Để Ánh Mặt Trời Sưởi Ấm Anh



Edit: Tử Liên Hoa 1612

“Anh không được đuổi theo em nữa.” Dương Quang thở hổn hển, nóng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Khi Bạch Duẫn cùng Hoa Hựu Hy đến suối nước nóng chỗ của Phác Nghê Tinh và Dương Quang thì thấy trường hợp như vậy. Cả suối nước nóng chỉ có hai người, chắc là được bao trọn rồi. Bây giờ hai người kia đang một người thì trốn tránh, một người thì bắt rất vui vẻ.

Thấy vậy Bạch Duẫn trợn to đôi mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt cuộc đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa. Bạch Duẫn tự nhiên xuống nước, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Ở trong ao suối nước nóng rất nóng, nhưng Phác Nghê Tinh lại cảm thấy sau lưng rét căm căm.

Kỳ lạ!

“Ha ha, tổng giám đốc Phác, có phải đã quấy rầy hai người không.” Hoa Hựu Hy cố ý trêu chọc Phác Nghê Tinh.


Phác Nghê Tinh quay đầu lại, liền thấy thấy Hoa Hựu Hy bên cạnh ao, còn có……Bạch Duẫn đang cởi áo choàng tắm! Tại sao anh ta lại tới đây. Phác Nghê Tinh cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ tới giành vợ với mình?!

Đúng là âm hồn bất tán.

“Anh Duẫn!”

Phác Nghê Tinh vội vàng đi tới trước mặt Dương Quang, ngăn ở phía trước Dương Quang, cái tên biến thái đang ở trước mặt Dương Quang cởi quần áo đấy.

Tức giận nha, nhưng mà vẫn phải mỉm cười.

Phác Nghê Tinh sửa sang lại áo choàng tắm rộng mở của Dương Quang. Thật ra thì bên trong Dương Quang mặc đồ bơi rất kín đáo, hoàn toàn không thấy được cái gì, nhưng anh vẫn không muốn vợ mình bị những người khác nhìn thấy.

Vợ còn không biết sức quyến rũ của chính mình. Phác Nghê Tinh bày ra vẻ mặt lạnh lùng kéo Dương Quang tới một bên ngâm nước nóng. Liếc qua người đàn ông đối diện, người này tập luyện cơ ngực không tệ, Phác Nghê Tinh lo lắng nghĩ.

Hoa Hựu Hy thấy tình cảnh này, cười khúc khích: “Tổng giám đốc Bạch rất mạnh mẽ.” Vừa nói vừa cởi áo choàng tắm đi vào suối nước nóng.

Cởi như thế lại dọa mọi người sợ, cô ấy mặc bikini vàng gợi cảm mỏng manh, dáng người kiêu ngạo, bao lấy cỡ 36D sống động. Ngay cả Dương Quang cũng hơi đỏ mặt. Hơi suy sụp cúi đầu nhìn qua chính mình, ặc, dường như chẳng có gì đáng xem, Dương Quang bất đắc dĩ nghĩ.

“Như vậy cũng không có ý nghĩa gì, vừa đúng bốn người, chúng ta cùng chơi mạt chược được không?” Phác Nghê Tinh đề nghị.

“Được, ý kiến hay, vậy cuối cùng người nào thua sẽ phải rung một con xúc xắc, dựa vào số đếm để "trừng phạt"." Hoa Hựu Hy phụ họa.

Sau đó dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị mạt chược trên nước. Những thứ như “trừng phạt” kiểu này vừa nghĩ đã thấy rất tuyệt, đều dựa vào những vị khách trước đây lưu lại các biện pháp tương đối thú vị.

“Bính!”

“Đợi chút, giang”


"Ngon, hồ rồi.”

……

Phác Nghê Tinh ở trên bàn đánh bạc thắng được vui đến quên cả trời đất. Nhiều lần đều chọn Bạch Duẫn để xuống tay. Qua vài ván, mặt Bạch Duẫn đều đen rồi.

Ha ha ha, đây không phải là bắt nạt người khác sao! Người ta lớn lên ở nước ngoài, truyền thống văn hóa học không tinh, sẽ không chơi mạt chược được. Tiểu nhân trong lòng Bạch Duẫn gào thét.

Dương Quang nhìn Bạch Duẫn một chút, ở dưới nước lén lút nhéo Phác Nghê Tinh, người này rõ ràng là bắt nạt người ta. Nhưng Phác Nghê Tinh dường như không cảm thấy đau đớn chút nào. Tất nhiên, trận đấu giờ mới bắt đầu. Phác Nghê Tinh nhìn Bạch Duẫn, lộ ra một nụ cười xấu xa.

******đêm khuya yên tĩnh******

Bởi vì trò chơi buổi chiều có nói người thua phải quăng xúc xắc, dựa vào trừng phạt của người đi trước để xác định, kết quả là trừng phạt người thua cùng với một người nam được chọn tùy ý trong đám đồng nghiệp để ngủ cùng phòng một đêm, là người nam duy nhất có thể lựa chọn, Phác Nghê Tinh buồn bã lặng im trái tim vỡ vụn.

Phía trước có rất nhiều biến thái nha, Phác Nghê Tinh không khỏi thay người thua bất bình.

“Giường nhỏ như vậy chỉ có thể cho một người ngủ, trên đất lớn, nhường cho anh ngủ đấy.” Phác Nghê Tinh híp mắt, ở trên giường bày chữ đại, hùng hồn nói về phía Bạch Duẫn vừa mới vào.


Bạch Duẫn khoanh tay đứng ở cửa, nhìn bạch tuộc tám chân trên giường: “…… Đúng thế, quá nhỏ, giường của Dương Quang lớn hơn.” Bạch Duẫn liếc mắt xem thường muốn xoay người rời đi.

“Mau mau… mau lên đây, trời ơi, đã trễ thế này, nhanh đi ngủ.” Phác Nghê Tinh vội vàng nhường gần một nửa cái giường.

Mẹ nó, đúng là tiểu nhân nham hiểm xảo trá!

“Hai chúng ta đều to, anh nằm một mình có thể ngủ ngon hơn.” Bạch Duẫn như quan tâm nhìn con bạch tuộc trên giường, “hào phóng” nhường giường ngủ lại cho cậu ta, lại muốn rời đi

“Trời ơi, thật là, ôi…..Trời ơi, tôi thật sự không chú ý thôi mà anh trai.” Phác Nghê Tinh lại vội vàng nhường ra một vị trí.

Bạch Duẫn sau khi nhìn thấy thế khẽ mỉm cười nằm ngủ bên


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận