Đế Bá

Lý Thất Dạ cười nói:

- Với ta thì có đầu phải có cuối. Dù là trở về chấm dứt ân oán với Thiên Thần thư viện, thực hiện lời hứa của mình hay lý do nào khác, nếu là ta chắc chắn sẽ quay về. Tiếc rằng Cửu U Cuồng Ngao không trở lại.

- Có lẽ hắn sám hối mình tuổi trẻ khinh cuồng.

Lưu Kim Thắng khẽ nói:

- Mỗi người ở mỗi giai đoạn trong đời đều có tâm tính khác nhau.

- Sám hối cũng không có gì đáng để mấtmặt, nếu sám hối thì càng nên trở về.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Tục ngữ nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Tại sao nhóm lão tổ Thiên Thần học viện luôn giữ lại tòa tháp này? Không chỉ vì nhắc nhở còn vì chờ ngày nào đó.

Nghe Lý Thất Dạ nói, Lưu Kim Thắng im lặng.

Các học sinh nghe Lý Thất Dạ và Lưu Kim Thắng đối thoại, đương nhiên không bao nhiêu học sinh thèm để Lưu Kim Thắng trong lòng. Rất nhiều học sinh luôn nghĩ học sinh Thư Phòng kém cỏi, huống chi Lưu Kim Thắng lớn tuổi mới bái vào Thư Phòng, thiên phú kém cỏi là cái chắc.

Lưu Kim Thắng đành nói:

- Thất Sát tháp mạnh hơn nhiều.

- Đúng là biến mạnh rồi.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Tháp này lịch bất phàm, nó trấn áp tại chỗ này lâu năm, thôn nạp đại mạch giống như mọc rễ vậy. Với Thiên Thần học viện đừng nói là học sinh, dù là lão sư cũng ít ai vượt qua tháp này leo lên đỉnh được, muốn lấy nó xuống càng khó hơn. Không trách năm xưa Cửu U Cuồng Ngao buông lời hùng hồn, đây đúng là một báu vật không tầm thường.

Lưu Kim Thắng chỉ có thể nói:

- Tuổi trẻ khinh cuồng.

- Hừ! Thiên Thần học viện ngọa hổ tàng long.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng không nhịn được nói:

- Ai đó không được không có nghĩa là người khác không thể.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất muốn nói đến Cổ Khải Hàng, vì gã bất mãn Lý Thất Dạ, hy vọng lôi tên Cổ Khải Hàng ra chèn ép uy phong của hắn.

Lý Thất Dạ liếc Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

- Ngươi đang nói chính mình sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Thiên Thần học viện đúng là ngọa hổ tàng long, nhưng không phải ngươi là tàng long hay ngọa hổ?

Bị Lý Thất Dạ mỉa lại làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, gã vốn có xung đột với hắn giờ hắn thốt câu đó rõ ràng là nhằm vào gã.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hít sâu bình ổn đạo tâm, lạnh lùng nói:

- Đạo hạnh của ta mỏng, sức nhỏ nhoi của ta muốn nhổ Thất Sát tháp lên là không thể nào. Nhưng nếu lên bày tầng sát hải thì ta có tự tin.

Tuy bằng vào thực lực của Lục Kiếm Thiểu Hoàng không thể vào sát hải tầng thứ bảy của Thất Sát tháp được, nhưng gã nắm giữ ảo diệu nên mới dám nói hùng hồn như thế.

Lý Thất Dạ gật gù khen:

- Ghê gớm, có can đảm.

Thái độ của Lý Thất Dạ làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng ngạc nhiên, ban đầu gã còn tưởng hắn sẽ lấy cớ chế nhạo gã, ai ngờ được khen. Lục Kiếm Thiểu Hoàng không biết làm sao ra chiêu nữa.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng thở hắt ra, trầm giọng nói:

- Học sinh rất muốn vào sát hải tầng thứ bảy, không biết lão sư có thể chỉ điểm đôi chút không?

Học sinh nghe mà ngạc nhiên, nhiều người giật nảy mình. Câu này rõ là khiêu chiến với Lý Thất Dạ.

Khiêu chiến lão sư trong Thiên Thần học viện cần có can đảm rất lớn.

Lý Thất Dạ cười tươi, chậm rãi nói:

- Hơi thú vị. Năm xưa tại đây Cửu U Cuồng Ngao khiêu chiến lão sư Thiên Thần học viện, cũng đánh bại lão sư. Hôm nay ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Hậu sinh khả úy, theo bước chân người đi trước.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hít sâu, đạo tâm kiên định, gã lạnh lùng nói:

- Lão sư cũng thích học sinh chúng ta khiêu chiến đúng không? Học sinh không biết tự lượng sức mình, muốn so tài một chút với lão sư.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng đột nhiên khiêu chiến Lý Thất Dạ vì tạm thời nảy ý rồi lại không có gì bất ngờ. Lục Kiếm Thiểu Hoàng chịu thiệt vài lần trước mặt Lý Thất Dạ, đang ôm cực tức, nên gã muốn báo thù lây lại mặt mùi.

Trước khiêu khích của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Lý Thất Dạ cười hờ hững:

- Không biết ngươi muốn so thế nào?

Đã trở mặt rồi thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng không giả nai nữa, gã lạnh lùng nói:

- Học sinh không biết tự lượng sức mình muố nđi vào sát hải, không biết lão sư dám đi lên một chuyến hay không?

Lý Thất Dạ nhìn Thất Sát tháp, từng tầng sát khí chồn chất:

- Đi sát hải một chuyến?

Sát khí chảy xuôi như đại dương mênh mông, hèn người ta gọi nó sát hải.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:

- Có gì không dám?

Lý Thất Dạ tùy ý nói:

- Hành động này e là ngươi không biết tự lượng sức mình, tự chuốc lấy khổ.

Bị Lý Thất Dạ coi thường khiến Lục Kiếm Thiểu Hoàng sụ mặt xuống, mắt càng lạnh lẽo, đáy mắt lóe sát khí.

Từ khi biết thân phận của Lý Thất Dạ là lão sư thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng rụt rè, kiềm chế rất nhiều, trong lòng không dám động sát khí. Nhưng hiện tại Lục Kiếm Thiểu Hoàng bỗng có ý tưởng cực kỳ to gan, gã động sát khí với Lý Thất Dạ. Nếu Lục Kiếm Thiểu Hoàng giết được một vị lão sư của Thiên Thần học viện thì gã sẽ nổi tiếng thiên hạ, uy danh sẽ tăng lên một đẳng cấp.

Mắt Lục Kiếm Thiểu Hoàng bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiếp người:

- Tốt, lão sư coi thường học sinh như vậy thì học sinh càng muốn so tài với lão sư một phen.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng nói:

- Học sinh muốn vào bảy tầng sát hải một chuyến, lão sư dám không?

Nghe Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói, các học sinh giật bắn người:

- Thất tầng sát hải?

Mới rồi lão sư của học viện còn không vào sát hải tầng thứ bảy được, giờ Lục Kiếm Thiểu Hoàng đột nhiên nói muốn vào bảy tầng sát hải, sao không làm mọi người sợ hết hồn?

Không phải các học sinh coi thường Lục Kiếm Thiểu Hoàng, mọi người cảm thấy gã rất mạnh, là thiên tài số một số hai trong học sinh. Nhưng bằng vào thực lực hiện tại của Lục Kiếm Thiểu Hoàng muốn vào sát hải tầng thứ bảy là chuyện không thể nào.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói câu dữ dội đó khiến mọi người giật nảy mình, có học sinh thông minh nhớ lại lời bốn phía vừa nói.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã nói có thể chiếm Thất Sát tháp bằng kỹ xảo. Phụ thân của Lục Kiếm Thiểu Hoàng là Thượng Thần mười một đồ đằng, có lẽ gã đã nắm giữ ảo diệu của Thất Sát tháp thì sao?

Nghĩ đến đây nhiều học sinh thông minh phản ứng lại, Lục Kiếm Thiểu Hoàng tự tin như thế chắc đã nắm giữ tất cả, tràn trề niềm tin. Các học sinh nhìn Lý Thất Dạ, chờ xem hắn dám ứng chiến không?

- Vào bảy tầng sát hải?

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

- Không phải ta coi thường ngươi, bằng thực lực của ngươi rất khó vào tầng thứ bảy, sơ sẩy một cái sẽ làm người mất mạng tại đây.

- Sống chết do số.

Ánh mắt Lục Kiếm Thiểu Hoàng sắc bén, ưỡn ngực, hào khí ngất trời nói:

- Nam nhi sống trên đời nên liều một phen, xin hỏi lão sư có dám liều một phen không? Khổng Diệp Lâm ta không sợ chết, lão sư có dám tiếp không?

Học sinh nghe Lục Kiếm Thiểu Hoàng hào khí ngất trời nói, không kiềm được giơ ngón cái luôn miệng khen:

- Học trưởng hào khí là tấm gương cho chúng ta.

Nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng tràn đầy tự tin, Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:

- Ngươi muốn cược như thế nào?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng nói:

- Ai đi xa nhất là thất, đương nhiên nếu ai mất mạng trong sát hải chỉ trách mình học nghệ không tinh! Nếu người thua còn sống thì phải ba quỳ chín lạy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui