Đế Bá

Minh Độ Tiên Đế nói:

- Lão sư có tâm sự.

- Có lẽ lo âu.

Lý Thất Dạ nói:

- Ta tự tin vào mình, tự tin vào tương lai nhưng không ác định lòng người. Gieo hạt giống, nở hoa thế nào, kết trái ra sao, hạt giống không thể quyết định được.

- Ta tin tưởng lão sư.

Minh Độ Tiên Đế nghiêm túc nói:

- Lão sư gầy dựng trăm ngàn năm, nhất định là mưu lược vô song. Lão sư đã gieo hạt giống đó thì nó nở ra hoa, kết trái chắc chắn như lão sư muốn.

- Có lẽ đi.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

- Chưa chiến đến cuối cùng tất cả đều không biết, không tới cuối thì ai biết sẽ nở hoa, kết trái ra sao? Điều ta làm đã quá đủ, ta có thể gánh vác cũng đủ rồi. Tương lai giao cho chúng sinh, bởi vì lòng người không ở chỗ ta mà là chúng sinh.

- Lão sư nói đúng.

Minh Độ Tiên Đế nhẹ gật đầu nói:

- Sống cũng tốt, chết cũng thế, cuối cùng để lại là lòng người.

- Cho nên chúng ta không cách nào phổ độ chúng sinh, Thánh Nhân không thể khiến mỗi một người đều làm người tốt, Luân Hồi Hoang Tổ cũng không cách nào khiến mỗi người trở thành hắc ám. Dù chúng ta đứng cao đến mấy, mạnh tới đâu cũng không làm được điều đó.

Lý Thất Dạ bí hiểm nói:

- Chúng ta có thể làm là cho thế gian này chỉ dẫn, một hy vọng, đơn giản vậy thôi.

Cuối cùng, Minh Độ Tiên Đế cũng rời khỏi. Lý Thất Dạ ngồi trong thế giới trống rỗng, im lặng thật lâu.

Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng rời khỏi nơi này, lúc đi hắn cười khẩy nói:

- Hẹn gặp lại. Luân Hồi Hoang Tổ, ngươi nói không sai, hắc ám không bao giờ diệt, ai đều không cách nào khiến hắc ám vĩnh viễn tan biến. Nhưng, đừng quên quang minh cũng vĩnh hằng.

Lý Thất Dạ nói xong xoay người đi.

Khi Lý Thất Dạ bước ra tế đài, vô số đôi mắt nhìn hắn, tràn ngập kính sợ, không người nào dám thở mạnh.

Các vị Đại Đế Tiên Vương rời khỏi, người bên ngoài Viễn Hoang lòng run rẩy.

Tuy cuộc chiến động trời nhất thế gian sâu trong Viễn Hoang cường giả không có tư cách, không có thực lực dòm ngó, mọi người không biết tình hình trận chiến thế nào. Nhưng các vị Đại Đế Tiên Vương trong cuộc chiến kinh thiên, chín Tiên Đế đến trợ trận, bách tộc, ba tộc Thần, Ma, Thiên đều có Đại Đế Tiên Vương đến giúp đỡ là đã rõ ràng.

Trên đời này ai có nhân tình khiến hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương tiến đến trợ trận? Tuy tu sĩ trên đời không vài người biết Lý Thất Dạ là ai, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này chứng minh sức nặng của hắn. Đây là đầu sỏ vô thượng, đủ làm Đại Đế Tiên Vương bán tình cảm.

Với cường giả thế gian, biết điều này là quá đủ. Còn về chân thân Lý Thất Dạ là ai, hắn có lai lịch thế nào thì không ai dám truy cứu, không dám đào móc sâu.

Cường giả tu sĩ trên đời không biết lai lịch của Lý Thất Dạ ra sao, nhưng một số Thượng Thần hoặc lão tổ xa xưanghe qua vài truyền thuyết. Bọn họ từng được Đại Đế Tiên Vương tiết lộ bí văn, lờ mờ đoán được thân phận của Lý Thất Dạ.

Nhưng dù trong lòng đoán ra thì bọn họ không dám nói nhiều, không dám bàn luận, không chịu nói ra. Vì đây là cấm kỵ, chỉ khi cường ùn trình độ nhất định mới có tư cách chạm tới.

Những Thượng Thần không nghi ngờ sự khủng bố của cấm kỵ, chuyện xa xôi như chiến dịch săn đế thì thì không nói nhiều, chuyện đã xảy ra trước mắt đủ thuyết minh cấm kỵ khủng bố.

