Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Edit: TH

Đến khi Trình Dịch lái xe ra thì thấy Trần Chính Tân đứng bên chiếc xe cạnh đó.

"Tiền bối uống rượu rồi không nên lái xe." Trình Dịch hạ cửa kính xuống, sau đó quan tâm nói.

Trần Chính Tân còn đang muốn nói gì thì ngay sau đó Trình Dịch lại mở miệng nói tiếp: "Tôi gọi giúp tiền bối một xe khác, tầm khoảng 20 phút nữa sẽ tới đây ngay."

Cố Vân Thanh ngồi bên ghế lái phụ, nghe vậy mắt chó trợn tròn.

Vừa rồi màn hình chiếc điện thoại di động của Trình Dịch mới sáng, cô còn tưởng anh đang tìm kiếm gì, hoá ra là đang tìm xe taxi tới. Nói cách khác... Anh ấy không định lái xe chở Trần Chính Tân về nội thành?

So với Cố Vân Thanh, trên mặt Trần Chính Tân vẫn chưa xuất hiện cảm xúc khác thường nào. Anh ta chỉ bất đắc dĩ xua tay và nói: "Tôi cũng định tìm taxi, không ngờ còn làm phiền đến cậu."

Trình Dịch máy môi: "Tiền bối khách sáo quá rồi."

Hai người đáp lại nhau đôi ba câu rồi Trình Dịch lái xe đi mất.

Cố Vân Thanh thấy xe bắt đầu khởi động thì đứng dậy, đợi một lúc, cô mới làm như đang muốn hóng gió, thò đầu qua cửa kính xe từ ghế lái phụ.

Bốn mắt chạm nhau, Trần Chính Tân là người đầu tiên quay đi nhìn hướng khác.

Sau khi nhìn chiếc xe khuất dạng, Trần Chính Tân mới nhìn ra đường cái. Có điều trong mắt anh ta không biết từ khi nào lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Bên kia.

Cố Vân Thanh rụt đầu chó về, khuôn mặt nhăn nhó, có vẻ hơi buồn rầu.

Cô cứ cảm thấy chắc chắn Trần Chính Tân có mưu đồ, nhưng mưu đồ gì thì cô lại không biết.

Người này vốn dĩ không phải là tuýp người ân cần hỏi han, bắt chuyện với người khác. Nhưng thái độ của anh ta đối với Trình Dịch thật sự là có hơi quá mức chú ý. Sau khi tới đoàn phim liên tiếp gợi chuyện thì không nói, lúc ở tiệm cơm Trình Dịch mua bộ đồ dùng ăn cũng chủ động lấy tiền lẻ ra trả. Cơm nước xong còn dựa vào mình say nói luyên thuyên một hồi. Tất cả những việc này đúng là có ý muốn tiếp cận.

Tuy nhiên đã ba năm trôi qua, nói không chừng tính cách của người này đã có chút thay đổi, hiện giờ thế này hẳn đã bình thường rồi.

Cố Vân Thanh thở dài, đều tại cô cứ chăm chăm một lòng một dạ với cái nồi lẩu, không để mắt được Trần Chính Tân vì điều gì mà dừng ở đại sảnh lâu như vậy, lại vừa vặn đúng lúc Trình Dịch trả tiền mà xuất hiện.

Tuy rằng không biết đây có phải trùng hợp không, hay là tiện tay giúp đỡ, Cố Vân Thanh vẫn âm thầm đề cao cảnh giác. Giới giải trí nước sâu bao nhiêu cô biết, lúc cô ở bên Trình Dịch thì ngàn vạn lần không thể để anh trúng chiêu, bằng không thì thật có lỗi với đồ ăn ngon mà anh đút cho mình.


Đây là bộ phim đầu tay của sen, cô tuyệt đối không cho phép giữa chừng xảy ra bất trắc.

Trình Dịch liếc mắt nhìn con chó Berger đang ngồi trên ghế lái phụ không ngừng lăn lộn, khi thì vẻ mặt đau khổ, khi thì tinh thần hăng hái, anh nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Một cái nồi lẩu làm mày ăn đến choáng váng luôn sao?"

Sao lại bỗng dưng khác thường vậy, là tại... Cái nồi lẩu quá cay kia làm dạ dày không thoải mái sao?

Nghĩ tới khả năng này, Trình Dịch hơi siết chặt lấy tay lái. Nếu đúng là vậy, anh nhất định nhất định sẽ cấm cô ăn bất kì thức ăn nào có ớt, tuyệt đối không mắc lừa nữa!

Cố Vân Thanh nghe vậy lập tức quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trình Dịch.

Theo khoảng thời gian ở chung với nhau, cô phát hiện ra người này ỷ vào việc mình có thể nói nên úp chụp các thể loại lên đầu cô. Gì mà ngu ngốc, gì mà vụng về, tất cả đều nói qua một lần, giờ thì biến thành đần.

Nói thế nào được nhỉ, dù sao lúc có Cố Vân Thanh, vốn từ của anh đã kém sẵn rồi, thế nên lặp đi lặp lại cũng chẳng có câu nào mới mẻ.

Trình Dịch nhìn chó Berger bất động thì biết ngay cô nghe đã hiểu rồi. Hơn nữa bụng dạ cũng không có vấn đề gì cả, bằng không cô cũng sẽ không thành thật vậy đâu.

Trình Dịch vừa định dãn mặt thì ngay sau đó đã nghe thấy tiếng kêu đau tim phế phổi gào khóc.

"Ư ử..."

"Gâu gâu gâu!"

"Ẳng ẳng."

Trình Dịch run cả tay, nhanh chóng bấm kéo cửa kính lên, chặn lại âm thanh ở trong khoang xe.

Bây giờ đã tới nội thành rồi, nếu có xe chạy qua còn tưởng anh vừa lái xe vừa mổ chó.

Trình Dịch tự cảm thấy từ ngày mình nuôi con chó này, tốc độ phản ứng của bản thân tăng lên không ít. Anh hít sâu một hơi, ảo não nói: "Mày câm miệng đi!"

Phải sớm biết nó có chiêu này, mình không nên chọc nó mới phải.

Cố Vân Thanh lập tức ôm ngực, ý bảo mình đã bị tổn thương tâm hồn nặng nề. Đi kèm với động tác này, cô còn há ngoác miệng, y như chuẩn bị một lời không hợp thì kêu to ngay.

Trình Dịch siết chặt tay lái, cắn răng nói: "... Rất xin lỗi?"

Cố Vân Thanh buông hai chân trước xuống, sau đó hơi nhếch môi, biểu đạt rằng mình rất hài lòng với đáp án này.


Trình Dịch: "..."

Chó thành tinh rồi.

Đoạn đường tiếp theo cũng ổn, nhưng đến khi Trình Dịch lái xe đến cửa hàng tiện lợi cạnh tiểu khu, anh phát hiện chó ta bắt đầu liều mạng lắc cửa xe, có vẻ đòi muốn xuống.

Dừng xe lại, Trình Dịch nhìn cửa hàng tiện lợi treo biển quảng cáo "cơm sườn" vô cùng bắt mắt, anh cười như không cười quay đầu, "Mày muốn ăn? Lại đói bụng rồi?"

Cố Vân Thanh nháy mắt nhìn anh.

Trình Dịch bất đắc dĩ, đành phải mở cửa xe, "Đi thôi."

Không biết con chó này dạ dày lớn cỡ nào, lượng cơm ăn nhiều như vậy còn mau đói nữa.

——

"Chào mừng quý khách!" Vừa vào cửa hàng tiện lợi, nhân viên trực ca đêm ở quầy thu ngân của cửa hàng đã tiếp đón.

Khi nhìn kĩ mặt của Trình Dịch, nhân viên cửa hàng bỗng đỏ mặt.

Cô... Cô biết ngay mà, trực ca tối sẽ gặp được đủ loại trai đẹp sống về đêm. Người trước mặt này quả là đẹp trai quá đi mất?! Cô sống 21 năm chưa từng thấy kiểu nào đẹp trai như vậy, ngay cả những nghệ sĩ nam cũng không ai sánh bằng khí chất của người này.

Nhưng khi thấy Cố Vân Thanh ở cạnh chân Trình Dịch, nhân viên cửa hàng chân đang bước cũng im lặng co về.

Con chó này vừa thấy đã biết không dễ trêu, chó vừa hung tợn lại vừa to. Cô nàng vẫn nên đừng tiến lên thì hơn, nhỡ đâu lại bị cắn một nhát thì lỗ to.

Nhìn biến đổi trên gương mặt của nhân viên cửa hàng, Cố Vân Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở kêu vài tiếng "gâu".

Bây giờ phải to gan lên, sợ cái gì, chờ sau khi bị chó cắn thì lúc đó duyên phận mới bắt đầu đó.

Giây tiếp theo, một bàn tay ấn đầu Cố Vân Thanh xuống, suýt chút nữa thì làm cô tự cắn đứt lưỡi mình.

Trình Dịch cúi người xuống, híp mắt nói: "Mau đi chọn đồ."

Sao anh có thể không nhìn ra cô đang định lảm nhảm?


Cố Vân Thanh cọ cọ vào ống quần Trình Dịch lấy lòng, sau đó mới chui vào trong mấy kệ hàng.

Sữa chua, sandwich, soda, bánh quy, bánh mì lúa mạch... Ngậm từng món một đến quầy thu ngân, Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn Trình Dịch.

Sen hót phân, anh nên trả tiền.

Trình Dịch rất thức thời, trực tiếp thanh toán.

Nghĩ tới Cố Vân Thanh lúc ngoài cửa nhìn biển quảng cáo sương xườn, anh lại mở miệng muốn thêm một phần cơm xương sườn nữa.

Cầm mấy đồ đóng gói này đi, chẳng bao lâu Trình Dịch đã lái xe tới tiểu khu. Đỗ xe lại cẩn thận, xong xuôi bọn họ lên tầng.

Vào trong nhà, Trình Dịch cố ý cầm đồ ăn của Cố Vân Thanh, chậm rì rì tháo giày ở cửa.

Tên ngốc, đồ kia là mua cho anh ăn.

Cố Vân Thanh thương hại nhìn anh một cái, sau đó vẫy vẫy cái đuôi nhảy lên ghế sô pha.

Lúc ăn lẩu, Trình Dịch căn bản đều gắp cho cô, vậy nên khi thấy cửa hàng tiện lợi cô mới có phản ứng như vậy, chọn đồ cũng là đồ ăn bảo quản lâu.

Nhưng mà hành động của Cố Vân Thanh ở trong mắt Trình Dịch chính là sốt ruột đợi. Đặt cái túi xuống bàn trà, Trình Dịch trước tiên mở hộp cơm xương sườn còn nóng ra, "Ăn đi."

Nói đúng là không cho ăn muối thì sẽ không để cô ăn muối, đến cuối cùng thế nào vẫn mềm lòng. Trình Dịch thở dài.

Nghĩ nghĩ, Trình Dịch cảnh cáo: "Hôm nay là trường hợp đặc biệt, ngày mai mày muốn ăn cũng không mua đâu."

Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó đẩy suất cơm xương sườn cho anh.

Trình Dịch khó hiểu, "Sao vậy?"

Cố Vân Thanh thấy sắc mặt anh khó hiểu thì nằm xuống, không hề ngại để lộ ra cái bụng tròn vo vì ăn no của mình.

Dù sao lúc tắm rửa anh cũng đều đã nhìn thấy, sờ rồi, thêm lần nữa cũng có sao đâu. Cố Vân Thanh nghĩ đơn giản.

"Mày ăn no, còn..." Giọng Trình Dịch có chút nguy hiểm, nhưng ngay sau đó anh hiểu ra điều gì, há miệng thở dốc, khó khăn nói: "... Mày để tao ăn?"

Cảm giác được ánh mắt Trình Dịch đột nhiên thâm sâu, Cố Vân Thanh không khỏi sống lưng cứng đờ.

Cô cứ cảm thấy tâm tình người trước mắt này cứ kịch liệt ấp ủ điều gì đó...

Nhanh chóng nằm xuống, Cố Vân Thanh giả bộ buồn ngủ, nhận thấy Trình Dịch dời mắt, chốc lát sau còn vang lên tiếng nhai nuốt, Cố Vân Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Không biết hiểu sao anh lại cảm động, rõ ràng đồ là mình mua, cũng là tự mình cầm đồ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Vân Thanh thật sự đã ngủ thiếp đi.

No chừng sáu phần, Trình Dịch mới ngừng lại. Anh ném hộp cơm và sữa chua vào thùng rác, đứng dậy đi tắm và đánh răng. Lúc quay lại phòng khách, anh nhìn Cố Vân Thanh một lúc lâu, sau đó bế cô lên.

Từ lúc để anh ngủ lại sân thượng, còn chó ta thì lén lút vào phòng anh ngủ, Trình Dịch biết con chó này thích cái giường của anh.

Có điều từ đó đến giờ nó không được chạm vào nữa.

Đi qua hành lang, Trình Dịch ôm Cố Vân Thanh đến trước giường mình, đang chuẩn bị thả cô xuống thì đúng lúc này, anh thấy hình ảnh làm khoé miệng mình giật giật.

Con chó này thế mà lén lút mở mắt ti hí!

"Biến!"

"Gâu!"

-

Sau trận nhốn nháo, Cố Vân Thanh nhìn cái cửa suýt nữa đập vào mũi mình, biết Trình Dịch sẽ không để cô vào nên hậm hực ra ngoài phòng khách.

Cái động tác của anh khi bế cô lên, kể cả cô đã chết thì cũng có thể bị doạ cho đội mồ sống lại.

Phòng ngủ.

Trình Dịch nắm tay chặt thành quyền.

Anh thế mà bị một con chó lừa!

Tuy rằng trong mắt đầy tức giận, nhưng khoé miệng Trình Dịch lại không kiềm được cong cong.

——

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cố Vân Thanh sau khi đi WC xong đi ra thì thấy Trình Dịch đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.

"Chậm năm phút so với lúc trước." Nhìn chiếc kim đồng hồ đeo tay, Trình Dịch ung dung thong thả mở miệng: "Xem ra cái nồi lẩu kia vẫn ảnh hưởng tới việc đi WC của mày."

Cố Vân Thanh không thèm nhếch mí, "Gâu."

Biến thái


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận