Đế Bản Bạc Hạnh


Ban đêm, cánh tay bị thương khiến Tần Tố Quyết đau đến đổ mồ hôi lạnh, nàng biết đó là bởi vì độc trên ám khí đâm tại cánh tay vẫn chưa giải trừ hoàn toàn.
Mặc dù có thuốc giải độc nên tạm thời tâm mạch ổn định, nhưng độc trên miệng vết thương vẫn phát tác, cảm giác nóng bừng bừng và nhoi nhói, làm cho nàng không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng tiêu truyền đến.
Tần Tố Quyết cảnh giác, trong bóng đêm hai mắt mở ra, nàng đầu tiên là đưa mắt nhìn Đông Phương Diệu đang ngủ bên cạnh mình, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ xuyên thấu tiến vào phòng, nàng nhìn hắn, hắn ngủ cực hiền, mũi phát ra tiếng thở đều đều.
Tiếng tiêu kia đứt quãng, khi trầm bổng, khi lạc điệu.
Xem ra, ở bãi săn bắn hoàng gia này, quả nhiên có người đang âm thầm chăm chú theo dõi nàng, tiếng tiêu này cũng đang nói rõ là cố ý thổi cho nàng nghe.
Lặng yên rời giường không một tiếng động, nàng quay đầu nhìn nam nhân ngủ say như cũ, liếc mắt một cái, tùy tiện cầm lấy ngoại bào, Tần Tố Quyết dè dặt cẩn trọng phóng mình ra ngoài.
Tuy rằng chỉ là hành cung, nhưng vẫn có thị vệ đúng giờ luân phiên thay nhau tuần tra chung quanh như cũ.
Tần Tố Quyết cẩn thận tránh tai mắt thị vệ, thi triển khinh công, đi theo tiếng tiêu, ngay cả quỷ thần cũng không hay biết ra khỏi hành cung.
Tiếng tiêu dần dần rõ ràng, ban đêm yên tĩnh, mơ hồ thấy được thân ảnh màu đen đứng lặng yên cách đó không xa.
Thân ảnh màu đen kia thấy nàng xuất hiện, chân theo nhịp chạy ra xa vài bước, tựa hồ dụ dỗ nàng, muốn nàng đuổi kịp cước bộ của hắn.
Nàng ngẩn ra, liền đuổi theo thân ảnh kia mà đi.
Dần dần, cách hành cung càng ngày càng xa, bóng đen kia rốt cục cũng dừng lại. Hắn xoay người, dưới ánh trăng, Tần Tố Quyết thấy rõ gương mặt đối phương, xác thực như nàng sở liệu, người này đúng là nam tử áo xanh thần bí kia.
Đối phương nhìn nàng chăm chú, nở một nụ cười, cánh tay giơ lên, ném cho nàng một bình sứ tinh xảo màu trắng.
Theo bản năng, nàng vừa vặn tiếp nhận, không hiểu nhìn lại hắn.
“Trên người ngươi là trúng kì độc Huyền Cương Dạ Tàn Hương, tuy rằng ngươi dùng thuốc giải độc do Thiên Cơ lão nhân luyện chế, tạm thời bảo vệ được tâm mạch, nhưng nếu qua hai mươi tư canh giờ nữa không dùng giải dược thật sự của nó, Dạ Tàn Hương sẽ chậm rãi tiến sâu vào máu thịt của ngươi, ăn mòn chúng, không cần đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, cả người ngươi sẽ thối rữa, hương tiêu ngọc vẫn.”
Người nọ nói xong, trên mặt lộ ra nhàn nhạt ý cười,“ Thứ ta vừa đưa cho ngươi, chính là giải dược, sau khi trở về hãy đem miệng vết thương rửa sạch, sau đó mỗi ngày cách ba canh giờ bôi một lần, sau khoảng bốn ngày liền, Dạ Tàn Hương sẽ bị giải hoàn toàn, tính mệnh của ngươi sẽ được bảo toàn, đừng lo.”
Tần Tố Quyết cầm lấy lọ thuốc, mắt lộ ý không hiểu,“Ngươi vì sao phải giúp ta? Còn có, ngươi vừa mới nói trên người ta là trúng độc đến từ Huyền Cương, ngươi làm sao mà biết? Ngươi rốt cuộc là ai?Đi theo chúng ta suốt dọc đường, rốt cuộc ngươi có dụng tâm gì?”
Người nọ cao giọng cười,“Ta nói Tần Tố Quyết, ngươi liên tục hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, rốt cuộc muốn ta trả lời câu hỏi nào của ngươi trước đây?”
“Ngươi có thể trả lời từng câu một!.”
“Được! Sở dĩ giúp ngươi, là vì ta muốn giúp; Trên người ngươi trúng độc xác thực đến từ Huyền Cương, mà ta làm sao mà biết, ta rốt cuộc là ai, cùng với vì sao lại đi theo các ngươi suốt dọc đường? Ngươi nếu đã có bản lĩnh mà nói ra, vậy có thể tự mình đi thăm dò. Đồ đệ được Thiên Cơ lão nhân coi trọng nhất, nếu ngay cả chuyện đó mà cũng không điều tra ra được, chẳng phải là làm nhục sư môn hay sao?”
“Ngươi không ngại mệt hay sao?Một đường đi theo chúng ta như vậy, âm thầm xem xét hết thảy mọi chuyện của chúng ta, lại xuất hiện đúng lúc hiện thân giúp ta, mặc kệ ngươi là ai, ta đều cảm thấy hành vi của ngươi rất nhàm chán.”
“Nhàm chán sao? Ta không biết đấy.” Người nọ cười một cách lười nhác,“Lần này đi theo, tận mắt chứng kiến một màn diễn kịch kia của Đông Phương Diệu cùng thuộc hạ cũ của Sở Tử Nặc, đã khiến cho ta được mở rộng tầm mắt. Đông Phương Diệu quả nhiên là một hoàng đế thông minh, hiểu được thiện dùng thời cơ, công tâm vi thượng.”( chỉ hành vi lấy thiện lương để thu phục lòng người)
Hắn thưởng thức nhìn Ngọc Tiêu trong tay, bên môi toàn là ý cười châm chọc.
“Năm đó Sở Tử Nặc thua dưới tay của hắn, xem ra đều không phải ngẫu nhiên, một người biết cách vận dụng mưu kế âm hiểm như hắn, nếu đoạt không được thiên hạ, sợ rằng thật sự chỉ có thể là do vận khí không may.”
“Ngươi cùng Diệu có cừu oán?”
Hắn nhướn mày,“Thấy được gì sao?”
Tần Tố Quyết cười nhẹ,“Ngôn ngữ toàn là châm chọc khiêu khích, đây không phải nói rõ trong tâm tồn tại oán hận đối với hắn hay sao?”
Người nọ cười ha ha,“Nếu ta thực cùng hắn có cừu oán, thì nên trơ mắt nhìn nữ nhân hắn âu yếm bị độc phát mà chết mới đúng, cần gì phải trăm phương ngàn kế dẫn ngươi tới đây, đem giải dược tặng cho ngươi?”
“Vài lần gặp nhau, ta biết ngươi không phải ác nhân, nhưng nếu ngươi cố ý gây bất lợi đối với Diệu, ngươi chính là địch nhân của ta.”
Nghe vậy, trong đáy mắt hắn hiện lên một chút lãnh ý.
“Quả nhiên kết quả là vậy, người ngươi quan tâm nhất vẫn là người kia, thủy chung là Đông Phương Diệu mà không phải Sở Tử Nặc.”
“Đại sư huynh đã chết.”
“Đúng vậy, nếu năm đó hắn không phải hoàn toàn tin tưởng ngươi, hiện tại giang sơn là ai, còn không biết được đâu.”
Mắt nàng hơi nheo lại,“Ngươi cùng đại sư huynh ta là có quan hệ gì?”
“Ta nói rồi, muốn biết hết thảy, ngươi có thể tự mình đi thăm dò.”
Có tiếng người truyền đến, hai người đồng thời nhìn lại phương hướng kia.
Chỉ thấy Đông Phương Diệu mang theo một đội thị vệ, đang ở bên đường tìm kiếm, miệng còn hô,“Tố Quyết, nàng ở nơi nào?”
Thấy thế, nam tử lạnh lùng cười,“Hắn thật đúng là nửa bước cũng không rời được ngươi, mới tách ra chưa được bao lâu, đã đến tìm người rồi, quả nhiên là một hoàng đế si tình.”
Nhìn một đoàn người đã hướng bìa rừng tìm, nam tử kia đem Ngọc Tiêu thu hồi, trước khi đi lại nhìn nàng nói:“Hữu tình nên nói cho ngươi một tin tức, hôm nay ở bãi săn bắn hoàng gia hắc y nhân làm ngươi bị thương, là sát thủ do vương thất Huyền Cương phái tới.”
Không đợi Tần Tố Quyết hỏi, hắn quay người lại, liền biến mất trong bóng đêm.
Lúc này, Đông Phương Diệu đã đi tới bìa rừng, phát hiện ra thân ảnh của nàng, bước nhanh lại, nhìn nàng một người đứng dưới ánh trăng, một thân ảnh thật là cô tịch.
“Tố Quyết, nàng thế nào không nói một tiếng đột nhiên liền ra khỏi hành cung vậy?”
Ngữ khí của hắn rất vội, bởi vì vừa mới từ trong ác mộng bừng tỉnh, mở bừng mắt lại phát hiện ra không thấy bóng dáng nữ nhân của mình nguyên bản ngủ bên.
Hắn gọi vài tiếng, vẫn không nghe được tiếng trả lời của nàng, còn nhớ đến chuyện buổi chiều gặp phải, trong lòng lại thấy bất an, huống chi nàng vẫn còn đang trúng độc, vạn nhất có gì không hay xảy ra, hậu quả hắn không dám tưởng tượng, vội vàng gọi người đi tìm khắp mọi nơi.
Tần Tố Quyết thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, liền đem chuyện nam nhân thần bí thổi tiêu dẫn nàng đi ra kia, một năm một mười nói rõ.
Đông Phương Diệu càng nghe, sắc mặt càng không tốt.
Người nọ luôn nhắc tới Sở Tử Nặc, rốt cuộc hắn cùng Sở Tử Nặc có quan hệ gì?
Còn có, vì sao người nọ mỗi lần đều phải lén lút dẫn Tố Quyết ra gặp mặt ? Hắn đối Tố Quyết rốt cuộc có mục đích gì?
“Đây là giải dược hắn cho ta, hắn nói trên người ta trúng độc Dạ Tàn Hương, nếu sau hai mươi tư canh giờ nội khôngcó thuốc giải, cả người sẽ thối rữa mà chết.”
Nhìn bình sứ trong tay nàng, Đông Phương Diệu trong lòng không hề có chút cảm xúc vui mừng.
Nữ nhân hắn yêu thương bị trúng độc, hắn thân là hoàng đế, lại thúc thủ vô sách, một chút biện pháp đều không có.
Nam nhân thần bí rõ ràng là cố tình xuất hiện, còn đưa ra giải dược, hợp thời cứu tính mạng nàng.
Mặc kệ người nọ có mục đích gì, đều làm cho tâm tình hắn thật sự rất không thoải mái.
Nhưng hắn không nói thêm gì, mang theo nàng trở lại hành cung.
Ngọn nến đã thắp lên, trong phòng một mảng đèn đuốc sáng trưng.
Đông Phương Diệu lấy giải dược trong tay nàng ra, lệnh cho cung nhân thử độc.
Tần Tố Quyết luận sự nói:“Ta nghĩ giải dược này hẳn là không có vấn đề, nếu hắn có tâm hại ta, thì đã có rất nhiều cơ hội để ra tay, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?”
“Chuyện này khó nói lắm, người nọ một đường theo dõi nàng, cố ý để cho nàng mang ơn huệ nhỏ bé, nói không chừng chỉ là kế làm tan rã cảnh giác của nàng, vạn nhất hắn thực sự xuất ra ám chiêu gì,quả thật sẽ khó lòng mà phòng bị.”
Hắn nói lời này được thực khắc nghiệt, cho dù trong lòng cũng cảm thấy giải dược kia không có vấn đề, nhưng cũng vẫn nhất định phải dùng loại hình thức này, cực lực đem người nọ dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Không có cách thuyết phục hắn, Tần Tố Quyết chỉ có thể để mặc hắn phát tiết.
Không bao lâu, cung nhân đem theo giải dược cầm lại, dè dặt cẩn trọng nói:“Vạn tuế gia, theo như thái y nghiệm qua, thuốc này không có độc, có thể yên tâm để nương nương ngự dùng.”
Tuy rằng đã dự kiến chuyện này, mặt Đông Phương Diệu vẫn đen một phần.
Bất quá, tuy rằng không muốn dùng giải dược của người thần bí kia, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tố Quyết trúng độc mà chết.
Tiến nhanh tới, hắn xốc tay áo nàng lên, sắc mặt hắn biến đổi.
Mới qua vài canh giờ, miệng vết thương trên cánh tay nàng đã thối rữa rõ ràng, hắn vội vàng nâng cánh tay của nàng lên, đau lòng nói:“Tố Quyết, vết thương của nàng đã chuyển biến xấu đến tận mức độ này, tại sao không nói cho ta hay?”
“Chàng đừng có nói nhiều như vậy, người nọ nói muốn dùng thuốc thì phải rửa sạch miệng vết thương, chàng gọi người mang một chút nước ấm đến đây, ta muốn nhanh rửa sạch vết thương thối rửa này , nhìn trông thật đáng ghét.”
Đông Phương Diệu không dám trì hoãn, vội vàng sai người đi bưng nước lại.
Chỉ chốc lát, một thái giám mang một chậu rửa mặt bằng đồng thau đi đến.
Hắn đứng dậy tiếp nhận, phái thái giám kia lui ra trước, chính mình tự tay đem chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn bằng vải thượng hạng nhúng sâu vào trong chậu nước, nhẹ nhàng đem máu trên miệng vết thương của nàng lau sạch sẽ.
Cho đến khi sạch sẽ toàn phần, hắn mới mở nắp bình, một chút một chút đem thuốc bột rắc trên miệng vết thương.
Tần Tố Quyết thấy hắn chau mày, động tác cẩn thận, liền biết trong lòng hắn tất nhiên là không dễ chịu, nàng nhẹ giọng khụ khụ, nhỏ giọng nói:“Cái người thần bí kia trước khi đi từng nói,hắc y nhân xuất hiện ở bãi săn bắn hoàng gia này, là sát thủ do vương thất Huyền Cương phái tới.”
“Huyền Cương?”
Đông Phương Diệu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, đầu mày nhăn lại, lâm vào trong một trận suy nghĩ sâu xa.
Từ lúc ở kinh thành đã phát hiện một số lượng lớn người Huyền Cương xuất hiện tại Bắc Nhạc, tuy có chút không thích hợp, không nghĩ tới lúc này, hắn đi An Phong cứu tế lại gặp được sát thủ Huyền Cương.
Xem ra Huyền Cương lần này đang muốn khơi mào một cuộc chiến tranh, đổ máu là điều không thể tránh khỏi.
Lưu lại hành cung Thắng Đức này hai ngày, Đông Phương Diệu liền cùng hơn một ngàn tinh binh, ngựa không dừng vó chạy về kinh thành.
Văn võ quan viên đã sớm nhận được thông báo, biết được thánh giá hồi cung, ào ào đi đến cửa cung nghênh đón.
Hoàng hậu ở bãi săn bắn hoàng gia gặp chuyện không may, rất nhanh đã truyền tiến đến tai các quan đại thần, khi Đông Phương Diệu đỡ Tần Tố Quyết đi ra khỏi long liễn*, Tôn Hữu Câu cùng các đại thần trọng yếu xếp thành hàng quỳ lạy nghênh đón.
*Long liễn: một dạng kiệu của vua chúa
Đông Phương Diệu vẫy tay, cho bọn họ bình thân.
Quan thần Tôn Hữu Câu theo sát sau đó, lo lắng hỏi:“ Hoàng thượng, ngự giá xuất hành lần này, nghe nói trên đường bị tập kích, hoàng thượng có biết lai lịch của bọn chúng không ạ?”
“Lát sau, trẫm sẽ triệu tập các ái khanh đến ngự thư phòng, thảo luận tỉ mỉ kỹ càng về sự kiện lần này.” Ngụ ý, tạm thời trước mắt đừng có quấy rầy hắn.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, nhìn Tường Quý đi theo phía sau liếc mắt một cái,“Ngươi đi Thái Y viện truyền Lí thái y tới, trong người hoàng hậu có kỳ độc, tuy rằng đã lúc trước đã dùng giải dược, nhưng vẫn khiến trẫm lo lắng, tuyên Lí thái y lại kiểm tra cẩn thận, đừng để lưu lại di chứng gì.”
Tường Quý vội vàng lĩnh chỉ, xoay người đi thẳng đến Thái Y viện.
Tay Tần Tố Quyết bị hắn gắt gao nắm lấy, cảm thấy nam nhân này thật đúng là thích chuyện bé xé ra to.
Từ lúc kiểm tra thuốc giải,dùng thuốc, trải qua cả đêm, miệng vết thương rõ ràng đã chuyển biến tốt lên, hắn lại vẫn muốn ép buộc tìm đến thái y.
Được rồi, nàng biết trong lòng hắn không thoải mái, nếu ép buộc có thể làm cho hắn thống khoái chút, nàng để mặc cho hắn, cùng nhau ép buộc cũng tốt.
Mọi người đi thẳng đến cửa cung, hai bên ngự lâm quân cùng cung nhân xếp thành hai hàng, nghiêm nghị nghênh đón hoàng thượng trở về.
Tần Tố Quyết mắt hơi nhấc lên, tầm mắt lơ đãng rơi xuống trên mặt một cung nữ.
Đúng lúc này, hai mắt nàng nhíu lại, lấy một tay đẩy nam nhân bên người ra, từ trong tay áo rút ra một phi tiêu lá liễu, cùng lúc với một tiếng thét đau đớn vang lên, chỉ thấy đầu vai cung nữ kia nháy mắt nhiễm một đầy máu tươi, sau đó cả người liền như vậy ngã ngã gục xuống.
Chúng thần cùng Đông Phương Diệu đều có chút kinh hãi, không hiểu nàng vì sao lại vô duyên vô cớ đả thương một cung nhân vô tội .
Tần Tố Quyết lại đi thẳng đến trước mặt cung nữ bị thương kia, nàng hạ ngay xuống ba điểm, phong bế huyệt đạo của cô ta, thân thủ cũng nhanh chóng chuyển đến cằm dưới khuôn mặt, một tấm mặt nạ da người liền bị nàng vạch ra.
Tất cả mọi người ở đây đều quá kinh hãi.
Bởi vì dưới mặt nạ lại ẩn dấu một gương mặt khác, cẩn thận nhìn, đó không phải diện mạo người trung nguyên, ngũ quan hình dáng thập phần sâu xa, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô nương kia là một kẻ ngoại quốc.
Cô nương kia mắt đầy hốt hoảng nhìn nàng, muốn nói cái gì, lại bởi vì huyệt đạo bị phong, chẳng những không thể động đậy, liền ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Ánh mắt Đông Phương Diệu lạnh lùng, đi đến bên người Tần Tố Quyết, nhỏ giọng hỏi:“Sao lại thế này?”
Nàng không có trả lời, mà là cầm chặt lấy cánh tay cô nương dị tộc kia, chỉ thấy rõ ràng có một thanh chủy thủ tẩm độc giấu ở trong tay áo.
Nàng dùng khăn đem chủy thủ kia cầm lên, đặt trước mũi ngửi, nhướn mi giải thích,“Cùng một loại với ám khí độc bắn vào ta lúc ở bãi săn bắn hoàng gia, Dạ Tàn Hương.”
Đám quan đại thần đứng bên đã sớm ngơ ngác, há hốc miệng như nuốt phải quả trứng gà. Đối với công tích vĩ đại của hoàng hậu Tần Tố Quyết, bọn họ đều nghe qua, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cách hành sự của nàng, hiện thời nàng ở ngay lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, lột mặt nạ một phần tử nguy hiểm ấn mình trong cung, động tác cực nhanh, thân thủ linh hoạt, quả thực làm người xem cảm thấy quá xuất sắc.
Sắc mặt Đông Phương Diệu khó coi tới cực điểm, Bắc Nhạc đế vương như hắn liên tiếp gặp chuyện không hay, bây giờ kẻ xấu cư nhiên lại dám cả gan làm loạn, trà trộn vào hoàng cung, đây không phải rõ ràng là coi thường uy nghiêm hoàng thất Bắc Nhạc, không coi hắn ra gì hay sao.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân thấy tình hình như vậy, nhắm mắt sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, quỳ rạp xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt hắn,“Hoàng thượng, là thần hộ vệ tắc trách, để cho sát thủ trà trộn vào hoàng cung, thỉnh xin hoàng thượng trách phạt.”
Hắn khoát tay,“Ngươi lập tức phái người giám sát trong ngoài, tỉ mỉ đem từng thái giám cung nữ trong cung tất cả đều phải điều tra rõ rõ ràng, nhất là phải canh phòng cẩn mật Triều Minh cung, phải điều tra cẩn thận, loại chuyện này, trẫm không muốn lại phát sinh lần thứ hai.”
Thống lĩnh Ngự lâm quân vội vàng lên tiếng trả lời,“Thần tuân chỉ.”
“Mặt khác, đem nữ thích khách trói lại này, áp giải vào nhà lao, lát sau trẫm sẽ tự mình thẩm vấn.” Ngẫm lại rồi nói:“Đừng quên cẩn thận kiểm tra răng của nàng có giấu độc dược hay không.”
Nghe vậy, sắc mặt nữ thích khách không thể nhúc nhích kia trở nên trắng nhợt.
Đông Phương Diệu đứng khoanh tay, cười lạnh một tiếng,“Trẫm nghĩ trước khi chưa hỏi được manh mối gì, thì không thể để cho ả dễ dàng được chết.” Nói xong, sắc mặt hắn nghiêm lại, không nhìn Tần Tố Quyết, cũng khẳng quay đầu nhằm thẳng hướng tẩm cung đi đến.
Khi đến Triều Minh Cung, Lýthái y đã ở đó chờ.
Đông Phương Diệu miễn cho ông hành lễ, lệnh cho ông mau xem xét vết thương của Tần Tố Quyết, Lý thái y là lão thái y có y thuật cao nhất trong cung, đã phục vụ hoàng thất hơn ba mươi năm, đối các loại độc dược cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều.
Ông nhìn xem cẩn thận thương thế của Tần Tố Quyết, phát hiện vết thương rõ ràng đã thu nhỏ miệng lại, sau đó cẩn thận chẩn mạch, cuối cùng mới đứng dậy nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, phượng thể hoàng hậu đã không còn độc, mạch tượng ổn định, cũng không lo ngại. Bất quá độc này tuy rằng đã được giải, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng thêm thuốc để tẩm bổ dưỡng thân, tin tưởng qua hai ngày, miệng vết thương có thể triệt để khép lại.”
Sau khi nghe Lý thái y cam đoan, trái tim Đông Phương Diệu cuối cùng đã trở trở về bình ổn.
Bởi vì lo lắng, hắn giao ngay việc này cho người khác làm,vội vã lệnh Tường Quý đi theo Lý thái y đi chuẩn bị thuốc sắc , sau một hồi căng thẳng, Triều Minh Cung rốt cục khôi phục sự an tĩnh nên có.
Cho cung nhân lui ra, Đông Phương Diệu mới chậm rãi dỡ xuống biểu cảm lãnh khốc trên khuôn mặt, an tọa bên người Tần Tố Quyết, vẻ mặt xin lỗi nói:“Tố Quyết, xem ra lúc trước ta ép nàng hồi cung chẳng phải một quyết định sáng suốt, nếu nàng trách ta, ta sẽ không có nửa câu oán thán.”
“Chàng nói gì vậy?” Nàng ảo não liếc hắn một cái,“Rất nhiều năm trước chúng ta từng thề trước mặt Phật tổ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, huống chi……” Nàng cắn cắn môi dưới, giữ chặt lấy bàn tay to của hắn .“Chúng ta là phu thê, nếu chàng gặp nguy hiểm, gặp lúc khó khăn, ta làm sao có thể không bồi ở bên cạnh chàng được?”
Đông Phương Diệu bị câu “Chúng ta là phu thê” kia của nàng nói ra khiến trong lòng hắn nóng lên.
“Nhưng là, ta chỉ muốn nàng chung phúc cùng ta, không muốn cho nàng i cùng ta gặp hoạn nạn, mưu đồ bí mật đoạt vị vài năm trước kia, nàng thủy chung đã cùng ta đồng cam cộng khổ, hiện thời tay ta cầm quyền khuynh đảo, có thể chỉ huy thiên hạ thì lại để cho nàng phỉa chịu cảnh khổ đau như trước hay sao? Tố Quyết, ta chỉ muốn nàng luôn đứng trước mặt ta, nàng hiểu không?”
“Diệu, ta chưa từng có nghĩ muốn sống dưới đôi cánh bảo vệ của chàng, ta khát vọng muốn cùng chàng sóng vai đối mặt với những cửa ải khó khăn, giả sử những người đó thực sự đã coi chúng ta là cái gai trong mắt, cho dù đi đến chân trời góc biển, cũng tránh không khỏi những tai kiếp này. Nếu phải trốn tránh, thì chúng ta vì sao không dũng cảm đối mặt, phải không?”
Vừa nghĩ đến những vụ ám sát liên tiếp lúc trước, Đông Phương Diệu liền khi nộ công tâm*( tức giận không để ý gì cả).
“Thích khách cải trang thành cung nữ, xét theo bề ngoài, tựa hồ là người Huyền Cương, xem ra lúc này Huyền Cương gây ra những vụ lớn như thế, quả nhiên là đang chuẩn bị gây chiến.” Nghĩ rồi lại nói:“Đúng rồi Tố Quyết,nàng làm sao phát hiện ra cung nữ kia có sự bất thường?”
“Kỳ thực lúc ấy ta cũng không dám khẳng định, chỉ cảm thấy ánh mắt cung nữ kia có chút quái dị, khi ả chạm đến ánh mắt của ta, lại mơ hồ lộ ra vài phần thần sắc khẩn trương. Nhất là lúc ta đẩy chàng ra một bên, ống tay áo giơ lên của ả có phần nặng nặng trùng xuống, cho nên ta mới hạ thủ.”
“A, nữ thích khách này lá gan cũng thật không nhỏ, dám vào cung ám sát , nói vậy hẳn là ả đã xác định cách chết của mình rồi. Bất quá ta thực sự rất hiếu kỳ, những kẻ Huyền Cương này rốt cuộc tự tin đến đâu mà dám tự mình thách thức đến chúng ta?” Hắn xoa cằm, nhướng đầu lông mày.“Mặc kệ là binh lực hay quốc lực, Huyền Cương cũng không thể địch nổi Bắc Nhạc, huống hồ Huyền Cương cùng Bắc Nhạc còn cách Bắc Hải, vốn có Hải Vương danh xưng Phong Dịch quanh năm canh giữ vùng đó, nếu đại quân Huyền Cương muốn đi đến Bắc Nhạc, nhất định phải trước đi qua Bắc Hải……”
Nói tới đây, hai người đồng thời ngẩn ra, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều có chút kỳ quái.
“Ta nghĩ đến!” Hai người trăm miệng một lời.
Tần Tố Quyết dẫn đầu nói:“Phong Dịch cùng đại sư huynh là huynh đệ cùng mẹ khác phụ, năm đó mẫu thân của đại sư huynh trước khi gả vào Sở phủ đã từng cùng người khác sinh một đứa con, nhưng do chồng trước mệnh đoản, nghe nói khi Hải Vương Phong Dịch mười hai tuổi lên ngôi, chính là do phụ hoàng hắn bị bệnh qua đời.”
Đông Phương Diệu tiếp lời nói:“Không sai, không nói đến Bắc Hải, ta cũng quên hẳn người nọ. Năm đó khi Sở Tử Nặc lựa chọn đứng trong trận doanh của lão già kia, ta từng phái người cẩn thận điều tra quá khứ chi tiết về hắn, tiện đà biết được quan hệ của hắn cùng với Phong Dịch, nói như thế thì……”
“Người thần bí kia, rất có khả năng chính là Phong Dịch.”
Sau khi Tần Tố Quyết mở miệng nói ra đáp án, mọi nghi vấn cũng đều được giải thích.
Khó trách người thần bí kia không ngừng nhắc đến đại sư huynh, hơn nữa hắn còn có trong tay Ngọc Tiêu do nàng tặng đại sư huynh năm đó.
Tuy rằng nàng không hiểu rốt cuộc người thần bí kia có mục đích gì, nhưng nếu hắn thật là Phong Dịch như suy đoán, phiền toái kia có thể to lắm.
Bởi vì Phong Dịch, người này cũng là một truyền kỳ thứ thiệt, khi hắn còn là thiếu niên đã trở thành một tiểu bá vương danh tiếng khắp chốn, cũng nuôi ý chí muốn bành trướng thế lực, mà thế lực ở Bắc Hải dần dần ngày càng được mở rộng.
Vài năm nay thanh danh của hắn vang xa, sáng ngời như mặt trời ban trưa,thậm chí dành được tiếng thơm Hải Vương.
Bởi vì, hắn nắm trong tay gần ba mươi vạn binh mã, là bá vương vùng Bắc Hải, phàm là thương nhân giao thương qua lại các nước hay quan lại đến đó, có ai dám không nể mặt mũi Phong Dịch, kết cục bình thường nhất là chết không có chỗ chôn.
Lúc trước, lập trường chính trị của Phong Dịch luôn luôn bảo trì trung lập, trong lúc Bắc Nhạc cùng Huyền Cương hằm hè, hắn không thiên vị mà giúp bên nào, cũng không cùng bên nào đối địch.
Chỉ cần người khác không đắc tội với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không sinh sự.
Trừ phi hắn thực sự muốn vì đệ đệ khác cha báo thù, mở đường biển ra cho Huyền Cương tiến quân đến Bắc Nhạc, Bắc Nhạc sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay.
Nếu kiên trì kháng chiến, Bắc Nhạc chiến thắng Huyền Cương chẳng phải vấn đề khó.
Nhưng nhận liên lụy này chính là dân chúng vô tội.
Nghĩ đến đây, hai người sắc mặt đều có chút trầm trọng, ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới trong đó còn dây dưa đến một ác nhân vật như Phong Dịch.
Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, Đông Phương Diệu không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn nhẹ nhàng trút đi ngoại bào của nàng, ôn nhu nói:“Nàng đừng suy nghĩ miên man, tất cả đều là do chúng ta phỏng đoán, còn chưa thể kết luận được. Mấy ngày nay, chúng ta đã phải di chuyển liên tục hơn nữa trên cánh tay nàng còn có vết thương, nàng chắc đã mệt muốn chết rồi, trước hết nằm xuống ngủ một hồi đi, tối nay lại cùng nhau dùng bữa.”
Hắn cẩn trọng nhắc nhở, Tần Tố Quyết cũng quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hơn nữa Diệu nói rất đúng, không nên kết luận vội vàng, suy nghĩ miên man sẽ chỉ làm cho sự tình càng trở nên phức tạp.
Đỡ nàng nằm lên giường, Đông Phương Diệu nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, vừa cẩn thận thay nàng chỉnh mép chăn, cho đến khi tận mắt thấy nàng chìm vào giấc ngủ, mới yên tâm rời Triều Minh Cung.
Rời Triều Minh Cung, Đông Phương Diệu cũng không có đi ngự thư phòng, mà là được thị vệ tùy thân hộ giá thẳng đến Thiên Lao.
Thiên Lao hoàng cung so với đại lao Hình bộ âm trầm đáng sợ hơn gấp nhiều lần, trên tường lộ ra năm cây đuốc cháy mãi không ngừng, trong không khí tản ra mùi mốc ẩm thấp, đi theo cầu thang không ngừng kéo dài, ánh sáng cũng càng ngày càng mỏng manh.
Lính cai ngục hai bên thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, ào ào quỳ xuống đất, Đông Phương Diệu vẫy tay, lệnh mọi người bình thân, dưới sự dẫn dắt của cai ngục, đến thẳng giam nhà tù giam giữ nữ thích khách kia.
Mới không thấy chưa tới một canh giờ, nữ thích khách kia đã bị tra tấn đến không còn ra hình dáng bình thường ban đầu, miệng bị cậy răng, bị đánh rớt sạch sẽ, khóe miệng máu tươi đỏ sẫm không ngừng chảy xuống.
Hai tay ả bị treo cao, song cổ tay được tra vào một ổ khóa sắt lớn, tóc hỗn độn rối tung, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệch.
Cai ngục đem cửa lao mở ra, tiếp theo đó là những tiếng roi sắt rất lớn vang lên lạnh lẽo, nữ thích khách kia chậm rãi ngẩng đầu, ném cho Đông Phương Diệu một cái liếc mắt, lập tức lại cúi thấp đầu,tỏ vẻ quật cường, gan lì không chịu khuất phục.
Hắn lạnh lùng cười, chắp hai tay, bước vào nhà tù ẩm thấp.
“Đã tra hỏi được chút gì chưa?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc.
Trưởng ngục cùng lính cai ngục vội vàng quỳ xuống,“Khởi bẩm hoàng thượng, miệng nữ thích khách này thực chặt, cái gì cũng không chịu khai.”
“Nha? Thật là một cô nương quật cường.” Đông Phương Diệu gợi lên khóe môi, giống như đang cười,nhưng ý cười lại không có trong ánh mắt.
Hắn đi đến trước mặt nữ thích khách, vươn tay, một phen bấu chặt cằm của ả, buộc ả phải nhìn hắn.
Bị bắt ngẩng đầu, ả ta phóng đôi mắt nham hiểm hung ác đáp trả hắn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn chặn lại đến mức lạnh run người..
Đông Phương Diệu chậm rãi hiên lên một chút tươi cười,“Kỳ thực, trong lòng ngươi cũng đang thực sợ hãi ?”
Nữ thích khách gắt gao ngậm miệng, ý nói rõ không chịu hợp tác.
“Nhìn tuổi ngươi tựa hồ cũng không lớn, mười tám hay mười chín tuổi? Khẳng định không vượt qua hai mươi.”
Nàng nín thở, muốn xoay mặt, lại bị đại lực của hắn gắt gao kiềm trụ.
“Ngươi tên là gì? Ai phái ngươi tới?”
Hắn thuận miệng hỏi hai câu, cũng không trông mong rằng ả ta sẽ đáp lại.
Thấy miệng vẫn gắt gao ngậm chặt, hắn chậm rãi buông tay khỏi cằm ả ta,“Không sao, cho dù ngươi hiện tại không chịu nói, sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ nói.”
Thanh âm của hắn vô cùng mềm nhẹ, nhưng mọi người ở trong cung đều biết, đương kim thánh thượng đều không phải người nhân từ.
Đông Phương Diệu nghiêng đầu nhìn tên quan tra khảo liếc mắt một cái, cười nói:“Roi bản tử này là cái gì, về sau cũng đừng dùng. Trẫm nhìn ra được ả là một kẻ quật cường, cho dù các ngươi có đánh đến da tróc thịt bong, ả cũng sẽ liều mình chịu đựng, vạn nhất không cẩn thận đánh ả chết tươi thì đúng là thỏa mãn nguyện ý của ả.”
Thu hồi nét tươi cười, hắn lạnh nhạt nói:“Muốn một người cung khai, phương pháp có rất nhiều, các ngươi xem, cô nương này ngũ quan, bộ dạng cũng coi như khá tinh tế, nếu là dùng đao vẽ hoa trên mặt, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.”
Nữ thích khách kia nghe vậy, không tự chủ được run lên.
Đông Phương Diệu lại tiếp tục nói:“Mặt khác, trẫm nghe nói có một loại hình phạt đặc biệt thú vị, chính là dùng kẹp trúc tra vào bàn tay sau đó kẹp chặt, các khớp trong ngón tay sẽ từ từ mà gãy vụn ra. Không phải đều nói tay đứt ruột đau sao? Không chỉ thể ta còn bóc từng cái móng tay ra một, tư vị kia nghe nói là rất mỹ diệu.”
Nữ thích khách lại hung hăng run rẩy.
“Khổ hình bức cung trong đay có hơn trăm loại, nếu chiêu này không hữu hiệu, hãy cứ từ từ thay bằng một chiêu khác , chỉ cần đừng để cho thành người chết. Nha, đúng rồi, nếu các dụng cụ tra tấn không hữu hiệu, tìm đám thị vệ tinh lực tràn đầy, trẫm thưởng ả cho bọn họ, một đoàn người luân ngoạn,, chỉ cần lưu ý đừng đem nàng đùa chết là được.”
Nghe đến đó, lính canh ngục da đầu đều có chút run lên, bọn họ đều biết vạn tuế gia làm việc có tiếng là độc ác, bạc hạnh vô tình, lại không nghĩ rằng hắn có thể nghĩ ra những thứ ác như thế, đúng là quá đỗi đáng sợ.
Nữ thích khách kia khi nghe đến câu lạnh lùng vô tình cuối cùng, rốt cục lộ ra biểu cảm cực hốt hoảng.
Tuy rằng ả là một sát thủ, nhưng dù sao cũng là một cô nương , ả có thể không quan tâm đến thương tích trên thân thể, không cần để ý bọn họ tra tấn mình kiểu nào, nhưng không cách nào không để ý đến danh tiết của bản thân.
Đông Phương Diệu thấy nàng rốt cục cũng đã dao động, rèn sắt thì phải rèn ngay khi còn nóng , liền nói tiếp:“Trẫm nếu thật sự muốn điều tra chân tướng rõ ràng, thì bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian. Kiên trì của ngươi, một màn chịu đựng của ngươi thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì, bất quá ngươi vần còn đang là một tiểu cô nương trong tuổi xuân mà lại muốn nếm chút khổ sở. Nếu ngươi quyết định cùng trẫm đối kháng đến cùng, cái trẫm luôn có là thời gian, ngươi muốn biết trẫm dùng thủ đoạn gì khiến người sống không bằng chết thì cứ việc thử xem.”
Thủy chung không chịu mở miệng nói chuyện, rốt cục nữ thích khách tim đập mạnh,loạn nhịp ngẩng đầu nói,“Nếu ta nói, ngươi có thể cho ta một chút thống khoái?”
Hắn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu,“Chỉ cần lời ngươi nói là thật, trẫm tự nhiên sẽ để y theo mong muốn của ngươi.”
“Được rồi, ta khai.”
“Trẫm chăm chú lắng nghe!”
Nữ thích khách kia do dự một lát sau nói:“Ta là sát thủ do Thất vương tử Huyền Cương Tra Hằng bồi dưỡng, tên là Lăng Kim Anh, lúc này Huyền Cương có không ít người trà trộn vào Bắc Nhạc Quốc, ta nghĩ hoàng thượng đã đoán ra nguyên do trong đó.” Dừng một chút, ả lại nói:“ Huyền Cương đại vương chúng ta không lâu đã được thái y chẩn đoán có bệnh nan y trong người, Người dưới gối có mười bốn vương tử vì tranh vương vị đã đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống, thất vương tử Tra Hằng thắng và muốn được đại vương khẳng định, quyết định tiến quân Bắc Nhạc, một bước đăng cơ.”
“Quân lực Huyền Cương hiện tại rất mạnh sao?”
“Những năm gần đây, Thất vương tử xác thực âm thầm bồi dưỡng không ít binh mã vì hắn mà cống hiến. Hơn nữa không lâu trước, Thất vương tử biết được việc hoàng thượng ngài đây bị chém trọng thương gây xôn xao khắp nơi, điều này nhất định sẽ khiến cho bên trong Bắc Nhạc bị náo động.
“Có được lòng dân, nhưng lại cho chém không ít quan viên có tội,nên chắc ngài sẽ nghĩ việc này chắc chắn do một bộ phận dư đảng bất mãn hoàng thượng gây nên, muốn nhân cơ hội tạo phản.”
Nghe vậy, Đông Phương Diệu đăm chiêu vuốt cằm phẳng,“Thật đúng là một cơ hội, bất quá đại quân Huyền Cương muốn tiến vào Bắc Nhạc ta, trung gian còn phải đi qua một nước Bắc Hải?”
Lăng Kim Anh trả lời,“Bắc Hải Hải vương Phong Dịch đã đáp ứng vì Thất vương tử mở ra đường biển, cho hắn mở đường thông suốt.”
Hai mắt Đông Phương Diệu nhíu lại, vẫn chưa có hành động phát tác.
Trầm ngâm sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng cười,“Quả thế!”
Được lắm, nội tình càng ngày càng phức tạp rồi đây.
Hắn xoay người, hướng cửa lao đi đến.
Lăng Kim Anh đối với bóng lưng của hắn hô to:“Hoàng thượng đã đáp ứng cho ta một thống khoái.”
Hắn xoay người, híp mắt nhìn ả một cái, trong lúc tay áo phất lên, chợt nghe ả phát ra một tiếng như là tiếng kêu đau thảm thiết.
Cai ngục vội vàng tiến lên xem hơi thở của ả, lập tức nhỏ giọng bẩm báo,“Hồi vạn tuế gia, cô nương này đã tắc thở.”
“Đem ả đi, tìm chỗ tốt an táng.” Nói xong, Đông Phương Diệu đi nhanh, rời khỏi Thiên Lao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui