Đế Bá

Trong khi Tề Lâm Đế Nữ thẫn thờ nhìn khuôn mặt bình thường của Lý Thất Dạ, giọng hắn thản nhiên vang bên tai nàng:

- Ôm thoải mái không?

Nghe thế Tề Lâm Đế Nữ giật nảy mình, bỗng chốc phục hồi tinh thần. Tề Lâm Đế Nữ thấy mình ôm chặt Lý Thất Dạ, dựa sát ngực hắn không muốn buông tay.

Mặt Tề Lâm Đế Nữ đỏ rực lập tức thả hai tay ra, người nàng nóng ran, tình cảm khso tả tràn ngập trong lòng.

Dù vậy lòng Tề Lâm Đế Nữ cực kỳ vui vẻ, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trái tim nàng.

Tề Lâm Đế Nữ liếc trộm Lý Thất Dạ, thấy hắn dáng vẻ tự nhiên thoải mái thì nàng thở phào, nỗi lòng bình tĩnh hơn nhiều.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn Lý Thất Dạ dáng vẻ bình tĩnh, khẽ hỏi:

- Mới rồi là cái gì?

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Chỉ là một niệm thành Phật.

Ngữ điệu hờ hững của Lý Thất Dạ làm Tề Lâm Đế Nữ trợn mắt há hốc mồm, nếu nàng không thấy tận mắt thì không tin được.

Tề Lâm Đế Nữ bật thốt:

- Một niệm thật sự có thể thành Phật sao?

Thành Phật, điều này nói dễ hơn làm, bao nhiêu người tu luyện mấy ngàn năm, mấy vạn năm đều không cách nào thành Phật. Một niệm thành Phật là thần thoại.

- Tùy người.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Mêĩn có đạo tâm kiên định thì không gì không thể. Là Phật hay ma chỉ nằm trong một niệm của ngươi, không liên quan tạo hóa, hay tu hành. Thứ duy nhất liên quan là đạo tâm, đạo tâm chúa tể tất cả của ngươi. Ngươi muốn thành Phật, thành ma đều nằm ở đạo tâm. Không phải ngươi tu luyện ma công liền thành ma, tu luyện Phật pháp sẽ thành Phật!

Nghe Lý Thất Dạ nói, Tề Lâm Đế Nữ lặng thinh. Một niệm thành ma, một niệm thành Phật là đạo tâm như thế nào? Cần dựa vào vào ma công, không cần dựa vào vào Phật pháp, hoàn toàn dựa vào một niệm của mình, đạo tâm như thế khủng bố cỡ nào?

Tề Lâm Đế Nữ khó khăn lấy lại tinh thần, nàng nhìn trước mặt:

- Chúng ta đi đến đâu đây?

Đằng trước thấp thoáng không thấy rõ hình dạng.

- Một chỗ.

Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:

- Một chỗ tịch diệt, khi kỷ nguyên này hủy diệt thì đó là nơi duy nhất để lại, thật sự tồn tại.

Tề Lâm Đế Nữ không nói gì thêm, Lý Thất Dạ cũng khép miệng nhắm mắt dưỡng thần. Tề Lâm Đế Nữ ngồi cạnh Lý Thất Dạ, từ từ khép mắt, mặc cho độ thuyền chở bọn họ đi. Chỉ cần có Lý Thất Dạ bên cạnh thì Tề Lâm Đế Nữ không quan tâm độ thuyền chở bọn họ đến đâu.

Không biết qua bao lâu, giọng Lý Thất Dạ vang bên tai Tề Lâm Đế Nữ:

- Tới rồi.

Tề Lâm Đế Nữ vội mở mắt ra.

Tề Lâm Đế Nữ mở to mắt nhìn. Độ thuyền đã đậu ven bờ, tăng thi chèo thuyền nằm trên bờ, tay chân sát đất lạy phía trước. Tăng thi quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích như đã hóa thành một pho tượng điêu khắc.

Lý Thất Dạ đã lên bờ, Tề Lâm Đế Nữ cũng lên theo. Bước lên bờ nhìn lại, Tề Lâm Đế Nữ ngây người.

Bờ có một thềm đá kéo dài lên trên thẳng hướng ngọn núi. Ngọn núi không lớn không nhỏ. Đứng dưới chân núi nhìn lên thấp thoáng miếu thờ trên đỉnh núi, có thể trông thấy mái cong.

Thềm đá kéo dài lên trên, hai bên có cây xanh biếc lắc lư. Cây bồ đề bà sa, gỗ kim cương mọc nghiêng, gỗ la Hán đâm thẳng lên trời.

Nếu trong Thanh Châu thì cảnh tượng này rất bình thường. Ngọn núi không lớn, chẳng phải thần nhạc. Thềm đá bình thường, đá lót đường cực kỳ bình thường, khe hở nham thạch mọc mấy ngọn cỏ dại, cây xanh bà sa đung đưa hai bên thềm đá. Cảnh tượng hết sức bình thường.

Nhưng khi cảnh tượng này xuất hiện trong Tham Tác chi địa thì tất cả trở nên không bình thường, huống chi nơi này là Phật Dã.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn cây xanh đung đưa trước mắt, nàng không tin nổi. Từ khi Tề Lâm Đế Nữ đi tới Tham Tác chi địa lần đầu tiên thấy cỏ cây hoa lá thật sự. Tuy Phật Dã mọc đầy cỏ dại khô vàng nhưng không là cây xanh cỏ biếc. Sắc xanh trước mắt là cây cỏ xanh thật sự.

Tất cả thứ sót lại trong Tham Tác chi địa đều là phế tích kỷ nguyên cổ xưa, nơi này đã bị lực lượng hủy diệt nghiền nát, thời gian bị vò nhàu, khó thấy sinh mệnh sinh trưởng tại đây.

Cố tình nơi này có cây xanh cỏ tươi tốt, không khác gì một góc Thanh Châu.

Nếu không biết mình ở trong Phật Dã Tề Lâm Đế Nữ còn tưởng mình đang đứng trước một ngọn núi nhỏ trong Thanh Châu. Nơi này không giống như trong Tham Tác chi địa, nơi này không có Hỗn Độn chi khí xám thấp bé của Tham Tác chi địa.

Dù thấy tận mắt nhưng Tề Lâm Đế Nữ cứ nghĩ mình bị hoa mắt, không kiềm được dụi mắt.

- Đừng dụi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Thứ nàng thấy là thật, có thể nói rất đáng quý, không bị hủy diệt hoàn toàn.

Tề Lâm Đế Nữ xác định đúng là sự thật, lòng cực kỳ rung động. Phật Dã là kỷ nguyên bị vò nát, thời gian đã bị hủy diệt, không còn tồn tại. Lực lượng hủy diệt khiến Phật Dã trở thành đất chết, phế tích. Nhưng nơi đây dạt dào sự sống, là lực lượng thế nào bảo vệ chỗ này?

Lý Thất Dạ bước lên, đi dọc thềm đá. Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần vội chạy theo.

Tăng thi còn nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích, quỳ rạp vững như tảng đá, không dám theo Lý Thất Dạ đi lên.

Chẳng mấy chốc Tề Lâm Đế Nữ cùng Lý Thất Dạ lên đỉnh núi. Ngọn núi không cao nhưng dưới vòm trời nó cách vũ trụ thật gần, vươn tay có thể hái ngôi sao trên trời. Dưới bầu trời thế này ngọn núi đặc biệt sáng trong, đã nhảy ra luân hồi, thoát khỏi nhân quả.

Trên ngọn núi có một ngôi miếu cũ, miếu không lớn không nhỏ, cả tòa miếu cũ rất đơn giản, không trang trí gì nhiều. Cửa miếu mở rộng như tùy thời nghênh tiếp khách hành hương từ khắp mọi miền.

Lý Thất Dạ bước vào miếu cũ, Tề Lâm Đế Nữ vào theo. Trong miếu thờ không có nhiều đồ vật. Có tám tượng Phật ngồi xếp bằng trong miếu thờ, nhìn sơ còn tưởng là tượng Phật nhưng xem kỹ thì ra không phải, là thân thể của vô thượng thánh Phật.

Thân thể tám thánh Phật còn nuyên vẹn, không có thần uy kinh thiên, không có Phật tính mênh mông, thân thể khô xám. Thân thể không cứng rắn như sắt mà hơi lỏng, như cơ thể lão nhân tuổi xế chiều.

Nhưng chính tám thân thể không chút bắt mắt này khi Tề Lâm Đế Nữ bước vào vừa nhìn liền không kiềm được quỳ xuống đất, quỳ rạp xác đất, nằm dưới đất, cúi thấp đầu, vô cùng thành kính.

Không phải Tề Lâm Đế Nữ muốn lạy, khi nàng cúi đầu là bản năng thần phục. Loại thần phục này không cho phép Tề Lâm Đế Nữ chống cự, đáng sợ hơn là nàng bản năng không sinh ra ý chống đối. Lúc này Tề Lâm Đế Nữ cực kỳ thành kính, đến từ bản năng.

Tề Lâm Đế Nữ quỳ dưới đất, không có lực lượng vô địch trấn áp nàng, chẳng có sức mạnh khủng bố uy hiếp nhưng từ tận đáy lòng nàng xúc động muốn vái lạy. Tề Lâm Đế Nữ không kiềm được quỳ rạp dưới đất.

Lý Thất Dạ yên lặng đứng đó nhìn tám thân thể, không nói chuyện, rơi vào thinh lặng. Khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại, như vượt qua tuyên cổ, xuyên qua từng kỷ nguyên. Giờ phút này như xưa và nay đối thoại.

Không biết qua bao lâu Tề Lâm Đế Nữ mói lấy lại tinh thần, nàng hoang mang đứng dậy. Khi Tề Lâm Đế Nữ đứng lên không bị lực lượng nào trấn áp, nàng không có chút gì khác lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui