Đế Bá

Ngô Kha là thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân, không xem như đặc biệt ưu tú, nhưng nhân duyên rất tốt, kết bái nhiều huynh đệ. Lần này Trương Đinh Dục cầu cứu, Ngô Kha dứt khoát dẫn mười mấy thần thú Thần Thú Thiên Nhung quân đến.

Giọng điệu Ngô Kha hùng hổ, Đỗ Văn Nhụy không phật lòng, gã liếc qua Lý Thất Dạ cười nói:

- Sợ là không được tốt, đao thương không có mắt, lỡ bị thương ai thì mất hòa khí.

Ngô Kha cười nhạt:

- Xin viện trưởng đại nhân yên tâm, đây là ân oán cá nhân, không liên quan học viện, dù có tử thương cũng không liên quan hai học viện.

Đỗ Văn Nhụy lắc đầu lải nhải:

- Nhưng không tốt lắm, mọi việc nên mười điều nhịn chín điều lành, có chuyện gì không thể từ từ nói.

Ngô Kha ngắt lời:

- Xin viện trưởng đại nhân thành toàn!

Ngô Kha lạnh lùng nói:

- Nếu viện trưởng đại nhân cho rằng chuyện gì đều có thể bàn bạc vậy tại sao đối với Đinh Dục huynh đệ của ta khắc nghiệt, đuổi tận giết tuyệt? Lúc này viện trưởng muốn che chở học sinh của các người đã muộn rồi, hôm nay nếu Tẩy Tội viện không cho chúng ta một lời giải thích thì sẽ không bỏ qua!

Ngô Kha không thèm nể nang gì Đỗ Văn Nhụy nữa, nói thẳng ra, xé rách da mặt. Khó trách Ngô Kha tự tin như vậy, gã mang theo mười mấy huynh đệ đến, nếu Đỗ Văn Nhụy dám ngăn cản thì họ sẽ ngăn gã lại, nếu không phải kiêng dè thân phận viện trưởng thì họ xử luôn gã luôn.

Đám Ngô Kha không giống Trương Đinh Dục, gã là học sinh lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, đám Ngô Kha là đệ tử của đạo thống khác, có thân phận không tầm thường trong đạo thống của mình. Bọn họ bái vào Quang Minh Thánh Viện chỉ để trui rèn, không quan tâm thân phận học sinh ở Quang Minh Thánh Viện.

Một thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân đi cùng Ngô Kha mở miệng nói:

- Viện trưởng đại nhân, nên đặt dấu chấm hết việc này. Phải có một người chịu trách nhiệm, thân phận của viện trưởng đại nhân không nhỏ, chúng ta không làm khó dễ, nhưng hắn thì phải đưa ra cách giải quyết!

Thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân đoàn này nói thẳng vào mặt, nếu Đỗ Văn Nhụy không phải là viện trưởng Tẩy Tội viện thì bọn họ đã xử luôn gã.

Đỗ Văn Nhụy xòe tay:

- Cái này... nói vậy không thích hợp, chỉ là cá cược thôi, dám chơi dám chịu.

Ngô Kha lạnh lùng cười:

- Dám chơi dám chịu? Dùng yêu thuật đánh rớt Bạch Hào Lang Gia quả rõ ràng là gian lận, không công bằng. Nên bây giờ ta muốn lấy lại công bằng cho Đinh Dục huynh đệ của ta!

Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:

- Trước mắt công chúng thì yêu thuật gì.

Ngô Kha đã không kiên nhẫn, gã ngắt lời Đỗ Văn Nhụy:

- Viện trưởng đừng nói nhiều nữa. Đồng ý cũng tốt, không chịu cũng thế. Nếu viện trưởng đại nhân không đồng ý thì ta sẽ tính sổ với tất cả học sinh Tẩy Tội viện, làm rõ hoàn toàn chuyện này. Viện trưởng đại nhân có thể che chở bọn họ một lúc nhưng có thể bảo vệ họ suốt đời không?

Ngô Kha rõ rành rành uy hiếp Đỗ Văn Nhụy, gã vì nể thân phận viện trưởng nên mới cho ba phần mặt mũi, không thì bọn họ diệt luôn Đỗ Văn Nhụy.

Các học sinh núp sau núi hóng chuyện, bọn họ nhìn nhau.

Có học sinh lẩm bẩm:

- Tẩy Tội viện chọc vào tổ ong rồi.

Học sinh lớn tuổi nhất e ngại nói:

- Nghe đồn Thần Thú Thiên Nhung quân rất chú trọng nghĩa khí, đoàn kết, là quân đoàn huấn luyện nghiêm chỉnh, chọc vào một người tương đương với dây vào nguyên quân đoàn. Nên thanh thế của Thần Thú Thiên Nhung quân rất lớn trong Quang Minh Thánh Viện.

Có học sinh vui sướng khi người gặp họa nói:

- Lần này Tẩy Tội viện tiêu đời, chọc vào Thần Thú Thiên Nhung quân là bọn họ chết chắc.

Trong khe núi.

Đỗ Văn Nhụy vẫn là bộ dạng yếu đuối, gã xòe tay nói:

- Được rồi, vậy để ta hỏi ý của Lý đồng học.

Đỗ Văn Nhụy quay sang hỏi:

- Lý đồng học thấy sao? Có nhận nhóm Ngô Kha đồng học khiêu khích không? Có đồng ý luận bàn một chút?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Kẻ địch đã tìm đến cửa thì ta làm sao nữa? Cũng không thể làm rùa đen rút đầu, tới thì tới, không có gì ghê gớm.

Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:

- Lý đồng học, không thể nói vậy được, nhịn một lúc trời cao biển rộng, lùi một bước gió êm sóng lặng. Có một số việc có thể bàn bạc. Nếu không đánh lại nhóm Ngô Kha đồng học thì có thể xin lỗi, tặng qùa cho họ. Ví dụ tặng Tẩy Tội kiếm cho nhóm Ngô Kha đồng học, xin lỗi bọn họ.

Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, nhóm Triệu Thu Thực khác nhiên kêu lên:

- Viện trưởng!

Tẩy Tội kiếm là bảo bối trận viện của Tẩy Tội viện!

Đám Ngô Kha nghe xong mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm trên lưng Tẩy Tội kiếm, trong mắt lộ tia tham lam.

Tuy nhóm Ngô Kha vỗ ngực bảo là đòi lại công bằng cho Trương Đinh Dục nhưng thật ra là nhằm vào Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ.

Khi Trương Đinh Dục cầu Ngô Kha thì lấy Tẩy Tội kiếm làm mồi dụ, ngẫm lại xem, một thanh tổ khí đặt trên người học sinh Tẩy Tội viện, cường giả như nhóm Ngô Kha sao có thể không tim đập nhanh?

Trương Đinh Dục hét to:

- Giao Tẩy Tội kiếm ra, chúng ta có thể xử lý nhẹ tha mạng cho ngươi!

Lý Thất Dạ vuốt Tẩy Tội kiếm sau lưng, khó xử nói với Đỗ Văn Nhụy:

- Tẩy Tội kiếm, cái này không tốt lắm, dù sao là bội kiếm của Thủy Tổ. Nó có thể đồ tà chém mà, giữ chính vệ đạo, là tổ khí tuyệt thế vô song, sao có thể để người khác có được.

Đỗ Văn Nhụy ra vẻ hết lòng khuyên nhủ:

- Không thể nói vậy, mạng sống quan trọng. Nếu khi cần thiết lấy kiếm đổi mạng cũng đáng giá. Tẩy Tội kiếm đã là của ngươi, ta không tiện can thiệp, ngươi suy nghĩ kỹ đi.

Đỗ Văn Nhụy mang Triệu Thu Thực lùi sang một bên thật xa, bộ dạng bàng quan. Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nóng nảy.

Triệu Thu Thực nói nhỏ:

- Viện trưởng, chúng... chúng... chúng ta bỏ lại Lý sư đệ không tốt lắm!

Đỗ Văn Nhụy cười cười lắc đầu, ra hiệu nhóm Triệu Thu Thực cứ bình tĩnh.

Ngô Kha lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, âm trầm nói:

- Có nghe lời viện trưởng của các ngươi nói không? Bây giờ giao Tẩy Tội kiếm ra còn được, đây là cơ hội duy nhất của ngươi.

Ngô Kha vừa nói vừa vỗ bội kiếm của mình. Gã thèm muốn Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ, gã vốn là cao thủ dùng kiếm, bội kiếm của gã không tệ nhưng so với bội kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân thì kém xa.

Thừa dịp có lý do Ngô Kha muốn chiếm Tẩy Tội kiếm làm của riêng.

Nhìn ánh mắt tham lam của bọn họ, Lý Thất Dạ bật cười, hắn vỗ nhẹ Tẩy Tội kiếm:

- Nói vậy là các ngươi đến vì Tẩy Tội kiếm của ta.

Nhóm Ngô Kha nhận ra mình thất thố, bọn họ dẫu sao xuất thân từ đại giáo, là học sinh Thự Quang Đông Bộ, nhân vật có uy tín danh dự. Nói thẳng đòi cướp Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ thì quá trần trụi, nếu đồn ra ngoài sẽ làm hỏng danh tiếng của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui