Đế Bá

Nói đến đây, Tử Thúy Ngưng dừng một lúc, tiếp tục nói:

- Phi Tiên Giáo hành động như thế, không phải ông say vì rượu! Điểm này Diệp lão chắc chắn biết rõ hơn ta, càng hiểu rõ hơn nhiều. Cho dù không có Phi Tiên Giáo, chẳng lẽ Diệp lão không muốn lấy thành Minh Châu, cho dù Diệp lão không muốn lấy thành Minh Châu, chẳng lẽ sư tôn của ngươi không lấy thành Minh Châu sao?

Nghe Tử Thúy Ngưng chất vấn như vậy, Diệp Cửu Châu trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói:

- Thành chủ, mặc kệ hai người chúng ta có cái nhìn thế nào với quyền lực, nhưng, ta bổn ý hy vọng đệ tử Trấn Thiên Hải thành chúng ta ít tổn thương, bổn ý của ta là hy vọng Trấn Thiên Hải thành ngày càng cường đại, điểm này ta chưa từng cải biến bao giờ.

- Diệp lão, ngươi vẫn luôn kính dâng với tông môn, Trấn Thiên Hải thành có thành tựu hôm nay, công lao của ngươi không thể bỏ qua, công lao của Diệp lão ngaty cả Lỗ tổ sư đã từng liên tục nhắc tới.

Tử Thúy Ngưng trịnh trọng nói:

- Nhưng mà, nếu như Diệp lão thật có lòng vì Trấn Thiên Hải thành tốt, vậy mời Diệp lão thuyết phục Cố Tôn, bảo hắn buông tay đi. Diệp lão càng hiêu rrox hơn ta, hắn mới là người điều khiển Trấn Thiên Hải thành, Trấn Thiên Hải thành có bao nhiêu nguyên lão, bao nhiêu lão tổ kiêng kỵ mà nghe theo lời hắn!

Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng hắn thở dài một hơi. Tuy Trấn Thiên Hải thành là hắn nắm quyền, nhưng sư tôn vẫn điều khiển cả Trấn Thiên Hải thành, cho dù không có hắn, sư tôn vẫn có thể khống chế Trấn Thiên Hải thành.

Trong Trấn Thiên Hải thành có không biết bao nhiêu nguyên lão, bao nhiêu lão tổ kiêng kị sư tôn hắn, không biết có bao nhiêu lão tổ thường thường cầu cạnh sư tôn.

Cũng chính bởi vì như thế, Cố Tôn có thể khống chế Trấn Thiên Hải thành, trừ số ít lão tổ không bị Cố Tôn điều khiển ra, đa số lão tổ, nguyên lão đều chịu Cố Tôn ảnh hưởng.

Cuối cùng Diệp Cửu Châu hít sâu một hơi, hắn quyết định, cắn răng một cái, trịnh trọng nói:

- Thành chủ, cho ta gặp Lý công tử như thế nào? Ta muốn thương lượng với Lý công tử một hai!

Tử Thúy Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Diệp lão, Lý công tử không ở đây, nếu muốn gặp hắn, ngươi phải đi nơi khác.

- Thành chủ, ta tới gặp Lý công tử đã mạo hiểm không nhỏ, kính xin thành chủ có thể truyền lời.

Diệp Cửu Châu vội vàng nói.

Tử Thúy Ngưng lắc đầu, nói ra:

- Diệp lão, thực sự không phải là ta không cho ngươi gặp, thật sự Lý công tử không ở trong thành, ta cũng không biết hắn đi đâu.

Lời này làm cho Diệp Cửu Châu biến sắc, hắn giật mình nói:

- Nếu Lý công tử không có trong thành, thành Minh Châu dùng cái gì đối kháng Phi Tiên Giáo!

- Diệp lão, nếu ngươi thật lòng lo lắng cho thành Minh Châu, vậy bảo Phi Tiên Giáo lui binh đi. Cho dù chuyện này phía sau màn do ai chủ trì, nhưng Diệp lão, không nên quên, ngày đó Trấn Thiên Hải thành và Phi Tiên Giáo ký tên hiệp nghị liên minh, chính là do Diệp lão tự tay viết. Nếu như ai thích hợp làm cho Phi Tiên Giáo lui binh nhất, không phải Diệp lão không ai hơn.

Tử Thúy Ngưng trịnh trọng nói.

Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng hắn đã không thể nói lời nào. Đúng như Tử Thúy Ngưng đã nói, lúc này Phi Tiên Giáo xuất binh thành Minh Châu cũng không phải vì đám tàn binh bại tướng Yêu tộc, quái vật biển, Phi Tiên Giáo nói rõ đã nhắm thẳng đến Lý Thất Dạ.

Phi Tiên Giáo muốn bức độc thủ sau màn xuất hiện, bọn họ động thủ với tồn tại trong truyền thuyết đó.

- Diệp lão, mời trở về đi.

Cuối cùng, Tử Thúy Ngưng hạ lệnh đuổi khách, từ từ nói:

- Đệ tử thành Minh Châu sẽ đối kháng người xâm nhập, chỉ sợ không có thời gian bồi tiếp Diệp lão.

Hiện tại Diệp Cửu Châu đã không thể cải biến cái gì, trừ phi hắn phản bội sư mệnh, nhưng đối với Diệp Cửu Châu mà nói, hắn có thể phản bội bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không phản bội sư phụ Cố Tôn của hắn.

- Thành chủ, Minh Vương, bảo trọng, hy vọng các ngươi có thể bảo toàn thành Minh Châu.

Cuối cùng, Diệp Cửu Châu thở dài một hơi, ôm quyền nói với Tử Thúy Ngưng, Khổng Tước Minh Vương, sau đó phiêu nhiên rời đi.

Diệp Cửu Châu rời đi không lâu, "Oanh" một tiếng thật lớn, Phi Tiên Giáo chờ phân phó, thời điểm này các đệ tử Phi Tiên Giáo đều mặc áo giáp, cầm binh khí, chuẩn bị phát động tiến công vào thành Minh Châu.

Mà các đệ tử thành Minh Châu đều mặc áo giáp, cầm binh khí giống như, chuẩn bị tử chiến với kẻ địch.

Oanh —— oanh —— oanh ——

Thời điểm này có tiếng nổ liên tục vang lên, chỉ thấy một thông đạo xuất hiện trên hư không, nằm giữa thiên địa, một thanh niên đi ra, vẻ mặt hưng phấn, khí thế trấn áp tám phương.

- Long Ngạo Thiên, hắn còn sống.

Nhìn thấy thanh niên đứng trong thông đạo hư không, rất nhiều cường giả đứng xa quan sát chấn động, thập phần ngoài ý muốn nói ra.

Ngày đó Long Ngạo Thiên bị đệ nhất hung nhân dùng vô số Thiên Diệt nện vào không gian thứ nguyên, tất cả mọi người cho rằng Long Ngạo Thiên phải chết, thật không ngờ Long Ngạo Thiên còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.

- Đúng là đủ nghịch thiên.

Nhìn thấy Long Ngạo Thiên vẫn thần thái sáng lạn, vẫn bễ nghễ bát phương, rất nhiều người thở dài cảm khái nói một câu.

Mọi người đều biết, bị Thiên Diệt đánh trúng, mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, không chết cũng tàn phế, mà Long Ngạo Thiên bị nhiều Thiên Diệt đập trúng như vậy, đổi lại những người khác đã sớm tan thành mây khói, nhưng hiện tại Long Ngạo Thiên vẫn sống, không thể không thừa nhận Long Ngạo Thiên đủ nghịch thiên, Thiên Diệt vẫn không thể tiêu diệt hắn.

- Đạo tâm vẫn kiên định, xem ra hắn không có nhiều bóng mờ sau đại chiến với đệ nhất hung nhân.

Nhìn thấy Long Ngạo Thiên vẻ mặt hưng phấn, vẫn bễ nghễ bát phương, cho dù là khí huyết hay khí thế vẫn không thay đổi chút nào, vấn đề này rất nhiều đại nhân vật thế hệ trước nhìn ra mánh khóe.

- Hắn có thể trở thành truyền nhân Phi Tiên Giáo cũng không phải không có đạo lý, bị đệ nhất hung nhân đánh tàn phế, đạo tâm vẫn không có bóng mờ, đạo tâm vẫn kiên định, giống như nước chảy qua tảng đá, quả thật khiến người ta bội phục.

Đệ nhất hung nhân vừa ra tay chính là vô số Thiên Diệt đánh tới, cho dù là tiên thể đại thành cũng phải chết! Nếu đổi lại người khác đối mặt đệ nhất hung nhân, bị đệ nhất hung nhân đánh nhiều Thiên Diệt như vậy, chỉ sợ cả đời sẽ lưu lại bóng mờ trong nội tâm, không dám xuất thế.

Tuyên cổ đến nay, bao nhiêu thiên tài kinh thiên trải qua thất bại liền không thể thoát khỏi ám ảnh, từ nay về sau chán chường sa đọa, từ nay về sau mai danh ẩn tích.

Nhưng Long Ngạo Thiên bị đệ nhất hung nhân dùng Thiên Diệt đánh thảm hại như vậy, hắn vẫn sống vui vẻ, hơn nữa vẻ mặt hưng phấn, vẫn bễ nghễ bát phương, điểm này nói rõ hắn không bị tâm lý thảm bại ám ảnh bản thân mình.

- Người có thể trở thành Tiên Đế đều có đạo tâm kiên định.

Cho dù là lão Thần Vương cũng phải cảm khái nói:

- Chỉ có người không sợ, đạo tâm kiên định mới có thể cười đến cuối cùng. Tuy Long Ngạo Thiên bại một lần, nhưng hắn vẫn còn cơ hội.

Không có bất cứ người nào dám cười nhạo Long Ngạo Thiên, cho dù Long Ngạo Thiên không phải xuất thân từ Phi Tiên Giáo, cũng không có ai cười nhạo hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui