Đế Bá

Lý Thất Dạ không thi triển đại đạo gì, lập tức trấn áp chư ảm đại đạo của Đế Tọa. Dưới khung trời mọi thứ đều yếu ớt, trời đại biểu hết thảy. Còn cái gì cường đại, cao thượng hơn là trời?

Khung trời trấn áp làm mọi người mặt trắng bệch, đám người hút ngụm khí lạnh, sống lưng tê dại. Người nhìn cảnh tượng này đều toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

Mọi người đều thấy đại đạo vô thượng của Đế Tọa, chư ảm, đại đạo đáng sợ biết mấy. Hễ ai gặp phải chư ảm đại đạo đều chết chắc.

Nhưng dưới khung trời của Lý Thất Dạ thì chư ảm đại đạo của Đế Tọa thật yếu ớt, bất lực, bé nhỏ không đáng kể, bị trấn áp gắt gao.

Mặt Đế Tọa trắng bệch, đại đạo của mình thế nào bản thân gã rõ ràng nhất. Chư ảm bị trấn áp, Đế Tọa hận muốn phát cuồng, gã không thể chịu thua như vậy.

Đế Tọa liều mạng, cuồng rống hú dài:

- Mở cho ta!

Két két két két két!

Tiếng cửa nặng nề mở ra, trong khoảnh khắc đó thọ huyết nhuộm đỏ người cánh cửa hoàng kim sau lưng Đế Tọa.

Cửa hoàng kim mở, ánh sáng vàng tràn ngập thiên địa. Một cái bóng bước ra từ cửa hoàng kim, cái bóng bước ra vô địch cửu thiên thập địa, nhìn xuống chúng sinh vạn giới, mọi sinh linh run rẩy trước ánh nhìn của cái bóng.

Một cái bóng bỗng bước ra từ cánh cửa hoàng kim làm mọi người tim đập nhanh, cái bóng quá cường đại, tựa như tiên đế giá lâm.

Cái bóng xuất hiện, tư thế vô địch giết hướng Lý Thất Dạ. Tinh thần tối đi, tựa như tiên đế đích thân ra tay.

Lý Thất Dạ hú dài:

- Thế này cũng vô dụng, dù là ngươi của tương lai, huống chi ngươi không có tương lai!

Đối diện trấn giết vô địch, Lý Thất Dạ ung dung lưng cõng khung trời. Trong khoảnh khắc đó Lý Thất Dạ mới là vô địch, bàn tay to đè xuống không ai ngăn nổi, không có gì chặn lại được.

Trong khoảnh khắc đó ý chí của Lý Thất Dạ là ý chí trời. Khi bàn tay Lý Thất Dạ đè xuống như khung trời trấn áp, vạn kiếp bất phục.

Ầm!

Cái bóng vô địch vỡ vụn dưới bàn tay to của Lý Thất Dạ. Dưới ý chí tuyệt đối, ý chí khung trời đè xuống, chiến ý đến từ tương lai cũng vô dụng, bị khung trời đè nát.

Bốp!

Bàn tay Lý Thất Dạ vỗ vào Đế Tọa, người gã đẫm máu bị hất bay. Xương toàn thân Đế Tọa vỡ vụn, giờ đây gã không có chút sức chống cự.

Cơ thể Đế Tọa chưa đáp xuống đất thì tay Lý Thất Dạ đã chộp gã. Mặt Đế Tọa xám trắng, không có sức chống cự, ủ rũ như gà mắc tóc.

Lý Thất Dạ bóp cổ Đế Tọa, chậm rãi nói:

- Ngươi có di ngôn gì không?

Đế Tọa thẫn thờ, gã tỉnh táo lại, khép mắt:

- Ra tay đi, ta không có lời nào để nói.

Đế Tọa vẫn không sợ, thái độ thong dong.

Đế Tọa đúng là Đế Tọa, dù sắp chết vẫn không sợ, hoặc đối với gã thì cái chết không là gì.

Trong tổ sơn vang lên giọng lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa kinh kêu:

- Chờ đã!

Thanh âm thều thào lập tức phát ra từ thần quan Thiên Lý Hà:

- Như thế nào? Chẳng lẽ nắm xương già chúng ta nhúng tay vào?

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa cười gượng:

- Lam Thần Vương, ta không có ý đó.

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa hít sâu, nghiêm túc nói:

- Lý đạo hữu, hãy thả đệ tử của chúng ta ra, điều kiện gì cũng dễ nói. Vạn Cốt Hoàng Tọa chúng ta sẽ cho ngươi vừa lòng.

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa muốn cứu Đế Tọa. Đối với Vạn Cốt Hoàng Tọa, bồi dưỡng một truyền nhân không đơn giản, dễ dàng gì. Đế Tọa có tiềm lực nhất trong Vạn Cốt Hoàng Tọa, dù không thành tiên đế cũng có thành tựu lớn. Thiên phú, đạo tính của Đế Tọa là kho báu quý giá nhất Vạn Cốt Hoàng Tọa. Vì vậy mặc kệ như thế nào nào, lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa hy vọng có thể cứu Đế Tọa.

Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa, chậm rãi nói:

- Thế này thú vị đây.

Đế Tọa mở mắt ra, lắc đầu, nói:

- Đừng, lão tổ, hãy để ta đi. Ta phụ lòng các vị sư tổ, phụ Vạn Cốt Hoàng Tọa. Hôm nay thua là ta có lỗi với Vạn Cốt Hoàng Tọa.

Một lão nhân bước ra từ tổ sơn, khí thôn sơn hà.

- Không, hài tử.

Lão nhân trầm giọng nói:

- Thắng thua là chuyện thường tình trong binh gia, trong đời thau một trận có gì ghê gớm? Từ vạn cổ đến bây giờ có ai bất bại? Dù là thiếu niên tiên đế cũng nếm nhiều trận thua. Ngươi đi đến hôm nay đã rất ghê gớm, không thua thành tựu của tiên đế nào thời trẻ. Thua một trận không là gì!

Đế Tọa cười khổ nói:

- Không, lão tổ, lòng ta đã chết.

Đế Tọa cười cay đắng:

- Đây không là thua một trận, ta đã bất lực. Nếu không thành tiên đế thì sống tạm trên đời có ý nghĩa gì? Lão tổ, là ta bất hiếu, ta có lỗi với Vạn Cốt Hoàng Tọa, có lỗi với trưởng bối bồi dưỡng. Để ta sống tạm trên đời chẳng bằng cho ta chết trong tôn nghiêm. Lão tổ, xin chôn ta và Phượng Nữ trên núi, với ta vậy là quá đủ.

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa biến sắc mặt, lão hiểu đệ tử của mình muốn chết, cũng hiểu đây không đơn giản thua một trận. Vì Đế Tọa không thể vượt qua Lý Thất Dạ, thiên tài như gã không chịu nổi sự thật đó, đau khổ hơn cả thất bại.

Chết vì Thần Nhiên Phượng Nữ hay vì mãi mãi không thể vượt qua Lý Thất Dạ, đối với Đế Tọa để gã sống trong đau khổ chẳng bằng kết thúc vào lúc này.

Đối với Đế Tọa, thua Lý Thất Dạ không hề nhục nhã.

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, đệ tử của mình lão hiểu rõ nhất. Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa không khuyên gì thêm, lặng lẽ vào tổ sơn.

Mọi người im lặng, không lên tiếng. Đế Tọa thua, nhưng gã thua xuất sắc, thua kiêu ngạo. Không ai cảm thấy đây là nhục nhã, mọi người cho rằng Đế Tọa kiên trì đến hiện tại đã rất ghê gớm, không ai so sánh được.

Giờ phút này, mọi người nổi lên lòng kính nể Đế Tọa. Là kẻ địch hay bằng hữu thì Đế Tọa là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, đối thủ đáng giá kính trọng.

Đế Tọa nhắm mắt lại, trầm giọng nói:

- Ra tay đi, nghệ không bằng người, ta không lời nào để nói.

Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa, thả gã ra, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi đã chết tâm thì ta cho ngươi kiểu chết có danh dự. Tự sát đi.

Đế Tọa đứng thẳng, mở mắt ra. Đế Tọa hít sâu, nhìn thế giới lần cuối rồi khép mắt lại, không chút do dự, không lưu luyến. Đế Tọa rùng mình, máu chảy ra khóe môi, ngã ngửa ra sau.

Thiên địa tĩnh lặng, một thiên chi kiêu tử tự sát, kết cuộc làm người than thở.

- Hiện tại nên kết thúc đi?

Lý Thất Dạ đứng trước mắt mọi người, bên bờ ao nhìn tất cả. Lý Thất Dạ ung dung thản nhiên, bình tĩnh.

Mọi người im lặng, quỷ tộc câm nín. Đế Tọa thua, thanh niên quỷ tộc không còn ai có thể tranh phong cùng Lý Thất Dạ, Thiên Luân Hồi cũng không được. Trừ phi lão tổ đại giáo ra tay, nếu không thì quỷ hoàng đẳng cấp thánh hoàng chưa chắc đánh lại Lý Thất Dạ.

Cuối cùng tiếng nổ vang lên, Vạn Cốt Hoàng Tọa mang xác Đế Tọa đi. Trong tiếng ầm vang, tổ sơn bay lên biến mất trước mắt mọi người.

Nhìn tổ sơn rời đi, nhiều người thầm thở dài. Một thiên kiêu, thiên tài vô song một thế hệ kết thúc như vậy, lam bao người tiéc nuối, đau lòng, cũng nhắc nhở mọi người, nhất là người trẻ tuổi cuộc chiến tiên đế tàn nhẫn, khốc liệt vô cùng. Dù có kinh tài tuyệt diễm đến mấy đều sẽ có ngày biến thành khung xương trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui