Diệp Cảnh hút một hơi, đang định bỏ điếu thuốc ra, thấy cô lại gần thì động tác hơi dừng lại, buông tay.
Ánh mắt rũ xuống, nhìn điếu thuốc trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, cô ngẩng mặt lên cho tới khi hai điếu thuốc chạm vào nhau.
Hai người nhìn nhau, khoảng cách giữa hai điếu thuốc, tư thế mập mờ, nhưng không chạm vào đối phương tẹo nào, chỉ có tàn thuốc kề sát vào nhau, thiêu đốt lẫn nhau.
Thư Kha hít một hơi thật sâu, những tia lửa đỏ lúc ẩn lúc hiện, phản chiếu đôi môi gợi cảm của anh.
Đây là đôi môi rất thích hợp để hôn.
Khi hôn cảm giác như thế nào? Cô đầy tò mò.
Thư Kha nhìn vào trong mắt anh, so với bóng đêm còn thâm trầm hơn, không tìm ra được cảm xúc thật.
Người đàn ông này giấu mình rất kỹ.
Thư Kha lùi về sau mấy bước, dựa vào thân cây, im lặng hút thuốc.
Rất lạ, không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh như vậy, nhưng cô cũng không cảm thấy nhàm chán hay cảm thấy không thoải mái.
Mùi hương riêng của người đàn ông và mùi thuốc lá cô thích quyện trong không khí, hòa với gió đêm thoảng qua, tràn vào tim phổi cô, yên tĩnh và mãnh liệt xâm nhập vào các giác quan của cô, cảm giác…… không tệ.
Tuy nhiên, người kia không cảm thấy như vậy.
Sau khi Thư Kha lùi lại, ánh mắt Diệp Cảnh không nhìn về phía xa, trong mắt hiện ra phiền não, không kiên nhẫn.
Khi điếu thuốc gần hết, Thư Kha chủ động bắt chuyện với anh.
“Chúng ta khá có duyên, anh đã giúp tôi hai lần, cảm ơn.”
Diệp Cảnh không lên tiếng.
“Anh là một tay đua hay là một kỹ thuật viên?”
Nghe cuộc trò chuyện của họ, cô đoán được họ là một đội.
Đội xe chuyên nghiệp không giống như câu lạc bộ siêu xe.
Trong câu lạc bộ siêu xe đều là phú nhị đại và doanh nhân mới nổi, thích xe thể thao, thời gian rảnh rỗi tụ tập với nhau để chơi.
Đội xe chuyên nghiệp là đội ngũ vận hành với mục đích tham gia thi đấu và kiếm lợi nhuận, quanh năm tham gia các giải đấu lớn nhỏ trong và ngoài nước, các tay đua ký hợp đồng sẽ kiếm được tiền từ việc chơi xe.
"Liên quan gì tới cô?” Anh hỏi ngược lại.
Thật ra Thư Kha cũng không quan tâm anh làm gì, chỉ là tùy tiện tìm đề tài.
Đột nhiên Diệp Cảnh đến gần Thư Kha, cánh tay chống lên thân cây bên cạnh cô.
Trong bóng tối bao phủ, anh không ngừng tới gần cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ áp vào cô…..Khoảng cách gần như vậy, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, tư thế này giống như ôm, lại giống như muốn hôn môi, muốn tiến lại lui, như gần như xa, làm cho người ta tưởng tượng cùng chờ mong…..
Tim Thư Kha đập nhanh hơn, bàn tay buông xuống một bên khẽ nắm góc váy.
Anh cúi xuống, nói vào tai cô: “Nghe này, tránh xa tôi ra.”
Giọng nói trầm thấp thản nhiên, thanh sắc trêu người, mang theo sự thờ ơ đến đau lòng.
*
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Vu Điền Điềm liên tục truy hỏi.
Nhận thấy giọng nói của mình quá phấn khích, trong lúc chị em đang quẫn bách như này mà vậy thì không phúc hậu cho lắm, giả vờ nói ý: “Ừ, mình muốn biết cậu giận anh ta như nào.”
Vốn dĩ Vu Điền Điềm đến chỗ Thư Kha là để uống cà phê mà cô mới xay, nhưng hiện tại cô nàng hoàn toàn chìm đắm trong sự phấn khích của câu chuyện phiếm này.
Trong cuộc đời của mình, cô nàng đã luôn chờ đợi đến ngày này.
Ở Mỹ mấy năm nay hai người họ luôn đi chơi với nhau, người Hoa và người Tây ai cũng bày tỏ thiện chí với Thư Kha, cô vẫn không bị lay động.
Một chàng trai đẹp trai tóc vàng mắt xanh, cô lại nói trên người người ta có mùi hôi thối.
Người Trung Quốc khôi ngô tuấn tú, cô nói không có đam mê, không có hứng thú.
Người cơ bắp cứng rắn, cô nói kích thước không phù hợp.
Tóm lại, Vu Điền Điềm đã thay đổi cả N bạn trai, cô lại kén chọn khiến người ta vô cùng phẫn nộ, không thể nói nên lời.
Vu Điền Điềm hiếu kỳ, rốt cuộc người chị em này tính lạnh nhạt hay là đồng tính?
Nếu là đồng tính, cô nàng phải chạy nhanh để bảo vệ bản thân.
Dẫu sau cô nàng chỉ có hứng thú với đàn ông.
Kết quả, Thư Kha trợn tròn mắt: “Cậu cho rằng người đồng tính không kén ăn, cậu khỏa thân mình cũng không thèm liếc nhìn."
Vu Điền Điềm haha: “Thẩm mỹ của cậu kém, mình không trách cậu….”
Cho đến nay, cô gái này cuối cùng cũng có một người đàn ông khiến cô có hứng thú, thật hiếm thấy!
Điều hiếm thấy hơn nữa là người đàn ông này thế, mà, không, chấp, nhận!
“Tại sao mình phải giận anh ấy?” Thư Kha hỏi ngược lại.
“Anh ta không cho cậu thể diện như vậy, cậu không giận sao?”
Thư Kha nhớ lại tình hình đêm đó, nói thật, lúc đó cô có hơi khó chịu.
Nhưng không đến mức tức giận.
Cho dù là nịnh hót giả trân giả nghĩa hay là theo đuổi chân thành, nhiệt huyết, cô đều trải qua rồi.
Người đàn ông như anh, thờ ơ với cô hay thậm chí bị bài xích một cách khó hiểu, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Thư Kha uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “Tại sao phải tức giận? Mình không phải là nhân dân tệ, không thể người gặp người yêu được.
Hơn nữa, người đàn ông ngoắc tay một cái đã dính vào thì có ý nghĩa gì?”
“Chẹp……Tâm lý này của cậu, mình đánh giá cao nha.
Đừng giả tạo, chỉ cần trêu ghẹo!” Vu Điền Điềm xúi giục, chỉ sợ người chị em này của mình nới lỏng cảnh giác.
“Người thợ sửa xe cường tráng vô tình từ chối bạch phú mỹ, là do có bệnh không thể nói ra hay là chơi trò lạt mềm buộc chặt? Nếu biết trước tương lai như thế nào, vẫn mời nữ thần tiếp tục làm việc chăm chỉ!”
Thư Kha học mỹ thuật, đối với những bậc cha mẹ kinh doanh mà nói, ý nghĩa lớn nhất là có thể nâng cao mắt nhìn và giảm bớt mùi tiền.
Nữ họa sĩ nghe qua rất tao nhã, văn chương, bất phàm, có thân phận này là đủ rồi.
Mấy năm nay họ cho cô tự do bay nhảy, nhưng đến năm ba mươi tuổi, cô phải vào công ty của gia đình, kế thừa gia nghiệp.
Thư Kha không phản đối chuyện này, cha mẹ rất kỳ vọng vào cô, cô hiểu.
Hiện tại, cô đã tự đầu tư một vài thứ, bởi vì có tầm nhìn chính xác nên lợi nhuận đáng kể.
So với Vu Điền Điềm khởi nghiệp công ty quảng cáo, cô bớt lo hơn nhiều.
Hai tuần sau, Vu Điền Điềm gọi điện cho cô.
“Trùng hợp! Cậu nói anh ta là người của đoàn xe tốc độ 123 đúng không? Gần đây công ty nhận được việc hợp tác với bọn họ, chụp ảnh quảng cáo cho một đoàn xe.”
“Oh.” Thư Kha đặt bàn chải xuống, giọng lười biếng.
“Oh thì xong à? Kỹ năng chụp ảnh của cậu rất xuất sắc, còn đoạt giải thưởng.
Lẽ nào cậu không muốn xung phong đi đầu, đi thăm đoàn xe của họ mặt đối mặt tiếp xúc với anh ta à?”
Thư Kha im lặng một lúc.
Lần đầu tiên tình cờ gặp nhau, vẻ nam tính mãnh liệt của anh đã thu hút cô.
Lần thứ hai tình cờ gặp, ma xui quỷ khiến, cô đuổi theo xe của anh.
Gặp tai nạn ngoài ý muốn, hai người có tiếp xúc cơ thể, thu hút nhiều hơn.
Lần thứ ba, cô nghe ngóng lịch trình của anh, lấy lý do trả quần áo đi gặp anh, định trêu ghẹo anh thì bị anh trêu ngược lại, sau đó bị dội cho một gáo nước lạnh……
Phải thừa nhận rằng, ban đầu anh có sức hút đối với cô.
Dục vọng của cô, không cần lý do, nó đến một cách mạnh mẽ và trực tiếp.
Nhưng anh cũng rất mạnh mẽ, rất tự chủ, bình tĩnh không giống như một người đàn ông bình thường.
Cô không nói về tình cảm với anh, chẳng qua là dục vọng và hiếu kỳ.
Không cần thiết làm gì, cũng không có chấp niệm gì, bận rộn thì vứt anh ra sau đầu.
Nhưng một khi nhớ lại…….
“Thôi bỏ đi, mình sẽ sắp xếp người chụp ảnh của công ty.”
“Thời gian và địa điểm.”
Vu Điền Điềm cười.
Tiểu yêu tinh, muốn bình yên à, nào có dễ dàng như vậy.
*
Trường đua quốc tế thành phố S.
Thư Kha dẫn theo một chuyên gia trang điểm, một thợ chiếu sáng tới, quản lý hành chính của đoàn xe là Nhâm Vũ Phi thảo luận với cô.
Hôm nay đoàn xe có một trận thi đấu biểu diễn ở đây, vừa đúng lúc có thể mượn địa điểm nơi này để chụp ảnh tuyên truyền đầu tiên.
Nhâm Vũ Phi dẫn cô đi tới phòng nghỉ ngơi: “Họ vẫn chưa đến, bọn cô có thể nghỉ ngơi một lúc, hoặc có thể đến địa điểm chụp ảnh để tìm cảm giác.
Đến lúc đó chủ yếu chụp mấy tay đua chuyên nghiệp và xe của họ.”
Thư Kha hỏi: “Mấy người nào ạ?”
“Triệu Chấn Vũ, Đổng Trạch.”
“Diệp Cảnh thì sao?”
Trước khi đến, cô đã xem chi tiết tư liệu của đoàn xe, không ngoài dự đoán, Diệp Cảnh là một tay đua chuyên nghiệp, hơn nữa còn từng giành được nhiều chức vô địch giải đua hàng đầu trong nước.
Mặc dù lần đầu thấy anh đang sửa xe, nhưng mấy lần tiếp xúc sau đó, càng cảm thấy hào quang trên người anh không phải là một thợ sửa chữa bình thường có thể có được.
Tuy quần áo ăn mặc của anh đều rất bình thường, nhưng thứ từ trong xương tủy lộ ra quá mãnh liệt, không cần những thứ bọc bên ngoài, anh đã khác với những người bình thường rồi.
“Ôi, anh Cảnh ~” khi nói đến cái tên này, giọng nói của cô gái dịu dàng, giọng điệu kéo dài trở nên mềm mại, trên mặt mang theo nụ cười: “Anh ấy không thích chụp ảnh, chụp một bộ ảnh nhóm đã là tốt rồi.”
Cô ấy tiếp tục nói: “Không chụp ảnh cũng tốt, việc lộ mặt trên sân đã khiến một đám fan hâm mộ phát cuồng, khi tham gia cuộc thi trên khắp đất nước đều bị đuổi theo.
Nếu có ảnh chụp riêng thì khỏi phải bàn.”.
truyện kiếm hiệp hay
“Anh ấy có rất nhiều fan girl?”
"Đúng vậy, anh Cảnh đẹp trai quá mà!”
Thư Kha nhìn người phụ nữ tràn đầy ánh sáng trước mặt, xem ra đây cũng là một fan girl.
Không đợi lâu, người của đoàn xe đã đến.
Mấy người vừa đi vừa tán gẫu, Diệp Cảnh đi ở giữa đám người, dáng người cao thẳng đặc biệt nổi bật, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Ánh mắt của Thư Kha lướt qua ấn đường, sống mũi và đôi môi anh.
Khuôn mặt này mềm mại đến đâu cũng không đủ mạnh mẽ, dù dẻo dai đến đâu cũng lộ ra chút thô kệch.
Nhưng chính sự vừa khéo này đã thể hiện hết ngũ quan anh tuấn cùng vẻ nam tính gợi cảm của anh.
Sự thật chứng minh, mắt mọi người đều không mù.
Những người nhìn thấy anh, tám mươi phần trăm là đi mê.
Hôm nay Thư Kha mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, quần short denim, thiết kế của áo sơ mi nổi bật ở phía sau lưng, cổ áo phía sau để lộ ra một đường rãnh lưng tuyệt đẹp và làn da trắng nõn.
Với mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dưới chân là đôi giày trắng nhỏ, cả người nhìn sảng khoái, thoải mái, trẻ trung, giống như hoa khôi trường bên cạnh.
Vóc dáng cao gầy và làn da trắng ngần của cô, đứng ở đâu cũng khó bỏ qua.
Mấy tay đua đó rất nhanh nhìn thấy cô, phản ứng khác nhau.
Ánh mắt Diệp Cảnh thản nhiên quét qua lại thản nhiên thu về, coi cô là không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Trương Tông phấn khích vẫy tay: “Này, Thư Kha!”
Mấy người khác lần trước cùng bàn ăn cơm với cô đều mỉm cười thân thiện với cô.
Đã lâu không gặp đại mỹ nữ đẹp mắt như này, vừa nhìn thấy là tinh thần lập tức được nâng cao.
Trương Tông ló ra, đang muốn lướt qua Diệp Cảnh, chạy về phía Thư Kha, đột nhiên bị một bàn tay dùng lực túm lấy cổ áo, giẫm chân tại chỗ vài bước, bộ dáng hết sức buồn cười.
“……Vãi! Lão đại, anh kéo tôi làm gì!”
Diệp Cảnh dùng sức một cái, vung tay, anh ta buộc phải loạng choạng lùi về sau.
“Vào phòng thay đồ.” Diệp Cảnh nhìn không chớp mắt, giọng điệu nhạt nhẽo, nhưng khí chất của anh lại có áp lực cao..