Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Edit: Tím

Beta: TH

"Là cậu sao?" Cảm xúc ngạc nhiên vui mừng chợt lóe lên trong đôi mắt, rồi bà liếc nhìn con Berger bên chân một lúc, rồi hỏi: "Cậu đến đây để đưa Lục Lộ đi đúng không?"

Trình Dịch nhìn con chó đang ngủ say, thở phào nhẹ nhõm. Đến giờ này vẫn còn ngủ được, chỉ có thể là Lục Lộ.

"Vâng, tôi đến đây để đưa Lục Lộ đi." Trình Dịch gật đầu nói.

Berger trước mặt anh người đầy vết thương, tình trạng giống y như lần trước mà anh nhìn thấy. Trình Dịch vô thức bỏ qua những cử chỉ xa lạ của nó lần trước, trái tim lập dồn nén đau xót.

Tiến lại gần, Trình Dịch sờ đầu nó một cái, rồi thì thầm: "Rất xin lỗi..."

Lần đó trong đoàn phim tình trạng của anh không được tốt lắm, nhưng anh lại không nhận ra điều đó.

Nhìn Berger đang nhắm nghiền mắt ngủ, bộ dáng yên tĩnh, Trình Dịch xóa bỏ chần chờ.

Chủng Hân Dung thấy vậy thì dừng lại một lúc, sau đó cười nói: "Con chó này không bị thương không nhẹ, có vẻ là bị giật mình, mấy hôm nay ở đây hình như vẫn còn sợ người lạ. Cho nên, sau khi đón nó về, nhất định phải đối xử với nó thật tốt nhé. "

Bà nói như vậy xong, chỉ hy vọng rằng Trình Dịch sẽ tự động quy hành vi của Lục Lộ khi gặp nguy hiểm khác với con gái bà, tính tình có thể sẽ thay đổi nhiều.

Chủng Hân Dung thở dài trong lòng, trải qua mấy ngày sống chung, bà rất thích Lục Lộ. Nhưng đây vẫn là chó của Trình Dịch, gia đình bọn họ cũng muốn ngăn lại, nhưng cũng không tìm được lí do.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Trình Dịch, Chủng Hân Dung biết rằng anh chính là một người chủ tốt, trái tim cũng nhẹ đi một nửa.

Trình Dịch nghe vậy, trong lòng càng thấy áy náy hơn. Nếu không phải anh đã bảo vệ Lục Lộ không tốt, nó đã không bị thương. Đôi môi mím lại gần như thành đường thẳng, Trình Dịch nói: "Tôi biết."

"Tôi có thể đưa nó đi không ạ?"

Chủng Hân Dung liếc nhìn Berger đang ngủ trên thảm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể."

Nghe được câu trả lời khẳng định, Trình Dịch chân thành nói "cảm ơn ạ", sau đó đi thẳng về phía trước, nhẹ nhàng bế lên.

Cảm nhận được hơi thở xa lạ, Lục Lộ cau mày, giống như muốn tỉnh dậy, nhưng vùng vẫy một lúc lâu, nó vẫn không thể mở mắt.

Nhìn bộ dạng này của Berger, Trình Dịch không kìm được mỉm cười.


Nhìn Trình Dịch cùng Lục Lộ rời đi, Chủng Hân Dung và Cố Hướng Đông đi đến trước bàn ăn, chuẩn bị ăn sáng.

"Làm thế nào mà Lục Lộ lại không tỉnh dậy khi tiếng động lớn như vậy?" Cố Hường Đông kinh ngạc.

Vừa lúc nãy, ông cũng đã nghĩ xong một vài lí do, chẳng hạn như phải giải thích về sự thay đổi tính tình của Lục Lộ như thế nào. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như Trình Dịch không còn sự nhạy bén như trước đây.

Về phần Lục Lộ, không hổ danh xuất thân là chó quân đội. Chỉ cần có một chút gió thổi qua, nó đều sẽ phát hiện đầu tiên, tính cảnh giác rất cao.

Nhưng hôm nay được Trình Dịch ôm như vậy, vẫn không có chút phản ứng gì cả, làm sao người ta không ngạc nhiên cho được.

Chủng Hân Dung thổi thổi muỗng cháo còn nóng, húp một ngụm rồi mới chậm rãi giải thích: "Buổi sáng trước khi anh đưa Thanh Thanh đến trường thi cử thì con bé có cho nó uống ít thuốc."

Vết thương của Lục Lộ mấy ngày nay đã bắt đầu đóng vảy, có thể do vậy mà bị ngứa, nên nó không nhịn được phải cọ vào tường hoặc dùng móng vuốt gãi. Cứ như vậy, những vết thương lại bị tróc ra. Khi bác sĩ thú y đến kiểm tra, nhìn thấy như vậy thì trực tiếp kê đơn thuốc giúp ngủ ngon hơn, dặn dò rằng nên để Lục Lộ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mới tốt.

Ba lần một ngày, sáng nay là lần đầu tiên.

"Bảo sao." Cố Hướng Đông hiểu ra.

Tối hôm đó, Cố Vân Thanh trở về sau kì thi thử.

Ngay khi vào nhà, cô đã bắt đầu gân giọng kêu lên: "Lục Lộ!"

Chờ một lúc lâu, Cố Vân Thanh vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Ngay khi cô chuẩn bị đi lên lầu, Chủng Hân Dung từ phòng bếp đi ra.

"Đừng gọi nữa, Lục Lộ đã được Trình Dịch đón đi rồi."

Cố Vân Thanh "à" một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ mất mát.

Chủng Hân Dung liếc nhìn cô, bùi ngùi nói: "Mẹ còn tưởng con không bỏ được Trình Dịch thôi chứ, không ngờ lại là không bỏ được con Berger đó."

"Mẹ cũng không phải không thấy Lục Lộ đáng yêu như thế nào." Nghĩ đến năm ngày sống chung đã qua, Cố Vân Thanh trong lòng càng buồn hơn: "Nếu Lục Lộ cũng giống như Erick thì tốt quá rồi."

Đáng tiếc, Trình Dịch lăn lộn trong giới giải trí nhưng lại không có ý định đi cửa sau.

Đối với sự ân cần của Trình Dịch, Cố Vân Thanh vẫn phải nói là rất thích. Vả lại hai người sống chung với nhau cũng rất hòa hợp. Nhưng mỗi người đều phải tiến về phía trước, hôm nay có người này, ngày mai lại có thể đổi thành cái khác, miễn là cô vẫn còn bị nhập vào động vật nhỏ thì chuyện này cũng sẽ không dừng lại tại đây.


Cho nên, sau này cô vẫn thỉnh thoảng nghĩ về Trình Dịch, gặp mặt thì nói chuyện, để mọi chuyện tùy duyên.

Chủng Hân Dung nhìn con gái bần thần ngồi trên sofa ăn trái cây, chỉ cảm thấy trái tim như bị thắt lại. Không muốn nói quá nhiều với cô, Chủng Hân Dung quay lại phòng bếp.

Một lúc sau, tiếng thái thức ăn vọng ra.

"Trình Dịch gặp phải con, thật là xui tám kiếp."

Cố Vân Thanh ngoáy ngoáy tai, giả vờ như không nghe thấy gì.

Bật TV lên, Cố Vân Thanh cảm thấy chỗ bên cạnh ghế sofa có chút trống trải. Suy nghĩ một lúc, cô đứng một bên sofa, hét lên: "Quýt đâu? Erick? Sơn Tra? Gấu mèo? Lắm thịt nữa?"

Năm phút sau, vẫn không thấy bóng dáng một con mèo hay con chó nào. Cố Vân Thanh không khỏi nghi ngờ, cả bọn chúng hình như cũng không thương mình hay sao.

Lập tức, Chủng Hân Dung liền giải đáp sự nghi ngờ của cô.

"Tụi nó đang giận nên không tới đâu."

Cố Vân Thanh không hiểu: "... Sao vậy ạ?"

Cô có làm gì khiến tụi nói không vui?

Chủng Hân Dung cũng lười ra khỏi bếp, ở trong đó bất đắc dĩ nói: "Con không nghĩ rằng mình quá lăng nhăng à?"

Quả thực chính là lúc bắt được cái gì thì sẽ rất yêu cái đó. Mèo Quýt của bọn họ cũng đã rất hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn. Còn bây giờ, họ đã sớm nhìn thấu cô rồi.

Cố Vân Thanh cẩn thận nhớ lại những gì cô đã làm trong năm ngày qua, nhất thời có chút ngượng ngập.

Do dự một lúc, cô gọi lại một lần nữa, nhưng giọng điệu lúc này trở nên vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng như bông gòn.

Nghe thấy tiếng kêu như vậy, năm con chó và mèo từ từ chui ra từ nhiều chỗ khác nhau.

Nhìn Cố Vân Thanh tươi cười nịnh nọt, chúng nó nhìn lẫn nhau, tiếp theo là miễn cưỡng nhảy lên ghế sofa.


"Chị thề, chị thực sự rất yêu các em." Cố Vân Thanh nghiêm túc nói.

Trong bếp Chủng Hân Dung nghe thấy vậy thì lắc đầu, đứa con gái này da mặt càng ngày càng dày, ngay cả mấy con động vật cũng lừa cho bằng được.

Dĩ nhiên là năm em chó mèo không tin điều đó, chúng nhìn Cố Vân Thanh bằng ánh mắt khinh bỉ, đến mức cô phải xấu hổ.

Cố Vân Thanh ho khan một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, hôn lên mặt từng đứa một. Khi đến lượt Quýt, nó lười biếng nhìn cô, sau đó đưa tay ra làm động tác chối từ.

"Méo."

Cố Vân Thanh thấy vậy bèn mỉm cười, dùng một tay giữ chân của mèo Cam rồi hôn mạnh vào phần thịt một cái.

Giây tiếp theo, phòng khách vang lên tiếng "chụt".

Bé Quýt: "..."

Thật là không biết xấu hổ.

Cho dù chó và mèo có quyết tâm đến đâu, đến cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được sự lấy lòng của Cố Vân Thanh.

Chờ Chủng Hân Dung nấu cơm xong đi ra, nhìn thấy cảnh năm con chó và mèo xoay quanh con gái mình, thích thú xem TV.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Chủng Hân Dung nhàn nhạt nói: "Đến giờ ăn tối rồi."

Cố Vân Thanh nghe vậy lập tức vội vã vào bếp lấy bát đũa, sau đó giúp bày đồ ăn ra bàn, năm con chó và mèo tự giác đi lấy yếm của mình.

Đúng bảy giờ tối, Cố Hướng Đông đi làm về đúng giờ.

Nhà họ Cố từ trước đến giờ không có thói quen nói chuyện lúc ăn hay lúc ngủ. Trong giờ cơm, Cố Hướng Đông và Chủng Hân Dung chỉ thuận miệng hỏi thăm cuộc sống của con gái họ ba tháng qua.

"Con có gì vui kể cho ba mẹ nghe không?" Chủng Hân Dung kẹp một miếng ra và nói.

Cái này cũng giống như khi đi học hoặc đi du lịch vậy, về nhà cũng phải kể chút gì đó. Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Vân Thanh nói: "Ngoài việc ăn uống hàng ngày, hình như cũng không có gì khác thì phải ạ?"

"À, đúng rồi, lúc đó xuất phát con được ngồi máy bay riêng."

Nghĩ về nó còn có chút hoài niệm.

"Những chuyện hưởng thụ như vậy thì không cần kể nữa." Cố Hướng Đông liếc nhìn con gái, nhấn mạnh lần nữa: "Mẹ con hỏi là có chuyện gì thú vị xảy ra hay không."

Cố Vân Thanh: "..."


Thì cứ nói thẳng là muốn nghe những chuyện đáng xấu hổ của cô luôn đi.

Thầm phỉ nhổ trong lòng một câu, Cố Vân Thanh nhớ lại một chút, sau đó nói: "Không có gì đặc biệt cả, chỉ là con phát hiện ra Trình Dịch trước đó có quen biết con thôi."

"Anh ấy vẫn giữ hình con trong ngăn tủ, còn có cái lắc chân trước kia của con."

Vốn dĩ định nói đùa là "Trình Dịch có thể trước đó đã phải lòng con cũng nên", nhưng không ngờ lại dọa ba mẹ cô một phen, lời định nói chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đánh gãy.

"Lắc chân của con?" Tông giọng của Chủng Hân Dung có chút tăng cao.

"Lắc chân bị làm sao ạ?" Cố Vân Thanh và Cố Hướng Đông hỏi gần như cùng lúc.

Nhìn vẻ mặt bối rối của hai cha con, Chủng Hân Dung cảm thấy đầu hơi đau: "Hai người không nghi ngờ gì hay sao, đang yên đang lành tại sao bỗng dưng con lại nhập hồn vào những động vật nhỏ?"

Mặc dù đã có thể giải quyết vấn đề này một cách bình thường, nhưng có thể giải quyết là đã tốt rồi.

"Không có." Lần này hai cái miệng lại đồng thanh.

Dường như cảm thấy mạch não giống với đối phương, Cố Vân Thanh và Cố Hướng Đông ngờ vực nhìn nhau.

Lúc này, không đợi ba cô lên tiếng, Cố Vân Thanh đã nhanh chóng nói: "Mấy tháng sau khi mất lắc chân con mới trở lại thành người, khoảng thời gian đó có phải quá dài hay không?"

Đó cũng chính là lý do tại sao cô không nghi ngờ điều đó. Hơn nữa, mặc dù cô đeo lắc chân từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng có lúc cô tháo ra, khi đó cũng không có điều gì lạ xảy ra.

Chủng Hân Dung thực sự cũng không chắc chắn, chỉ có suy nghĩ như vậy. Sau khi nhấp một ngụm cháo, bà bất đắc dĩ nói: "Nếu đã tìm thấy nó, trước tiên nên lấy lại để thử coi có còn sử dụng được hay không."

Thử một lần cũng không mất gì.

Cố Vân Thanh gãi đầu, khổ não nói: "Ở đây là thành phố Z, lắc chân thì lại đang ở Tinh Nguyệt Loan, ở thành phố J, con không thể cắp nó một lần nữa."

Nếu điều này xảy ra một lần nữa, nhân viên bảo vệ ở Tinh Nguyệt Loan thế nào cũng hận cô đến chết. Hơn nữa, Trình Dịch không có thói quen để chìa khóa dưới chậu hoa ở cửa nên cô không thể lấy chìa khóa.

Chủng Hân Dung híp mắt cười nhìn con gái mình: "Đừng nói với mẹ là con không có cách lấy được nó."

Cố Vân Thanh nghẹn lại, sờ mũi, chột dạ thì thầm: "... Lừa Trình Dịch lần nữa hình như cũng không hay lắm ạ?"

Cố Hướng Đông buông chén đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Trước đây rốt cuộc con đã làm gì với cậu ta?"

-

Nhìn thấy nhiều người ủng hộ => vuiii:> => có hứng đăng chương mới nữa~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận