Đế Bá

Trưởng lão Phi Tiên Giáo nhìn thấy tám chiếc thiên hỏa chiến hạm bị bóp nát, quát to một tiếng, Lâm Hạo cũng phóng lên trời, muốn ngăn cản Lý Thất Dạ, tuy bọn họ biết mình giống như phù du lay cây, nhưng bọn họ không buông tha, muốn góp chút sức lực cho tông môn

"Phanh" một tiếng, nhưng mà bọn họ vừa bay lên cao đã lập tức hạ xuống, chỉ nghe "Đông" một tiếng, sư đồ bọn họ bị áp trên mặt đất.

"Răng rắc ——" Cuối cùng có tiếng nứt vỡ vang lên, tám chiếc thiên hỏa chiến hạm triệt để xong đời, tám chiếc thiên hỏa chiến hạm cực lớn biến thành tám cục sắt, tám cục sắt này lại bám đầy máu tươi giống như nước sơn.

"Đông ——" tám cục sắt đã bị ném xuống đất.

Nhìn thấy tám thiên hỏa chiến hạm biến thành tám cục sắt, hơn nữa đệ tử trên tám chiếc thiên hỏa trên chiến hạm không thể chạy trốn, trưởng lão Phi Tiên Giáo lúc này thất hồn lạc phách ngồi phịch xuống đất.

Trưởng lão Phi Tiên Giáo thất thần trong thời gian ngắn, cảnh này đả kích hắn quá lớn, hắn có cảm giác đau nhức tê tâm liệt phế.

Trăm ngàn năm qua đi, Phi Tiên Giáo là vô địch cỡ nào, phong quang vô hạn ra sao, hô phong hoán vũ thế nào, trong mắt đệ tử Phi Tiên Giáo, chỉ cần Phi Tiên Giáo xuất thế chính là thiên hạ vô địch.

Lúc này Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, vừa ra tay đã chiếm giữ một vùng biển, tuy gặp được chống cự, nhưng với thực lực Phi Tiên Giáo một khi đả kích địch nhân, hoàn toàn không có ai địch nổi.

Nhưng mà hôm nay tám chiến hạm của Phi Tiên Giáo lại bị Lý Thất Dạ bóp thành sắt vụn, bóp nát không chỉ là tám hạm thiên hỏa chiến hạm, còn bóp nát uy phong bát diện của Phi Tiên Giáo.

Đã bao lâu rồi Phi Tiên Giáo chưa thảm bại như vậy, đã bao lâu Phi Tiên Giáo bị người ta miệt thị như thế?

Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng lão Phi Tiên Giáo ngồi ở chỗ kia, toàn thân vô lực, thời điểm đối mặt đệ nhất hung nhân, hắn cũng không thể dùng lời lẽ hình dung được.

Phốc ——

Lý Thất Dạ đứng trên thập nhị âm giai ra tay, điểm ra một chỉ, Lâm Hạo lập tức bị đánh thành huyết vụ, hoàn toàn không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Trưởng lão Phi Tiên Giáo làm sư phụ chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó, hắn cũng không có lực phản kháng, vô lực giãy dụa, vào thời điểm này hắn có cảm giác vô lực thật sâu, đứng trước mặt đệ nhất hung nhân hắn rất bất lực, hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích.

- Ta lưu ngươi một mạng, chỉ muốn ngươi tiện thể nhắn với Phi Tiên Giáo, mặc kệ Phi Tiên Giáo hiện tại do ai làm đương gia, khôn hồn cút khỏi tầm mắt của ta, nếu không, ta sớm muộn gì cũng tiêu diệt Phi Tiên Giáo các ngươi!

Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn qua trưởng lão Phi Tiên Giáo.

Lúc này trưởng lão Phi Tiên Giáo đã thất hồn lạc phách, nếu là trước kia, mặc kệ địch nhân mạnh bao nhiêu, không quản bản thân mình có địch lại hay không, hắn còn có thể nói vài câu ương ngạnh, Phi Tiên Giáo bọn họ chưa sợ ai bao giờ.

Nhưng mà hiện tại hắn không nói được câu nào, hắn đã vô lực phản kháng, hoàn toàn không có khả năng chống lại.

Cuối cùng trưởng lão Phi Tiên Giáo đứng lên, yên lặng rời đi, cũng không dám nói câu nào, giờ phút này trưởng lão Phi Tiên Giáo già đi rất nhiều, chỉ nháy mắt đã già đi mười tuổi.

Sau khi trưởng lão Phi Tiên Giáo rời khỏi, Lý Thất Dạ đứng trên thập nhị âm giai nhìn qua tất cả người ở đây, hắn giống như thần linh đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, Lý Thất Dạ hiện tại là truyền kỳ, hắn chẳng khác gì chủ nhân chúng thần, mọi người nơi đây run sợ, trong lòng đầy sợ hãi, đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thất Dạ lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn vào Dư phủ trong thành Phong Văn, cuối cùng hắn vẫn thở dài.

Hiện tại hào quang của thập nhị âm giai hao hết, thân ảnh cao lớn biến mất vô tung, lúc này thập nhị âm giai khôi phục nguyên trạng, Lý Thất Dạ đi xuống.

Lý Thất Dạ nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:

- Đi thôi, nên đi Dư gia.

Nói xong liền rời khỏi.

Khổng Tước Minh Vương cũng khôi phục tâm thần, sau khi trở lại bình thường liền theo sát Lý Thất Dạ.

Trong Dư phủ hiện tại, sắc mặt đám người Dư tổ trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Dư phủ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả cường giả Dư gia lúc này đang nhìn nhau.

Không quản Dư tổ là Thần Hoàng, nội tâm của hắn hiện tại rất lạnh, trong lòng của hắn lạnh giá và sợ hãi không phải Lý Thất Dạ cường đại, hắn sợ hãi nhất do Lý Thất Dạ chưởng quản lực lượng thập nhị âm giai, đây mới là chuyện hắn sợ hãi nhất.

Bởi vì hắn biết rõ thập nhị âm giai không chỉ là nơi nghiệm chứng thực lực, nó còn là một kiện binh khí, cũng là binh khí trọng yếu của Dư phủ.

Sau khi Dư tổ phục hồi tinh thần lại, phân phó đệ tử trong phủ, nói ra:

- Trên dưới Dư phủ tạm thời không được ra ngoài, ta sẽ đi gặp tổ phụ.

Nghe được Dư tổ phân phó, đệ tử trên dưới Dư phủ chấn động to lớn, biết rõ điểm này có ý nghĩa như thế nào.

Sau khi Dư tổ đi vào sâu trong Dư phủ, đi tới trước một gian phòng sơ sài, hắn sửa sang xiêm y, hoàn toàn không dám có chút bất kính nào, hắn đứng trước cửa nói:

- Con cháu bái kiến tổ phụ.

- Vào đi.

Vào lúc này trong gian phòng sơ sài có tiếng nói vọng ra.

Dư tổ hít một hơi thật sâu, đi vào trong gian phòng sơ sài này, gian phòng rất ngăn nắp, trừ một bồ đoàn cỏ và một cái bàn ra đã không còn vật gì khác, trên bồ đoàn bằng cỏ có một lão nhân đang ngồi xếp bằng.

Thân thể lão nhân này cao lớn, mặc một thân áo gai, trang phục thập phần đơn giản, quanh thân không có vật gì khác, hắn có đầu tóc bạc, ngân quang lấp lánh, hắn ngồi tại chỗ, thân thể thắng tắp như điêu khắc.

Lão nhân này chính là Dư tổ tông trong Dư phủ, về phần tiên của hắn, vãn bối không biết được, mỗi người biết hắn là con của Dư thái quân, là đứa con duy nhất.

Hơn nữa Dư tổ tông là đệ nhị Thần Hoàng trong Dư phủ, là Cửu Giới Thần Hoàng thập phần cường đại.

Trên thực tế, trước kia Dư gia có năm Thần Hoàng, trừ hoành kích Tiên Đế Dư thái quân ra, còn có chính là Dư gia tổ tông, cũng chính là trượng phu Dư thái quân, hắn cũng là một Thần Hoàng vô cùng khủng bố.

Một Thần Hoàng khác chính là phụ thân Dư tổ, cũng là con của Dư tổ tông, hắn là Thần Hoàng cường đại.

Đáng tiếc hai Thần Hoàng này đã không còn trên thế gian, thọ huyết khô héo, vẫn lạc trong đại đạo dài đằng đẵng.

Thử nghĩ một chút, một thực sự không phải thế gia đế thống tiên môn lại có được năm tôn Thần Hoàng, trong đó có một là hoành kích Tiên Đế, thế gia như vậy tuy quy mo không lớn, cường đại, uy danh, thực lực của nó cũng cực kỳ dọa người, cũng chính vì có được Thần Hoàng như thế, địa vị Dư gia tại Bắc Uông Dương rất cao.

Sau khi gặp Dư tổ tông, Dư tổ nói ra:

- Tổ phụ, chỉ sợ Dư gia chúng ta sẽ gặp phải cường địch, đã có người leo lên thập nhị âm giai, chưởng ngự lực lượng thập nhị âm giai.

- Ta biết rồi.

Dư tổ tông chậm rãi gật đầu nói:

- Người này có lai lịch thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui