Edit: Bé Lá
Beta: TH
Cố Vân Thanh rất muốn hỏi Trình Dịch một câu, có phải anh sắp bùng nổ không.
Bởi vì bây giờ, biểu hiện của Trình Dịch khác nhau một trời một vực với lúc ban đầu nuôi cô.
Sen vừa thật thà vừa trầm ổn trước đây của cô, rốt cục một đi không trở lại nữa rồi.
"Anh muốn hỏi cái gì?" Cố Vân Thanh tò mò mở miệng.
Trình Dịch cười hơi mất tự nhiên, "Còn chưa nghĩ ra, về sau nói đi."
... Không lẽ anh ta đang tích tụ năng lượng để bộc phát đấy à?
Tâm lý Cố Vân Thanh càng thêm hồi hộp, nhưng cô nghĩ lại, cho dù Trình Dịch có bùng nổ thì theo hiểu biết của cô với anh, hẳn là không đáng sợ lắm.
Dần dần, tâm trạng Cố Vân Thanh cũng thả lỏng đôi chút.
Cô chỉ vào máy tính, "Chơi nữa không?"
Trình Dịch nhìn cô, mím môi hỏi lại, "Ngài Cố không bảo em đuổi tôi đi à?"
Ban đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cho dù Cố Hướng Đông có dễ tính thế nào đi nữa chắc chắn cũng không cho phép.
Quả thật như lời anh nói, ba cô đã yêu cầu như vậy...
Cố Vân Thanh bình tĩnh vén tóc lên sau tai, cười tủm tỉm nói: "Ừm, thức khuya không tốt cho sức khỏe. Vậy đi, để tôi đưa anh về nhà?"
Rõ ràng là bị Cố Hướng Đông phản đối, từ miệng cô ra lại thành quan tâm đến sức khỏe anh. Thấy cô mồm mép dẻo kẹo đánh tráo khái niệm, Trình Dịch không biết nên vui hay tức giận.
Anh chủ động đứng dậy, thấy Cố Vân Thanh nói, "Đi thôi, tôi đưa anh về."
Hệ thống an ninh trong khu biệt thự rất đảm bảo, khả năng xảy ra chuyện nguy hiểm gần như không có. Vì vậy Trình Dịch đáp ứng rồi xuống lầu.
... Còn nghĩ anh ấy sẽ từ chối cơ.
Cố Vân Thanh thầm phỉ nhổ một chút, sau đó dẫn Trình Dịch xuống. Cô cầm lấy chìa khóa chỗ then cửa, sau đó hai người ra ngoài.
Ánh sáng từ ngọn đèn đường có phần hiu hắt, trên trời lại không thấy trăng, càng làm khung cảnh thêm yên tĩnh. Tiếng côn trùng đan xen với quang cảnh bầu trời đêm nhạt nhẽo.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Vân Thanh đưa Trình Dịch tới cửa nhà anh.
"Muốn vào ngồi không?" Trình Dịch mở miệng.
Vậy mà anh lại có chút không nỡ xa cô. Nghĩ lại cũng khiến người khác bật cười, từ khi nào chỉ cần chút ấm áp là đã không muốn buông tay rồi.
Bây giờ cô cũng không còn là chó của anh nữa, ngọn lửa trong lòng kia không những không biến mất mà ngày càng bùng lên.
Không biết suy nghĩ trong đầu Trình Dịch, Cố Vân Thanh lắc lắc đầu, từ chối: "Thôi."
"Phải rồi, 9h sáng mai đi khu vui chơi, anh thấy ổn không?"
Cả ngày hôm nay mệt mỏi, ngày mai đi muộn một chút có thể giữ gìn năng lượng.
"Được." Đối với chuyện này, Trình Dịch không có ý kiến.
Không biết có phải bản thân đang muốn kéo dài thời gian không, Trình Dịch thuận miệng tìm đề tài, "Phòng game của em là ngài Cố mua cho sao? Tôi thấy thiết bị bên trong đều đầy đủ, có rảnh thì khi nào chơi tiếp?"
Không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, Cố Vân Thanh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi nói: "Không phải ba tôi cho."
"...Là tôi lừa ông ấy."
Mặc dù Cố Hướng Đông yêu thương cô, nhưng không vì thế mà cưng chiều cô, càng không phải cô muốn gì được nấy. Cho nên, cả hai đấu nhau, để có được cái mình muốn.
Phòng game này cô phải hao tâm tổn trí mãi mới có được, nói ra mà trong lòng chua xót biết bao.
Trình Dịch nghe vậy suýt thì bật cười. Cho dù anh không tận mắt chứng kiến cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đấy.
Trong lúc Cố Vân Thanh đang chuẩn bị hẹn Trình Dịch lần sau đến chơi, cửa biệt thự bỗng mở ra.
Là Quách Bác Viễn, cô nhìn vào trong thấy có một cánh tay thò ra, hình như không cản bác Triệu kịp.
Vẻ mặt bác Triệu giống như rèn sắt không thành thép, giây tiếp theo ông khẽ thở dài, chắp tay sau lưng rồi bước tới.
Đứng trước Quách Bác Viễn, bác Triệu tỏ vẻ hiền lành cười cười, "Cô Cố, làm phiền cháu đưa ngài Trình về rồi."
Nghe có vẻ kì cục, nhưng Bác Triệu nói lời này vẫn cực kỳ trôi chảy.
Bên người Trình Dịch vẫn chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng phụ nữ, Cố Vân Thanh lập tức hiểu cái ông ấy đang mong đợi là gì.
Bây giờ không đi, đợi lát nữa còn lâu đi được. Chắc chắn sẽ bị lấy cớ là cô gái nhỏ đi đêm một mình không an toàn, sau đó tiện thể bảo cô ở lại đây.
Nếu cô nói trong nhà còn có Lục Lộ và Quả Quýt thì càng có khả năng bác Triệu sẽ yêu cầu Quách Bác Viễn đi mang bọn chúng đến.
Trong mắt bác Triệu, Trình Dịch không phải một người hoa mỹ, tính cách có thể nói là rất trầm lặng. Một khi đã gần gũi với cô gái nào đó, chắc chắn là rung động rồi.
Vì vậy sẽ không xảy ra hiểu lầm linh tinh gì.
Nhưng trên thực tế, bác Triệu quả thật đang hiểu lầm. Bởi vì ông không biết cô từng nhập vào Lục Lộ, sau đó bị Trình Dịch phát hiện nên mới cảm thấy hứng thú với cô.
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong phút chốc, thừa dịp bác Triệu còn chưa kịp nói, Cố Vân Thanh vội cướp lời, "Cháu quên mất ở nhà còn có việc, cháu đi trước ạ."
Nói xong, cô gật đầu với ba người trước mặt, sau đó rời khỏi, không để người khác kịp phản ứng.
Không thể không nói, Cố Vân Thanh vô cùng hiểu rõ bác Triệu.
Bác Triệu còn đang định giữ người, giây tiếp theo đã không thấy tăm hơi khiến ông sững sờ đứng tại chỗ, "Ngài Trình..."
Trình Dịch khụ một tiếng, nhịn cười nói: "Vào nhà thôi."
"Ôi." Thở dài một cách khó hiểu, trên mặt bác Triệu lộ rõ vẻ thất vọng.
"Ngài Trình, nếu thích thì phải theo đuổi ngay, nếu không về sau cậu sẽ hối hận."
Để lại một câu như vậy, bác Triệu lắc đầu rồi đi ngủ.
Tình cảm đến nhanh, kết thúc cũng nhanh, thực sự rất mong manh. Ai biết được giữa chừng có nhảy ra thằng nào không, ngộ nhỡ bị người ta cướp mất, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Con gái giám đốc Quang Vinh, giàu có, xinh đẹp, tính cách cũng rất được. Với tính tình của Trình Dịch, nếu không chủ động theo đuổi, đến lúc người ta không còn hứng thú nữa bỏ đi thì sao, anh nên làm gì bây giờ.
Huống hồ, bây giờ Trình Dịch rung động nhưng lại không hề biết, điều này thật khiến người khác đau đầu.
Giọng nói của bác Triệu dần biến mất, tâm Trình Dịch đột nhiên nhảy loạn xạ.
Anh, thích Cố Vân Thanh ư...?
Đúng là khi ở cùng cô, bất kể cô có là người hay chó thì đều có thể khiến anh quên đi hết thảy mọi phiền não. Giống như toàn bộ thế giới chỉ có sự vui vẻ, tất cả mọi thứ đều trở nên giản đơn.
Số lần anh cười trước đây gộp lại còn không bằng mấy tháng này.
Cho nên, cảm giác này gọi là thích sao?
Chờ Quách Bác Viễn mang máy tính đi ra, thấy ông chủ nhà mình lúc thì nhíu mày, lúc lại ngây ngô cười.
Đàn ông rơi vào bể tình đều như vậy, Quách Bác Viễn cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng mà, hôm nay anh tra được cái này, có nên nói ra không nhỉ?
Không cho Quách Bác Viễn thời gian do dự, Trình Dịch mở miệng, "Có việc gì?"
"Không có." Quách Bác Viễn theo bản năng phủ nhận, do dự một lúc lại ấp a ấp úng nói: "... Có."
Thấy trợ lý của mình lộ ra vẻ bối rối hiếm lấy, Trình Dịch nhíu mày: "Có chuyện gì cứ nói."
Quách Bác Viễn hít sâu một hơi, sau đó mở máy tính ra. Anh ta đã chỉnh sửa tài liệu rất cẩn thận, vô cùng khách quan nói: "Tôi đã tra ra, trước đây cô Cố từng có quan hệ rất thân thiết với một minh tinh, còn đến nhà đối phương vài lần, truyền thông từng ngầm suy đoán... Hai người bọn họ là quan hệ nam nữ."