Trên đời này, có mấy người dám đi chiến với đầu sỏ hắc ám? Nhưng cấm kỵ trong truyền thuyết này san bằng hắc ám, thực lực khủng bố biết bao. Thủ đoạn uy hiếp vạn cổ cỡ nào.

Nên dù Thượng Thần đã đoán ra lai lịch của Lý Thất Dạ cũng không muốn nói nhiều về hắn, bọn họ không muốn lỡ lời chiêu đến họa sát thân, thậm chí là tai họa diệt tộc. Nên dù Thượng Thần cường đại cũng nói chuyện rất cẩn thận về điều này.

Cuối cùng Lý Thất Dạ rời khỏi Viễn Hoang, hắn đi rồi không quay đầu nhìn lại.

Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:

- Kỷ nguyên này nên hạ màn. Vĩnh biệt, Thánh Nhân, hy vọng thánh quang vĩnh viễn chiếu sáng.

Luân Hồi Hoang Tổ chết, Thánh Nhân biến mất trong sông dài thời gian, kỷ nguyên Viễn Hoang hạ màn vì cái chết của hai người. Thánh Nhân không cứu được kỷ nguyên của mình, Luân Hồi Hoang Tổ không đi ra hắc ám của mình.

Khi Lý Thất Dạ trở lại Số Hiệu Vạn Cổ, đầy người quỳ dưới đất. Lữ khách hay nhân viên thuyền Số Hiệu Vạn Cổ, toàn bộ quỳ lạy, cúi đầu không dám thở mạnh.

Trên Số Hiệu Vạn Cổ có nhiều người run cầm cập. Đặc biệt từng có cường giả tu sĩ thảo luận về Lý Thất Dạ thì sợ teo tim, run như cầy sấy, đổ mồ hôi lạnh như tắm. Có thể nói bọn họ sợ vỡ mật.

Nếu lúc này Lý Thất Dạ muốn lấy mạng họ thì không cần hắn ra tay, hắn chỉ cần một câu đã đủ, chắc chắn có người làm giúp.

Lý Thất Dạ phất tay:

- Đứng lên đi.

Lý Thất Dạ không nhìn nhiều, hắn trở lại trên ngọn núi.

Trước cửa phòng, đám người Tề Lâm Đế Nữ đều có mặt nhưng bọn họ không nói ra lời. Tề Lâm Đế Nữ thân nhất với Lý Thất Dạ cũng không nói được, nàng hé môi, muôn vàn lời nói không biết nên nói từ đâu.

- Tương lai còn cần dựa vào các người, cố gắng tu luyện đi.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, nhẹ vuốt mái tóc của nàng:

- Nàng tương lai tươi sáng nhưng có thể đi đến độ cao nào phải dựa vào chính nàng.

Tề Lâm Đế Nữ khẽ nói:

- Mộng Doanh vĩnh viễn khắc ghi lời dạy bảo của công tử.

Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ có câu này, trong lòng Tề Lâm Đế Nữ hiểu Lý Thất Dạ sắp đi. Bọn họ không chung thế giới, thế giới của Lý Thất Dạ rất rộng lớn, nàng chỉ có thể ngước nhìn, ít ra tạm thời là vậy.

Lý Thất Dạ mỉm cươi gật đầu nói:

- Tề Lâm Đế gia ra tuấn kiệt.

Tề Lâm Đế Nữ không kiềm được hỏi:

- Tương lai còn có thể gặp lại công tử không?

Lòng Tề Lâm Đế Nữ biết rõ từ biệt lần này e là vĩnh biệt, thế giới hai người cách quá xa, dù vậy nàng vẫn không kiềm được hỏi.

- Có duyên sẽ gặp.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Đại đạo dài dặc, hết thảy đều không phải cự ly. Đi theo bản tâm của mình đi, có thể đi bao xa tùy tạo hóa của nàng. Tương lai tràn ngập vô số khả năng, trong các khả năng đó nàng sẽ thực hiện được điều mình theo đuổi.

Tề Lâm Đế Nữ hít sâu, tâm lý càng kiên định nói:

- Ta hiểu.

Về Thích Hồn Lâm thì không nói gì, chỉ lạy dài. Với Thích Hồn Lâm thì được thấy mặt Lý Thất Dạ là vinh diệu vô thượng, là kỳ ngộ tuyệt vời nhất.

Võ Thất bình tĩnh tùy tiện bất cân lúc này da đầu tê dại, gã nhũn chân ra, gã không chỉ sợ Lý Thất Dạ thôi.

Ngẫm lại lúc trước Võ Thất và Lý Thất Dạ choàng vai bá cổ, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nhưng hiện tại xem các lão tổ tông Long thành, Đại Đế Tiên Vương của bọn họ đều phải tự xưng vãn bối.

Lão tổ tông của họ tự xưng vãn bối vậy chẳng phải là Võ Thất siêu bất kính? Nếu để các lão tổ tông biết chuyện này thì không chỉ lột da Võ Thất, sẽ dạy gã một bài học. Ngẫm lại điều này làm da đầu Võ Thất tê dại, lần này gã trở về chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời.

Khi Lý Thất Dạ sắp đi, Võ Phượng Ảnh luôn đứng yên một bên chợt hét to:

- Này

Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

- Ngươi cứ đi vậy sao?

Võ Thất nghe Võ Phượng Ảnh nói sợ bay mất hòn vía, đây là chuyện đâm thủng trời, nếu bị các lão tổ tông biết chắc chắn sẽ lột da bọn họ.

Nên Võ Thất đứng đằng sau lén kéo tay áo tỷ tỷ, ra hiệu sau đó làm ơn đừng chọc thủng trời, không thì trời sẽ sụp.

Nhưng Võ Phượng Ảnh phớt lờ Võ Thất ám thị, nàng trừng Lý Thất Dạ, mắt phượng mở to hết cỡ.

Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh trừng mình cũng không thấy lạ, cười hỏi:

- Không rời đi thế này thì nên đi ra sao?

Không biết Võ Phượng Ảnh lấy đâu ra quyết đoán ghì cổ Lý Thất Dạ, đè đầu hắn ép hôn.

Võ Phượng Ảnh ép hôn Lý Thất Dạ, động tác cực kỳ vụng về, trúc trắc, vì quá căng thẳng. Nhưng Võ Phượng Ảnh mãnh liệt ép hôn Lý Thất Dạ.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, đám người Võ Thất ngây ra, há hốc mồm. Bọn họ rất bất ngờ, Võ Phượng Ảnh làm chuyện rất hung mãnh.

Đám người Võ Thất xoe tròn mắt thật lâu không tỉnh táo lại.

Cuối cùng Võ Phượng Ảnh thả Lý Thất Dạ ra, giờ nàng xấu hổ muốn chết, lùi sang bên mặt đỏ rực, tay chân luống cuống.

Mới rồi không biết Võ Phượng Ảnh lấy đâu ra lá gan, lòng can đảm mà dám cưỡng hôn Lý Thất Dạ, sau đó nàng nhũn chân.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

- Ta bị nàng ăn bớt mà còn không ngại ngùng thì nàng thẹn thùng cái gì?

Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực cúi gằm mặt, nàng như tiểu nữ nhân, chẳng còn bá khí, hung mãnh, như thay đổi hai con người.

Đám người Tề Lâm Đế Nữ không nói nên lời, Võ Phượng Ảnh là nữ nhân bá khí nhất bọn họ từng gặp.

Lý Thất Dạ nhẹ hôn lên trán Tề Lâm Đế Nữ đứng ngây người:

- Tiểu nha đầu, hẹn gặp lại.

Lý Thất Dạ cười cười lướt đi, chớp mắt hắn khuất bóng phía cuối trời.

Mãi khi Lý Thất Dạ biến mất, Tề Lâm Đế Nữ ngây người thật lâu không tỉnh táo lại. Võ Phượng Ảnh đứng sững sờ, thẫn thờ cho đến khi Lý Thất Dạ mất hút.

Thật lâu sau đám người Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại.

Tề Lâm Đế Nữ nhẹ nhàng nói với Võ Phượng Ảnh:

- Chúng ta về đi, sau này không biết bao lâu mới ra được.

Tề Lâm Đế Nữ buồn bã.

Võ Phượng Ảnh gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng thỏa mãn.

Một lúc lâu sau Võ Thất nghịch ngợm lại không yên phận, kéo tay áo tỷ tỷ đá lông nheo hỏi:

- Tỷ tỷ, mùi vị thế nào?

Bị đệ đệ trêu chọc, mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực.

Võ Phượng Ảnh khùng lên trừng mắt Võ Thất, xoa tay nói:

- Tiểu tử thối, ngươi lại ngứa da muốn ăn đòn phải không?

Võ Thất sợ quá cười gượng nói:

- Không, không, không phải.

Nhìn tỷ đệ hoạt bát, Thích Hồn Lâm rất là cảm thán rằng:

- Ta cũng nên trở lại, ta sẽ tu dưỡng ngàn năm, không cần thiết lại đi ra liều mạng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui