Đế Bá

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình một cái, cũng không có giấu nàng mà từ từ nói ra:

- Ta đúng lúc đi qua nhìn một chút.

Đào Đình nghe nói như thế, không khỏi do dự một chút, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

- Là miếu nhỏ trong thôn chúng ta sao?

Trên thực tế, ở trong lòng nàng đã đoán được một chút, nàng ở dám khẳng định rằng, Lý Thất Dạ đến đào thôn của bọn họ, nhất định là vì miếu nhỏ kia mà thôi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Không sai, đúng là miếu nhỏ kia, rất lâu rồi không đi nhìn qua, đúng lúc tiện đường liền đi xem một chút.

- Giữa miếu nhỏ có cái gì chứ?

Lần này Đào Đình không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra.

Đối với chỗ ngồi này trong miếu nhỏ, Đào Đình cũng hết sức hiếu kỳ, nàng đã hỏi qua tất cả lão nhân trong thôn, ai cũng không biết nguồn gốc của chỗ ngồi này trong miếu nhỏ là như thế nào, cũng không ai biết đến tột cùng là chỗ ngồi trong miếu nhỏ kia xây lúc nào, lão nhân lớn tuổi nhất nhớ rằng, miếu nhỏ có lẽ là đã có từ rất sớm, mà còn có trước phụ thân bọn họ, có lẽ lúc mới bắt đầu có đào thôn thì đã có miếu nhỏ kia.

Đào Đình đối với chỗ ngồi trong miếu nhỏ tràn ngập tò mò, trước đây một tòa miếu nhỏ thông thường cũng không khiến cho người chú ý. Nàng khi còn bé sinh hoạt trong miếu nhỏ cũng không để ý, một tòa miếu nhỏ như vậy giống như là một bộ phận trong cuộc sống của bọn họ ở đào thôn, mọi người cũng đã quen sự tồn tại của nó rồi.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khiến cho Đào Đình đối với miếu nhỏ này vô cùng lòng hiếu kỳ, nàng muốn mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ này, nhưng bất luận nàng nỗ lực như thế nào đều không thể mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ, chỉ sợ là nàng có dùng hết lực lượng chín trâu hai hổ cũng không cách nào mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ.

Cuối cùng Đào Đình đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn như cũ không cách nào mở ra phiến cửa gỗ thoạt nhìn có vẻ bình thường kia.

Mặc dù Đào Đình không dám nói chính mình là một tuyệt thế cao thủ, nàng tại Bách đường ở Thiên thần thư viện cũng được coi như là một người nổi bật, chỉ lấy khí lực mà nói, nàng có thể lực bạt núi cao, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào lay động phiến cửa gỗ thoạt nhìn rất thông thường kia.

Hoàn toàn không cách nào mở ra phiến cửa gỗ, điều này khiến cho Đào Đình triệt để minh bạch chỗ ngồi trong miếu nhỏ này xem ra là không đơn giản, chỗ ngồi giữa miếu nhỏ này nhất định có giấu bí mật to lớn, nhưng nàng lại không cách nào biết được bí mật này.

Cho nên vào lúc này, nàng không khỏi đột nhiên nghĩ đến Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ đã rời đi rồi, biển người mênh mông, nàng phải đi nơi nào để tìm kiếm Lý Thất Dạ đây.

Lần này ngoài ý muốn nhìn thấy Lý Thất Dạ không khỏi làm cho Đào Đình trở nên kinh hỉ, vì vậy lúc này nàng nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ chuyện tình có liên quan đến miếu nhỏ.

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình một chút, lúc này Đào Đình cũng nhìn Lý Thất Dạ, một đôi mắt đẹp tràn đầy khao khát hướng về.

Nhìn ánh mắt như thế, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trước đây hắn cũng thường thấy đôi mắt như vậy, thường thấy khao khát như vậy, ánh mắt tràn ngập niềm tin vào tương lai.

- Tất nhiên, nếu như Lý đạo huynh không muốn nói, đó là tiểu muội đường đột, coi như tiểu muội chưa từng hỏi.

Thấy Lý Thất Dạ trầm mặc, Đào Đình cho rằng Lý Thất Dạ không muốn nói, vội vàng giải vây nói.

Lý Thất Dạ trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Cũng không phải là ta không muốn nói, loại vật này có lúc cũng phải cần cơ duyên, cần có duyên phận. Nếu là không có duyên phận, thì dù ngươi biết cũng vô pháp cưỡng cầu, nó sẽ chỉ như một cái đinh ở trong lòng ngươi, để cho ngươi nhổ không ra, sẽ trở thành ma chướng trong lòng ngươi.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Đào Đình ngạc nhiên một chút, hết sức ngoài ý muốn.

- Nếu như ngươi thật muốn biết, vậy thì hãy dụng tâm.

Lý Thất Dạ chỉ vào ngực của mình, nhẹ nhàng mà nói rằng:

- Dụng tâm để cảm nhận, dụng tâm để nghe, chỉ dùng lòng của ngươi để nghe, để cảm thụ, là ngươi có thể mở ra cánh cửa.

- Dụng tâm?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đào Đình không khỏi ngẩn ra.

Lý Thất Dạ gật đầu, nhìn Đào Đình, nhẹ nhàng nói:

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi mở một cánh cửa, thế giới cũng sẽ vì ngươi đóng một cánh cửa khác. Chuyện như vậy trên đời có rất nhiều, chẳng qua là xem sự lựa chọn của ngươi, xem các ngươi thấy thế nào?

- Đóng một cánh cửa khác?

Đào Đình không khỏi lầm bầm nói, Lý Thất Dạ cả buổi nói chuyện tràn đầy huyền cơ, để cho nàng đều không cách nào lĩnh hội được.

Lý Thất Dạ đành phải nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu đổi lại là ngày trước, hắn chắc là sẽ không nói cho Đào Đình, dù sao tổ tiên bọn họ đã làm ra lựa chọn, nhưng bây giờ thời đại không giống nhau, thời thế tương tàn, ngày sau tràn đầy hung hiểm, cho nên Lý Thất Dạ cho Đào Đình một lựa chọn cũng là cho đào thôn một lựa chọn.

Còn tương lai bọn họ ra sao, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính họ, dù sao tổ tiên bọn họ đã từng muốn cho con cháu cách xa thị phi sát phạt ồn ào, chỉ hy vọng qua nhiều thế hệ con cháu có thể sinh sôi nảy nở tiếp mà thôi.

Trong lúc vô tình, Lý Thất Dạ và Đào Đình đã đi tới cửa nam Thiên Thần thư viện.

Ở trên cửa nam của Thiên thần thư viện lác đác không có mấy bóng người, chỉ có học sinh năm ba ở nơi này chịu trách nhiệm đăng ký và nghênh đón học trưởng niên đệ các cửa trở lại.

Bởi vì cửa nam là một góc vắng vẻ ở trong sơn môn, nó cách những học đường khác cũng xa, chỉ có Thư phòng là tương đối gần, hơn nữa Thư phòng cũng không có mấy học sinh, cho nên học sinh trở về từ cửa nam không có mấy người.

Thời điểm Lý Thất Dạ và Đào Đình xuất hiện ở cửa nam khiến cho hai mắt của đám học sinh đón chào ở tại chỗ này sáng ngời, đương nhiên ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Đào Đình.

Đào Đình cũng là một đại mỹ nữ, mặc dù là không cách nào so sánh với tuyệt thế mỹ nữ, nhưng nàng cũng là một mỹ nhân thanh tú.

- Đình học muội, muội trở lại sớm như vậy sao, đào thôn của muội cách học viện xa như vậy, huynh còn tưởng rằng muội phải mất mấy ngày nữa mới trở về?

Từ trong dám học sinh ở đây, một nam học sinh lớn tuổi nhất cũng anh tuấn nhất rất có khí thế đi ra, hắn vô cùng nhiệt tình nói với Đào Đình, hắn có ý tứ lấy lòng Đào Đình.

- Trong thôn không có chuyện gì, cho nên muội trở về trước.

Đào Đình cũng là một cô gái giản dị dễ gần, không hề cao cao tại thượng, cũng không kêu ngạo.

- Thôn của muội cách học viện khá xa, huynh còn lo lắng học muội đường xá xa xôi, muốn đi đào thôn đón muội trở lại, thật không ngờ lại bị lão sư an bài ở chỗ này nghênh đón các học sinh, thật sự là không yên tâm.

Nam học sinh này vội vàng hướng về phía Đào Đình lấy lòng.

- Đa tạ Nghiêm học trưởng. Đào Đình gật đầu nói:

- Vị này là Lý đạo huynh, huynh ấy đồng hành cùng muội, hôm nay huynh ấy tới Thư phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui