Nhân viên hành chính Nhâm Vũ Phi: “Ừm? Diệp Thần, không phải anh nói thỉnh thoảng cần xuất hiện sao?”
“Xóa đi.” Diệp Cảnh lời ít mà ý nhiều, không cho thương lượng.
Nhâm Vũ Phi không có cách nào.
Diệp Cảnh là chủ chốt trong đoàn xe, ngay cả ông chủ cũng nhường anh ba phần, những việc lặt vặt này……đương nhiên là phải tuân theo!
“Tuân theo ý chỉ của Diệp Thần.”
Trong nhóm nhỏ tên [Fan girl của Diệp thần].
“Oa, hahaha, tôi có bộ sưu tập riêng, tuyệt!”
“Tại sao Diệp thần khiêm tốn như vậy? Rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, nhưng lại chỉ dựa vào kỹ năng lái xe!”
“Thật ngại quá, tôi lệch rồi…..Các bạn đoán xem kỹ năng lái xe của Diệp thần như thế nào?”
“Nghe nói……Nghe nói ……..năm phút……”
Đột nhiên trong nhóm yên lặng.
Vài giây sau, cả một cột biểu tượng cảm xúc hiện ra.
“【Đau lòng】【Đau lòng】”
“【Đau lòng】【Đau lòng】”
“【Đau lòng】【Đau lòng】”
“【Đau lòng】【Đau lòng】”
“【Khóc lớn】【Khóc lớn】”
“【Khóc lớn】【Khóc lớn】”
“【Khóc lớn】【Khóc lớn】”
……………..
Nhâm Vũ Phi mở nhóm nhỏ ra nhìn thấy lời nói phía trên, tay run lên, tách tách tách gửi đi.
“Tôi không tin, bịa đặt! 【Rơi lệ】【Rơi lệ】【Rơi lệ】【Rơi lệ】【Rơi lệ】”
“Có lần trong lúc vô tình tôi nghe được Đại Tông nói chuyện với Chấn Vũ, còn thảo luận làm thế nào để phục hồi trái tim mong manh của Diệp Thần…..”
Một lần nữa rơi vào yên lặng.
Lần này Nhâm Vũ Phi là người đầu tiên phản ứng: “Chúng ta là người cách Diệp Thần rất gần! Chúng ta chắc chắn phải bảo vệ danh dự của Diệp Thần! Ai cũng không được phép tiết lộ bí mật này! 【Dao phay】【Dao phay】"
Cấp dưới Lưu Tuyết Lỵ của Nhâm Vũ Phi đi theo: “Thề chết bảo vệ danh dự của Diệp Thần! Người tiết lộ bí mật giết không tha! 【Đao】【Đao】【Đao】"
Tiếp theo là một hàng màn hình đều đặn.
“Thề chết bảo vệ danh dự của Diệp Thần!”
“Thề chết bảo vệ danh dự của Diệp Thần!”
“Thề chết bảo vệ danh dự của Diệp Thần!”
“Thề chết bảo vệ danh dự của Diệp Thần!”
………….
Bên này đang khóc trong nước mắt hô khẩu hiệu, bên kia Diệp Cảnh đang ăn cơm với Trương Thừa Triết.
“Cậu xem cậu độc thân nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy cậu nên làm một đợt tuyên truyền, nói không chừng cậu có thể chọn ra người phụ nữ vừa ý trong mấy bé fan của cậu đấy.”
Diệp Cảnh liếc anh ta một cái: “Lão tử còn không sợ có phụ nữ?”
“Đúng vậy, Diệp Thần vung tay lên là có cả một đống, nhưng vấn đề là cậu cũng không có hứng thú!” Đột nhiên Trương Thừa Triết tới gần Diệp Cảnh, thấp giọng hỏi: “……Có phải đó là lý do không?”
Diệp Cảnh dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn anh ta.
Trương Thừa Triết tiếp tục thần bí nói: “Hai chúng ta là bạn học cũ, cậu cũng đừng ngại, tôi biết một bác sĩ Đông y, chuyên trị cái này, ngày mai tôi sẽ mời người từ Vân Nam đến xem cho cậu…….A——”
Đột nhiên ghế của Trương Thừa Triết trượt về phía sau, thẳng đến khi 'phịch' một tiếng đụng vào bức tường chạm nổi phía sau, cả người lắc lư hai cái mới có thể ổn định được: “Đờ, mờ!”
Diệp Cảnh thu chân lại, buông đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng.
Nhân viên phục vụ nữ bị tiếng động này kinh động, vội vàng chạy tới.
Diệp Cảnh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Không có việc gì, đùa tý thôi.”
Ánh mắt nhân viên phục vụ dừng trên mặt Diệp Cảnh, lấp lánh híp mắt cười: Vâng, anh đẹp trai, anh làm gì cũng được.
Chuông điện thoại vang lên, ghi chú là: “Vợ Đổng Trạch”, Diệp Cảnh nhận điện thoại.
Sau khi cúp máy, nói: “Điện thoại của Đổng Trạch tắt máy, vợ cậu ta tìm đến chỗ tôi.”
“Cô ta nhờ cậu dẫn đi tìm người à?” Trương Thừa Triết lùi về ghế ngồi, vừa nghe Diệp Cảnh nói, thật ra đã biết chuyện gì xảy ra.
“Cậu ta đánh bài ở đó, tắt máy rõ ràng là không muốn vợ quấy rầy, cậu còn dẫn người đến, có anh em như vậy à?”
“Cậu ta lừa dối sau lưng vợ, không phải anh em của tôi.”
“Này, tôi nói, chuyện này có liên quan gì tới cậu?”
“Không có gì.” Diệp Cảnh đứng dậy, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chỉ là, mẹ nó, không vừa mắt.”
Trương Thừa Triết nhìn bóng lưng Diệp Cảnh, trong lòng thở dài.
Nếu không phải tình bạn nhiều năm, anh ta thật cho rằng nhóc con nhà mình giả ngu, nhưng anh quang minh chính đại từ lúc còn đi học.
Những năm này lăn lộn trong xã hội, tất cả các phương diện đều được mài giũa, hoàn toàn không giống trước kia, nhưng thứ trong xương kia một chút cũng không thay đổi.
Cho nên, người như vậy càng được ông trời chiếu cố, có thể chơi 666(1) với bất cứ cái gì?
(1): trâu bò
*
Đại sảnh bữa tối được trang trí sang trọng, ánh đèn rực rỡ, quần áo ấn tượng.
Nam nữ mặc lễ phục đắt tiền, đi tới đi lui, ăn uống linh đình.
Đêm nay Thư Kha đặc biệt chọn chiếc váy màu lam nhạt giống như thần tiên, mặt đầy sao, lộ ra mắt cá chân trắng như củ sen, thân trên che vừa phải, xương quai xanh mảnh mai càng thêm vài phần nhẹ nhàng, xinh đẹp.
Sau khi Thư Kha ăn diện, hào quang bắn ra xung quanh, cha mẹ cô dẫn cô đi gặp mặt các cô chú.
Cô khéo ăn khéo nói, cười lên rất tự nhiên không bị kiềm chế, đẹp nhưng không ma mị, thân phận họa sĩ lại thêm vài phần thanh lịch, người lớn tuổi hết lời khen ngợi cô.
Từ sau khi cô vào hội trường, ánh mắt Lương Tư Duệ rơi trên người cô.
Bữa tối đêm nay anh ta vốn không định đến, nghe nói Thư Kha sẽ đến, nên anh ta mới đến.
Mấy lần trước anh ta mời đều bị cô lấy đủ loại lý do từ chối, mặc dù lý do của cô luôn chặt chẽ, nói chuyện điềm đạm nhưng lại khách khí, nhưng trong lòng anh ta vẫn bất an.
Luôn cảm thấy, dường như anh ta đã bị đuổi ra khỏi danh sách người theo đuổi…..
Lương Tư Duệ nhìn chằm chằm Thư Kha, tha thiết chờ mong.
Cho đến khi cô đi theo cha mẹ xã giao cơ bản một vòng xong, anh vội vàng nghênh đón.
“Hi, Thư Kha.” Trong tay Lương Tư Duệ cầm ly rượu, cười đến gần Thư Kha.
Trước khi tới đây, anh ta tới trước gương đặc biệt chỉnh lại cúc áo và nơ, chắc chắn vẻ ngoài anh ta trang nghiêm, tiện thể luyện tập một chút làm sao mỉm cười thoạt nhìn càng phong độ nhẹ nhàng hơn.
Thư Kha còn chưa đáp lại, cha mẹ cô đã chào hỏi thân thiết với anh.
Thư Kha lập tức mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp, em lại càng xinh đẹp hơn rồi.” Lương Tư Duệ chân thành khen ngợi.
Thư Kha cười: “Không lâu, lần trước còn cùng nhau ra ngoài vẽ vật thực.”
“Một ngày không gặp như ba thu.” Lương Tư Duệ thở dài một tiếng: “Sau khi quen A Kha, tôi mới thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này."
Thư Kha mỉm cười, mí mắt rũ xuống, trông có vẻ ngại ngùng, nhưng thật ra cô đang che giấu sự không kiên nhẫn trong mắt.
Trong trường hợp này, ở bên cạnh cha mẹ, hình ảnh của cô là tiểu thư khuê các, ngoan ngoãn.
“Bữa tiệc này rất nhàm chán, nếu không hai chúng ta đi ra ngoài một chút?” Lương Tư Duệ đúng lúc đưa ra lời mời.
Thư Kha cũng cảm thấy bữa tiệc tối nhàm chán, nhưng cô cảm thấy ở cùng Lương Tư Duệ càng nhàm chán hơn.
Không bằng đợi lát nữa mình tìm cớ bỏ trốn, dù sao nên ứng phó cô cũng ứng phó rồi, nên quen biết cũng quen biết rồi.
Tha Kha đang muốn từ chối……
“Được, A Kha, con ra ngoài một chút với Duệ Duệ đi.” Cha Thư đáp lại.
“Gần đây có một bộ phim không tệ, A Kha muốn xem nhưng chưa đi được, hai con có thể đi xem cùng nhau.” Mẹ Thư cười tủm tỉm nói.
Lời muốn nói ra thì nuốt trở lại, Thư Kha duy trì mỉm cười: “Được ạ.”
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tát vào mặt cha mẹ mình.
*
Thành phố dưới màn đêm được trang trí hoa lệ lại tinh xảo, từng tòa nhà cao tầng đan xen, muôn vàn ánh đèn neon lấp lánh.
Lương Tư Duệ lái xe dẫn Thư Kha đi dạo ngắm cảnh đêm.
Xem phim thì không có cách nào trao đổi, anh ta vẫn muốn nhân cơ hội này giao lưu với Thư Kha nhiều hơn, gia tăng tình cảm.
Trên xe mở giọng hát tự nhiên của Sarah Brightman, Thư Kha nói chuyện với anh ta câu được câu chăng.
Xe chạy vào khu thương mại cao cấp ven sông được chính phủ phát triển mạnh.
Lương Tư Duệ đề nghị: “Xuống xe đi dạo?”
Thư Kha thẳng thắn đồng ý.
Ở trong không gian hai người, quá mức nhàm chán.
Lương Tư Duệ tìm chỗ đỗ xe, Thư Kha nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt vu vơ.
Đột nhiên tầm mắt dừng lại —— một người đàn ông đi xuống từ trên xe, trên ghế phụ có một người phụ nữ, hai người cùng nhau đi vào khách sạn.
“Vừa rồi ở bữa tiệc tối chưa ăn được gì, tôi hơi đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Thư Kha đề nghị, gõ ngón tay lên cửa kính xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng người đàn ông đi vào cánh cửa xoay: “Đi quán kia.”
“Được.” Lương Tư Duệ lái xe ra ngoài khách sạn, tìm một chỗ đỗ xe.
Lúc Thư Kha bước vào, nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng người kia.
Cô nói với Lương Tư Duệ: “Chúng ta lên tầng hai ngồi, còn có thể ngắm cảnh sông.
“Được.” Lương Tư Duệ vội vàng lên tiếng.
Hai người ngồi ở vị trí cửa sổ trên tầng hai.
Bên này là khu vực công cộng, bên kia có các phòng riêng.
Thư Kha nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cô vòng một vòng ở khu vực công cộng, vẫn không thấy người, Thư Kha đi về phía khu vực phòng riêng.
Vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng hiện giờ của cô là gì? Nghĩ đến anh đi cùng một cô gái, tò mò mối quan hệ của họ?
Chẳng lẽ vì anh đã có bạn gái, nên đêm đó mới phanh lại vào thời khắc mấu chốt?
Không đúng, chẳng phải bọn Trương Tông nói anh độc thân sao?
Bạn gái bí mật chưa từng công khai?
Nếu anh vì bạn gái, đột nhiên lương tâm bộc phát, dùng ý chí cự tuyệt cám dỗ, cũng hợp lý.
Nếu thật sự là như vậy, sau này cô sẽ không xuất hiện trước mắt anh, cũng sẽ không dụ dỗ nữa.
Truyện tranh đó, vì vậy mà bỏ.
Cho dù nam nữ yêu chơi bời, cô cũng sẽ không tìm người đã có nửa kia.
Cánh cửa của một phòng riêng mở ra, Thư Kha đi qua lại quay lại.
Cô nhìn thấy Diệp Cảnh và người phụ nữ đó.
Trong phòng ngoại trừ bọn họ, còn có mấy người đàn ông, phụ nữ, xem ra vừa mới dừng đánh bài.
Trên bàn bừa bộn, trên mặt đất là những miếng mạt chược rải rác.
“Cả ngày không liên lạc được, hại tôi vẫn luôn lo lắng, anh thì ở chỗ này đánh bài? …….
Người phụ nữ đó là ai? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Người phụ nữ kéo cánh tay một người phụ nữ khác, hét lên.
“Hôm nay sinh nhật anh em, ra ngoài tụ tập, nói với cô, cô lại muốn quản, tôi không thể có chút không gian của mình sao?.......Cô lôi kéo cô ấy làm gì, buông tay, chúng tôi là bạn.”
“Bạn? Bạn mà ôm cánh tay anh, dính vào anh? Bạn cho anh 'ăn' à? Có ghê tởm không?!” Người phụ nữ đẩy người phụ nữ kia, hốc mắt đỏ thẫm rưng rưng: “Nếu không phải anh Cảnh dẫn tôi tới đây, ván bài này kết thúc có phải sẽ đi thuê phòng không? Tôi có làm phiền các anh không?”
“Nói khùng điên gì đó, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt!” Người đàn ông thô bạo kéo người phụ nữ ra, kéo cô ra ngoài: “………Đi về với tôi! Đừng làm mất mặt ở chỗ này! Muốn ồn ào về rồi ồn ào!......!Cô không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn cần!”
“Là ai không biết xấu hổ! Anh muốn cứu cái mặt ngoại tình của anh! Anh muốn cứu cái mặt làm bậy của anh!” Cô ta kéo người phụ nữ kia: “Anh nói rõ ràng cho tôi, con điếm này là ai!”
Người đàn ông đó Thư Kha biết, Đổng Trạch tay đua trong đoàn xe.
Sau một hồi quan sát, cô xem như hiểu, Diệp Cảnh dẫn vợ của Đổng Trạch đến tìm anh ta.
Lúc bọn họ ầm ĩ, Diệp Cảnh đứng bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
“Cô lại la ối ồn ào làm gì………” Đổng Trạch giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh cô, bị Diệp Cảnh kịp thời nắm được.
Anh nhìn anh ta từ trên cao xuống, bàn tay như kìm sắt, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén: “Đánh phụ nữ? Mẹ nó, cậu chỉ có bản lĩnh này thôi sao?”
Đổng Trạch nhìn Diệp Cảnh cũng tức giận: “Anh có ý gì, dẫn cô ta tới đây, cứ phải nháo đến gà chó chúng ta không yên?”
Diệp Cảnh cười lạnh: “Lúc trước là cậu giới thiệu vợ cậu cho chúng tôi biết, cô ta không tìm được cậu liền đến tìm tôi.
Làm sao tôi biết được chúng tôi đến không đúng lúc.”
Đổng Trạch bực bội.
“Chuyện của tôi xong rồi, việc nhà của các cậu tôi không quản.” Diệp Cảnh buông tay xuống, nhìn Lưu Lâm: “Cậu ta dám động thủ với cô, báo cảnh sát.”
Ánh mắt Thư Kha nhìn thấy Diệp Cảnh sắp rời khỏi sân nhà, xoay người rời đi.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ mình sẽ muốn tìm hiểu anh, cô chỉ muốn lấy quả thận chứ không phải trái tim.
Hôm nay lại bởi vì chuyện ngoài ý muôn này, nhìn thấy một mặt nào đó trong tính cách của anh……..