Phút chốc, cả phòng khách tràn ngập sự tĩnh lặng.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lùng toát ra từ người ông chủ, Quách Bác Viễn không kiềm được ngồi lùi về phía sau.
Đã lâu không thấy không khí thế này, lại đột nhiên đến như vậy, anh ta sắp chịu không nổi.
"Ừ, tôi biết rồi." Tùy ý liếc ảnh chụp trên màn hình, Trình Dịch hơi ngừng lại, sau đó sờ sờ cằm.
"Anh cảm thấy hai người bọn tôi, ai đẹp trai hơn?"
Quách Bác Viễn nghe vậy suýt thì sặc nước miếng, bây giờ là lúc để so sánh loại chuyện này ư?
Thấy ông chủ im lặng, Quách Bác Viễn không kịp phản ứng.
"Được rồi, anh đi ngủ đi." Trình Dịch hơi nhắm mắt lại.
"Vâng." Nhất thời Quách Bác Viễn cũng không biết trong lòng ông chủ suy nghĩ gì.
Lúc anh ta xoay người, phía sau truyền đến âm thanh như từ nơi xa xôi, "Sau này không được điều tra cô ấy, bất lịch sự."
Quách Bác Viễn: "..."
Được rồi, còn chưa ra đâu vào đâu đã bảo vệ người ta.
"Tôi biết rồi ạ." Sau khi nghiêm túc đáp lại, Quách Bác Viễn nhanh chóng rời phòng khách, tốc độ kia hệt như bị ma đuổi.
Sau khi Quách Bác Viễn rời khỏi, Trình Dịch mới chậm rãi mở mắt.
Nếu không phải anh biết Cố Vân Thanh thỉnh thoảng bị nhập hồn vào động vật, việc cô có bạn trai nhất định sẽ dễ bị bại lộ, quả thật anh sẽ tin vào kết quả mà Quách Bác Viễn điều tra được.
Nhìn thấy ảnh chụp kia, vậy mà anh lại ghen tị. Cho nên anh đã thực sự thích Cố Vân Thanh rồi.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Trình Dịch vừa bối rối vừa lo lắng.
Cô là người thích gì làm nấy, liệu mình có thể nắm giữ trái tim cô không?
Đáp án rõ ràng như vậy, tàn nhẫn đến mức làm người khác không nén nổi chán chường.
Nhưng Trình Dịch rất nhanh đã nghĩ thông một chuyện, đó chính là Cố Vân Thanh muốn ngày mai đi khu vui chơi.
Ngoài việc ngắm phong cảnh bên trong ra thì khu vui chơi dành cho có mèo chẳng có gì để chơi. Vì vậy, chắc hẳn cô đã nhận ra anh phát hiện ra được bí mật của cô rồi nên quyết định nói chuyện.
Dùng tình cảm để nói chuyện, dùng lý lẽ để thuyết phục, cô biết anh muốn như vậy nhất.
Không thể không nói, ba tháng này ở chung, cũng đủ khiến cô hiểu rõ bản thân anh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trình Dịch biến thành sung sướng.
May mắn Bác Triệu không có ở đây, nếu không chắc chắn đứng bên cạnh vừa lắc đầu vừa tiếc anh đã hoàn toàn hết thuốc chữa.
Nhận ra mình có thể nhân cơ hội này để làm điều gì đó, Trình Dịch bỗng nhiên đứng phắt dậy. Tuy trên mặt vẫn đang sa sầm, nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng vô cùng đáng sợ.
Khoảng tám giờ sáng hôm sau Cố Vân Thanh trong cơn đau đầu bừng tỉnh.
Cảm giác trong mắt không ngừng lóe ra ánh sáng trắng, cô vô thức sờ sờ cái vòng chân.
Vòng chân ở đây, sao lại như vậy?
Hàng trăm suy nghĩ trong đầu không có lời giải đáp.
Như ba đã nói, liệu có phải vòng chân này hoàn toàn vô dụng không?
Không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, Cố Vân Thanh chỉ cảm thấy tình huống hiện tại thực sự khó giải quyết. Bởi vì cô nghĩ về sau sẽ không xuất hiện loại tình huống này nên mới một mình tới thành phố J. Bây giờ cha mẹ còn đang ở thành phố Z, biệt thự cũng chỉ có mình cô.
Không được chăm sóc cẩn thận, hôn mê bảy đến tám ngày không được bổ sung dinh dưỡng, cô tuyệt đối chết thẳng cẳng.
Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được!
Cố Vân Thanh cắn chặt răng, nhanh chóng lấy di động ra. Lướt trong danh bạ tìm số của Trình Dịch, sau đó cô nhấn nút gọi.
"Alo?"
Giọng nói gần kề bên tai, nhưng đối với Cố Vân Thanh mà nói thì như xa tận cuối chân trời. Cô không có cách nào há miệng, không cách nào trả lời anh.
"Alo? Cố Vân Thanh?"
"Thanh Thanh?"
-
Lại biến nữa rồi =)))))))))))