ngụm nước ớt trong mười giây, sau đó tiếp tục ngậm viên nước đá trong mười giây, cứ thế luân phiên đến hết một phút.” Đồ dùng để trừng phạt đều được mọi người chuẩn bị xong, thế là cặp đôi tân lang – tân lang dưới sự chứng kiến của mọi người cùng trải qua cảm giác “Băng hỏa lưỡng trọng thiên”.

Cuối cùng cũng đuổi hết đám diêm vương chuyên đi nháo động phòng về hết, trong căn phòng tân hôn yên tịnh, hai người thở hổn hển sau màn “tra tấn” ác liệt vừa rồi, miệng còn bị viên đá làm cho tê buốt, rồi thì không biết ai là người chủ động, họ ôm lấy nhau, hôn lên môi đối phương, khoảnh khắc động phòng quý báu cuối cùng cũng thuộc về riêng hai người với nhau.

Hoàn chính văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui