Đế Bá

Từ gia tửu lâu năm a, hương vị để cho người ta hoài niệm cỡ nào, hương vị hoài cựu cỡ nào.

Lý Thất Dạ không khỏi thì thào nói.

Từ gia tửu quán, đây là một gian tửu quán lâu năm, người phụ cận từ nhỏ bắt đầu hiểu chuyện, rượu này liền có, không biết bao nhiêu năm đi qua, gian tửu quán này y nguyên còn đó, Từ gia đời đời kiếp kiếp đều kinh doanh gian tửu quán này.

Thời điểm Lý Thất Dạ bước vào tửu quán, bên trong tửu quán khách nhân là lác đác không có mấy, ngoại trừ có mấy phàm nhân ở chỗ này uống rượu ra, cũng chỉ có một hai tu sĩ ở chỗ này nghỉ chân.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ tiến đến, lão chưởng quỹ lập tức chào hỏi Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ leo thẳng lên lầu hai, tại vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Ngồi ở phía trước cửa sổ, vừa xem Mai Lĩnh, Lý Thất Dạ có chút thất thần, lão chưởng quỹ nói:

- Khách quan, muốn dùng chút gì?

Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, nhìn lão chưởng quỹ một chút, nhìn lấy hình dáng có chút quen thuộc kia, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Từ gia hậu nhân a. Hắn phân phó nói ra:

- Đến một bình rượu lâu năm, thức ăn tùy tiện đến một chút.

Lão chưởng quỹ lên tiếng, xoay người rời đi, Lý Thất Dạ gọi hắn lại, nhẹ nhàng nói:

- Từ gia các ngươi vẫn tốt chứ, tử tôn tràn đầy không.

Lão chưởng quỹ quay người trở lại, đối với vấn đề dạng này cũng không kỳ quái, cười nói ra:

- Hồi khách quan, nhờ phúc của mọi người, Từ gia ta kinh doanh lão điếm này đã rất lâu rồi, con cháu mặc dù không nhiều, nhưng rất là hiếu thuận.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói.

Đưa mắt nhìn lão chưởng quỹ rời đi, trong nội tâm Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Từ gia a. Tại thời đại xa xôi kia, là gia tộc cường đại dường nào, là thịnh vượng cỡ nào.

Vào lúc đó, Từ gia lão tổ có thể nói là cường đại đến để cho người ta kiêng kị, coi như là Cổ Minh Thần Hoàng cũng không dám đi trêu chọc.

Khi hắn hoành kích Cổ Minh, đã từng du thuyết qua rất nhiều người, mà Từ gia lão tổ là cái thứ nhất hưởng ứng hắn. Hơn nữa, Từ gia là toàn lực ứng phó, Từ gia tử đệ đều gia nhập trận chiến tranh dài dằng dặc này!

Thời điểm tới thắng lợi cuối cùng, Từ gia chỉ còn lão tổ cùng nữ nhi nhỏ nhất. Nghĩ đến tiểu nữ nhi kia, trong nội tâm Lý Thất Dạ vẫn luôn nặng nề.

Đó là một cô nương mười phần hoạt bát, thiên phú cực cao, sau khi trải qua trận chiến tranh dài dằng dặc này, trở nên trầm mặc ít nói, hoàn toàn là biến thành người khác! Đã trải qua chiến tranh tàn khốc, đã mất đi quá nhiều, đối với một tiểu cô nương như nàng mà nói, đả kích quá lớn.

Về sau, hắn từng mấy lần đến thăm qua cô nương này, nhìn thấy một cô nương hoạt bát biến thành chiếc bóng cô đơn, ngậm miệng không nói, vết thương chiến tranh không cách nào khép lại, cái này khiến Lý Thất Dạ mỗi lần nhìn thấy nàng trong nội tâm cũng không dễ chịu!

Thần chiến kết thúc, hắn làm Âm Nha đã từng hỏi Từ gia lão tổ đi con đường nào, Từ gia lão tổ nhìn lấy tiểu nữ nhi chịu đủ chiến tranh bi thương, thất thần thở dài một tiếng, nói ra:

- Ta chỉ muốn làm một phàm nhân, Từ gia xong, ta chỉ muốn đem Từ gia huyết mạch truyền xuống. Ta hi vọng Từ gia hậu nhân đều làm phàm nhân, bình an, ta liền đủ hài lòng.

Về sau, Lý Thất Dạ tìm tới Mai Lĩnh, để bọn hắn ở chỗ này cắm rễ xuống, Từ gia ở chỗ này khai chi tán diệp, từ đó về sau, Từ gia hậu nhân không tiếp tục bước vào tu đạo, một thế lại một thế bình bình đạm đạm làm một phàm nhân.

Ngồi gần cửa sổ, Lý Thất Dạ không khỏi có chút thất thần, thời điểm phàm nhân hâm mộ tu sĩ có thể phi thiên độn địa, mà tu sĩ đã trải qua chiến tranh tàn khốc, có đôi khi lại hâm mộ phàm nhân bình bình đạm đạm.

Một hồi về sau, lão chưởng quỹ đem rượu lâu năm, thức nhắm đưa ra, Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, đang muốn rót cho mình một ly.

Nhưng mà, tại thời khắc này, ánh mắt của Lý Thất Dạ lại rơi vào trên thân một người.

Ở một góc trong lầu hai, trước bàn ngồi một lão nhân, lúc này, lão nhân kia mệt mỏi núp ở trong góc, tựa hồ là hận không thể chui xuống dưới đất.

Nhìn thấy lão nhân này, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười, lão nhân này quá quen thuộc.

Lão nhân này một thân áo xám, trên đầu mang theo một mũ giấy rất cổ quái, cái mũ giấy này bụi bất lạp kỷ, thậm chí là dính một tầng bóng loáng, cũng không biết mũ giấy của hắn đeo bao nhiêu năm tháng, lão đầu là đê mi thuận nhãn, thoạt nhìn không có quá nhiều chỗ đặc biệt.

Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại nhớ rõ lão nhân này, cũng biết lai lịch của lão nhân này. Năm đó thời điểm ở Thiên Nhai, lão nhân này liền đã từng xuất hiện. Lý Thất Dạ còn mở cho hắn một cái rương đá.

Cùng lần trước khác biệt, lần này lão nhân kia gặp được Lý Thất Dạ là mười phần kiêng kị, thậm chí là không dám nhìn tới Lý Thất Dạ, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ có xúc động muốn chạy trốn, nhưng mà, thời điểm ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi vào trên người hắn, hắn căn bản không dám làm loạn.

- Xem ra lỗ mũi của ngươi rất linh.

Lý Thất Dạ cười cười, lạnh nhạt nói.

Lão nhân thần thái hết sức khó xử, cả người hắn đều cứng lại ở đó. Trong lúc nhất thời không biết cử động ra sao. Phải biết, hắn là một vị ngay cả Đại Hiền chân khí cũng tùy tiện đưa, cái này có thể nghĩ hắn cường đại cỡ nào.

Nhưng mà, vào hôm nay, lão nhân lại hiểu một việc, hắn biết một việc, trong lòng của hắn nhất thanh nhị sở, hắn cường đại tới đâu, ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng chỉ bất quá là sâu kiến mà thôi, không đáng giá được nhắc tới!

Lúc này lão nhân không dám tùy tiện vọng động, dù hắn rất cường đại! Hắn biết một bí mật, biết một cái thiên đại bí mật!

Ngay thời điểm lão nhân không biết làm sao, dưới lầu đông đông đông vang lên tiếng bước chân, bộ pháp nhẹ nhàng, trong nháy mắt, có một nữ tử leo lên lầu các.

Khi nữ tử này leo lên, lập tức để lầu các sinh huy, tựa hồ nàng như minh châu chiếu sáng tòa lầu các này.

Nữ tử này mang theo khí tức thủy trạch, một thân y phục nguyệt nha sắc.

Trên trán nữ tử này có một trăng khuyết nho nhỏ, cái trăng khuyết này không chỉ là không có hư hao dung nhan của nàng, ngược lại để cho nàng càng sáng tỏ chiếu người.

- Bán Nguyệt công chúa!

Khi nữ tử này xuất hiện, dưới lầu nghỉ chân một hai tu sĩ sắc mặt đại biến, không dám dừng lại, vội vàng mà đi.

Bán Nguyệt công chúa, tại Nam Xích Địa là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, một vị thiên tài ghê gớm.

Bán Nguyệt công chúa leo lên lầu hai, ánh mắt nàng quét qua, sau đó rơi vào trên người Lý Thất Dạ, đi thẳng tới, tiếp theo là đại mã kim đao ở trước mặt Lý Thất Dạ ngồi xuống.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, lão nhân thở dài một hơi, một phần xấu hổ kia rốt cục theo Bán Nguyệt công chúa xuất hiện mà bị đánh vỡ.

- Tiểu nhân cáo lui trước, đại nhân xin chậm dùng.

Lão nhân khom khom người, vội bước nhanh rời đi lầu hai.

Sau khi Bán Nguyệt công chúa ngồi xuống, nói với Lý Thất Dạ:

- Ngươi chính là Lý Thất Dạ kia đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui