Dễ Cháy Dễ Nổ


"Tới phòng thay đồ." Diệp Cảnh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình đạm, khí thế áp bách.
Trương Tông sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thư Kha, hét lớn:"Cô tới đây xem thi đấu hả? Chút nữa đừng đi nhé, cùng nhau đi ăn cơm không?"
"Ừ." Thư Kha sảng khoái đáp ứng.
Diệp Cảnh liếc mắt nhìn anh ta: "Nói lắm thật đấy!"
“……” Trương Tông vẻ mặt vô tội.
Sao mỗi lần nưc thần xuất hiện là lão đại lại nhìn anh ta không vừa mắt thế này, tìm đủ mọi cách để gây rắc rối nữa?
Chẳng lẽ sợ anh ta ý chí không vững, trầm mê nữ sắc, ảnh hưởng tới thi đấu?
Trương Tông cảm thấy mình cần phải tìm cơ hội nào đó để trò chuyện chân tình lẽ sống với lão đại.

Anh ta không có một chút tà niệm vớ vẩn nào với nữ thần cả, chỉ là cảm thấy làm bạn cùng với nữ thần rất vui vẻ, vô cùng sảng khoái.

Lúc thi đấu có nữ thần hò hết trợ uy, chẳng những không ảnh hưởng mà ngược lại còn có ý chí chiến đấu sôi sục hơn.
Cho nên, có thể đừng nhìn chằm chằm vào anh ta rồi tìm anh ta gây sự nữa được không!
Tim, mệt, lắm.
Có vài tay đua đã thay xong quần áo đua xe, Thư Kha đứng ở bên ngoài, điều chỉnh lại camera, cười nhẹ.
Cách nửa tháng mới được nhìn thấy anh, cảm giác tốt thật đấy.
Cảnh đẹp ý vui, tâm tình cũng vui.
Trong phòng thay đồ, mấy người kia đã chuẩn bị xong hết rồi.

Diệp Cảnh ngồi ở ghế, ngả người ra sau, ghế cũng theo đó mà đổ về phía sau, đôi chân dài lười biếng đạp trên mặt đất, hai tay đan vào nhau đặt ở sau đầu, vẻ mặt bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bọn họ hiểu Diệp Cảnh, mỗi lần anh ngồi tư thế ký lạ như vậy thì có nghĩa là anh đang suy nghĩ về chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn khiến anh có chút bực bội.

Thời điểm này, không quấy rối anh chính là lựa chọn sáng suốt.
Mấy người thay quần áo xong, chào hỏi anh rồi để lại cho anh khoảng không gian riêng.
*
Một lúc sau, Diệp Cảnh thay xong quần áo của mình, ôm mũ bảo hiểm trên tay đi nhanh ra ngoài.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thư Kha đang bị mấy tên kia vây quanh.

Trên gương mặt của người phụ nữ kia có ý cười, nhìn rất vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Cảnh trầm xuống, bước chân lớn hơn, đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Bọn họ quay đầu nhìn anh, còn chưa kịp nó gì, đã thấy sắc mặt Diệp Cảnh ảm đạm, lên tiếng dạy bảo: "Mẹ nó, tất cả đều không có việc gì làm à, ở chỗ này nói chuyện phiếm với phụ nữ làm cái gì?"
Dứt lời quay sang nhìn Thư Kha, lại nhìn về phía quản lý: "Người không có liên quan, không được ở đây."
Đương nhiên Thư Kha biết anh đang nhắm vào mình, cô đi tới trước mặt Diệp Cảnh, giơ thẻ công tác tạm thời của mình ra: "Tôi là nhiếp ảnh gia, phụ trách chụp ảnh tuyên truyền cho đoàn xe."
Mấy người bên cạnh lên tiếng phụ hoạ, về mặt ủy khuất.
"Đúng vậy, Anh Cảnh, chúng tôi đang nói với Tiểu Thư nên chụp như thế nào..."
"Ừ, để có thể phối hợp với nhau, chụp cho tôi đẹp trai chút."
"Chuyện này liên quan tới hình tượng, không thể qua loa được."
"Vẽ đẹp trời phú này của tôi cần được thiên sứ Thư cứu giúp."
Diệp Cảnh nhìn chằm chằm tấm thẻ công tác trong tay người phụ nữ, lông mi dài rủ xuống, che khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn ba giây, không nói lời nào xoay người rời đi.
*
Trong đường hầm, có mấy chiếc xe đua chạy ra.

Các tay đua trong trang phục nhóm, bày ra đủ loại tư thế, cật lực phối hợp với yêu cầu của Thư Kha, để cô chụp ảnh cho họ.
Thời tiết giữa tháng 8, mặt trời chói chang, nhưng cơn gió cũng mang theo hơi nóng.
Thư Kha giơ camera, khi thì đứng, khi thì ngồi, lúc thì tiến lại gần, lúc thì lại lùi ra thật xa, làm đủ mọi tư thế, đủ mọi góc độ.
Không qua bao lâu, cả người cô đã đổ mồ hôi.
Nhưng cô biết, so với cô những tay đua đang mặc bộ đồ kín mít dầy nặng kia càng nóng bức khó chịu hơn.
Cho nên, cô phải cật lực đem lại chất lượng hiệu quả cao, cố gắng làm tất cả mọi thứ trong một lần, cô cứ mặc cho mồ hôi chạy như vậy mà không lau đi.
Phía sau bọn họ, Diệp Cảnh ngồi ở trong chỗ râm mát, kỹ sư bên cạnh đang thảo luận với anh về các dữ liệu thử nghiệm về xe cộ.

Ánh mắt anh rời khỏi mớ dữ liệu, nhìn về người phụ nữ đang chụp ảnh kia, anh bị cô thu hút.
Anh nhìn mồ hôi trên chiếc cổ tinh tế của cô.

Khi cô nghiêng người, anh nhìn thấy gương mặt cô, trên gương mặt kia mồ hôi chảy xuống, da thịt trắng nón bị phơi đến đỏ ửng.
"Ai ôi, cháy nắng mất thôi! Em ghét mùa hè, nóng chết đi được, còn dễ bị đen đi nữa!" Cô gái vừa lay lay áo sơ-mi cho toả nhiệt vừa oán giận: "Mặt trời ở kia mà, anh che lệch rồi, đâu có che được em đâu."
Chàng trai lập tức di chuyển chiếc ô, cẩn thận quan sát góc độ mặt trời, trước giờ ít khi cậu ta dùng ô, cho nên không biết làm thế nào, sau khi nắm được bí quyết rồi thì nhanh chóng che kín cho cô gái kia.
"Em trắng như này, phơi đen sẽ xấu đi mất!"
"Em có đen thì vẫn đẹp."
"Em không muốn bị đen đâu, em thích mình trắng thật trắng cơ!"
"Trắng cũng đẹp.

Vừa đen vừa trắng cũng đẹp."
"Vừa đen vừa trắng là cái quỷ gì...!Không biết khen thì không cần khen đâu, làm quá rồi."
“……”
Diệp Cảnh cầm lấy bản vẽ nhìn lướt nhanh qua một cái sau đó trả lại chóe kỹ sư: "Được rồi, tôi hiểu rồi." Anh quay đầu nói với người bên kia: "Gọi Nhậm Vũ Phi tới đây."
Rất nhanh sau đó, trưởng phòng hành chính đi tới.

Nghe nói Diệp Cảnh tìm cô ta, cô ta lập tức buông hết việc trong tay, tung ta tung tăng chạy tới.
"Anh Cảnh, chuyện gì vậy?"
Vè mặt Diệp Cảnh khó coi: "Hôm nay bộ phận hành chính làm gì cả ngày vậy? Sao lại an bài công tác như này?"
"Á?.....!Sao vậy ạ?" Đột nhiên bị chất vấn Nhậm Vũ Phi ngây ngốc.
Diệp Cảnh duỗi tay chỉ về phía Thư Kha: "Nhiếp ảnh gia ngồi giữa mặt trời nóng bức kia để chụp ảnh, thế mà các người không biết sắp xếp cái dù à? Người ta mà bị phơi nắng đến đau đầu chóng mặt, hai mắt biến thành màu đen thì chụp ra được cái gì hẳn hoi? Chụp không xong lần sau lại phải để các đội viên lăn lộn thêm một lần nữa, lần này không làm cho hẳn hỏi rồi kết thúc đi, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải đề họ ra làm người mẫu à!"
"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, là sơ sót của tôi, tôi đi sắp xếp ngay đây." Nhậm Vũ Phi liên tục xin lỗi.
Nam thần Diệp Cảnh cười lên thì mê hoặc vạn người, không cười thì cao lãnh, một khi nổi giận thì khó thế rất đáng sợ, phạm vi vài trăm mét vất sống không dám lại gần.
Có thể nói là mỗi một trận thi đấu, bầu không khí làm việc của mọi người ra sao thì đều có liên hệ trực tiếp tới tâm tình ngày hôm đó của Diệp Cảnh.

Cũng may đa số thời gian tâm tình của anh cũng tương đối ôn hoà.
*
Thư Kha vừa nhấn nút chụp, phía trên đột nhiên có nhiều thêm một bóng người.
Cô đứng lên, quay đầu nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh cô giúp cô che dù.
Thư Kha: “??”
Cô gái kia cười cười: "Chị cứ chụp đi ạ, em được Chị Phi sắp xếp tới đây che nắng cho chị ạ."
Thư Kha cũng cảm thấy mình sắp cháy nắng đến nơi rồi, nhưng mà mọi người trong đội xe ai mà không đang phơi nắng.


Dù sao cũng là công việc, tốt nhất là không nên làm ra vẻ.

Không nghĩ tới, nhân viên công tác của đoàn xe lại săn sóc tinh tế vậy.
Thư Kha cảm động: "Cảm ơn."
*
Cô gái mỉm cười: Đậu má, cô ta tới đây để làm người mẫu ôtô thế mà lại bị sai đi che dù cho người khác.

Xem ra ở đây người che dù còn được trả lương cao hơn cả người mẫu, lại không cần phải phơi nắng, cô ta nhịn.

Người ở bộ phận hành chính ai cũng bận như bay, làm gì còn người để làm mấy việc đó.

Nhưng Diệp Thần đã nói thì không dám không nghe, Nhậm Vũ Phi uyển chuyển chọn một người từ trong nhóm người mẫu.

Mấy là đoàn xe không thiếu tiền.

Khi Thư Kha chụp ảnh, Diệp Cảnh lười biếng ngồi ở khu nghỉ ngơi, trong miệng nhai kẹo cao su.

Anh nhìn cô chụp hết đợt này tới đợt khác, rồi chụp riêng cho mỗi một tay đua một bộ, nhưng lại không tới tìm anh để chụp.

Diệp Cảnh lại gọi trưởng phòng hành chính tới lần nữa.

Có vết xe đổ trước đó, Nhậm Vũ Phi nơm nớp nộp lo sợ, trong lòng cân nhắc nhắc lại, không biết mình lại sai chỗ nào?
Sắc mặt Diệp Cảnh không vui: "Sao nhiếp ảnh gia không tới tìm tôi chụp ảnh?"
Nhậm Vũ Phi: “……”
Diệp Thần à, không phải trước kia ngài từng đặc biệt giải thích rằng mình không chụp ảnh sao?
"Hình tượng của tôi không được?"
"Đương nhiên không phải!" Nói giỡn à, hình tượng của Diệp Thần sao có thể không được, anh không được thì còn ai được nữa?
"Anh Cảnh, ngài không vênh váo huênh hoang, không thích xuất đầu lộ diện, fans chụp ảnh chung ngài đều không vui.

Tôi đã nói riêng với nhiếp ảnh gia, không cần phải chụp riêng cho ngài, đợi chút não có chụp ảnh đội, sẽ ra..."
"Thỉnh thoảng cao hứng một chút cũng không sao." Diệp Cảnh ngắt lời cô ta, nhàn nhạt nói.

Nhậm Vũ Phi sửng sốt, hiểu được ý anh, lập tức hưởng ứng: "Được, được ạ, tôi đi nói với nhiếp ảnh gia một tiến." Đứt lời lại cười nói: "Diệp Thần, có áp phích của anh, các fangirl chắc là sẽ phát điên mất.

Sau này, áp phích có chữ kỹ của anh có khi còn đắt hơn cả vé vào cửa ấy.

Vốn dĩ Thư Kha đã sắp chụp xong, giờ lại được bộ phận hành chính thông báo chụp cho Diệp Cảnh.


Người đàn ông lười biếng đứng trước xe, nghiêng thân dựa vào, bộ dạng kiêu ngạo lãnh đạm khó thuần.

Ánh mặt trời mạ lên người anh một tầng ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không làm làm đi cảm giác tồn tại của anh.

Anh át cả ánh mặt trời, át cả xe, át tất cả mọi thứ xung quanh mình, cướp đi hết màu sắc hài hòa trên thế giới này.

Thư Kha nhìn thân ảnh anh trong máy ảnh, anh cũng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, nhìn thẳng tắp.

Biết rằng nó cách một màn ảnh nhưng trái tim cô vẫn không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Chụp cho Diệp Cảnh rất dễ, dáng người mẫu, giá trị nhan sắc cao, chỉ một tấm hình bình thường thôi cũng đã là một tác phẩm xuất sắc.

Thư Kha chụp liên tiếp mấy tấm rồi kết thúc, khi đang nhìn lại ảnh trong máy, hơi thở đàn ông mãnh liệt quen thuộc đã lại gần.

"Qua loa cho xong?" Vẻ mặt anh bình thản, lạnh lùng nói.

"Không qua loa." Thư Kha ngẩng đầu nhìn anh: "Anh rất đẹp trái, khuôn mặt 360 không góc chết, chụp như thế nào cũng thấy đẹp.

Tôi chụp cho bọn họ phải thử nhiều lần để tìm cho được góc độ và tư thế thích hợp với họ.

Mếu người mẫu ai ai cũng hoàn mỹ giống như anh thì nhiếp ảnh gia bớt lo nhiều."
Diệp Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt bình thản của cô, khí thế dần thu lại, xoay người rời đi.

Anh quay lưng lại, khóe môi giật giật, âm ừ.

Ánh mắt Thư Kha đuổi theo bóng lưng anh.

Rõ ràng nhưng lời vừa rồi cô nói đều là thật, sao nghe cứ như là vỗ mông ngựa thế nhỉ?
*
Sắp đến giờ, các tay đua lần lượt chạy ra đường đua.

Trận thi đấu biểu diễn hôm nay tổng cộng có tám đoàn xe tham gia, người tới xem hơn phân nửa là nữ giới.

Đua xe là môn thể thao cảm giác mạnh được nam giới yêu thích.

Những cô gái tới đây xem loại thi đấu này, chắc chắn chỉ có một khả năng, đó là vì Diệp Cảnh mà tới.
Diệp Cảnh chỉ mới tham gia thi đấu chuyên nghiệp được hai, ba năm thôi nhưng vì thành tích nổi bật mà rất được chú ý, hơn nữa anh còn có giá trị nhan sắc rất cao cho nên cũng hấp dẫn không biết bao nhiêu fans hâm mộ, anh bị fangirl gọi là Diệp Thần.

Thậm chí, còn có một cô gái vốn không có hứng thú với đua xe nhưng bởi vì anh mà quay sang mê xe, sau đó khi nào có biểu thi đấu của anh là cô gái đó sẽ đi xem, giống như truy tinh.
Khi Diệp Cảnh đi ra, tiếng hét bốn phương tám hướng dâng lên như thủy triều.
Để có thể theo dõi trận đấu được tốt hơn, Thư Kha đi lên phía trên khán đài.

Xung quanh cô đều là nữ giới, cô cảm thấy mình bất tri bất giác mà ngồi giữa đoàn người hâm mộ của Diệp Cảnh rồi.

Hậu quả của việc ngồi trong đám người điên cuồng này đó là bị đinh tai nhức óc.
Diệp Cảnh nhìn về phía khu vực có tiếng hô hào lớn nhất, giơ tay lên sau đó hai tay đan vào nhau, đặt ra sau đầu, ý đáp lại bọn họ.


Đám người này được đáp lại thì càng điên cuồng hơn.
Thư Kha:……
Cái tên lẳng lơ
Mấy chị em này kêu gào hưng phấn không ngừng, chị một câu em một câu.
"A a a a, Diệp Thần sao lại có thể đẹp trai như thế!"
"Hôm nay tới đây đúng là không vô ích mà, được nhìn thấy Diệp Thần rồi!"
"....Tôi muốn bao nuôi Diệp Thần! Tôi muốn ngủ với anh ấy! Muốn ngủ với anh ấy mỗi ngày!"
"Tôi muốn tặng cho anh ấy một chiếc xe hơi, anh ấy có thích Lamborghini không?"
"Nhà tôi có gara, anh ấy thích cái nào thì cứ chọn, vậy có được không?"
"...Đừng nghĩ nhiều, Diệp Thần không nhận quà của fans đâu."
Thư Kha yên lặng không nói gì.

Những fangirl này của Diệp Cảnh toàn là bạch phú mỹ tiền nhiều như rác.
Không biết sao có lại có cảm giác một khi mình ngủ được với Diệp Cảnh thì sẽ như lời được hơn ngàn vạn vậy.
Trong cuộc thi này không có áp lực cạnh tranh, lần này tham gia chỉ để kiếm vài vị kim chỉ tài trợ cũng như là tăng độ nổi tiếng cho đoàn xe.

Các đoàn xe không theo đuổi tốc độ và thứ hạng, họ tập trung vào kỹ thuật lái và thể hiện tính trình diễn hơn.
Ở trong nước, môn thể thao đua xe này mới nổi lên không lâu, chi phí lớn, người chơi ít, nhưng gần đây sức ảnh hưởng của môn thể thao này càng ngày càng lớn.

Cho nên những tay đua giống như Diệp Cảnh cũng càng lúc càng nhiều.
Sau khi biểu thi đấu kết thúc, Thư Kha đi về khu vực nghỉ ngơi của đoàn xe.
Cô muốn chụp thêm một bộ ảnh nữa, cô muốn chụp một bộ trong phòng thay đồ lúc bọn họ mới thi đấu xong.

Hormone nam tính của cả một đám đàn ông trong gian phòng thay đồ, áo đua ngoài được cởi khoá, tay ôm mũ bảo hiểm, mô hôi chảy dài trên mặt.

Có một loại cảm giác đặc biệt MAN.
Cô đã nói trước với mọi người trong đoàn xe, tất cả mọi người đều đồng ý.

Khi đến nơi thì thi có quy nhất Diệp Cảnh không có mặt
“Diệp Cảnh đâu?”
"Anh Cảnh bị phóng viên bắt lại rồi, anh ấy ở lại nhận phỏng vấn một chút, tí nữa sẽ quay lại."
....!Vậy cũng được, nếu không thì có anh ở trong ảnh những người khác sẽ không có cảm giác tồn tại mất.
Một bức ảnh hoàn hảo thì tổng thể của phải hài hoà với nhau, nếu như có một ai đó có cảm giác tông tại quá mạnh mẽ thì không phải là chuyện hay.
Thư Kha chụp xong một vài cảnh thì cảm thấy bụng mình quặn đau.
Cô nhanh chóng kết thúc buổi chụp rồi đi vào toilet.
Toilet nằm bên hông của phòng thay đồ, được thông với nhau bằng một hành lang, chia làm hai gian nam nữ.
Thư Kha bị tiêu chảy, ngồi trong WC một hồi lâu mới ra.
Bên ngoài không có tiếng gì, chắc là mấy tay đua kia đã đi rồi.
Cô đền gần phòng thay đồ, liếc mắt nhìn vào, bên trong có một người đàn ông.
Vai rộng eo thon chân dài, sống lưng kéo thẳng một đường rồi biến mất trong lưng quần lót, phía dưới là hông bụng rắn chắc.

Quần lót ôm lấy phần hông và bờ mông đang cong lên.
Cô lại phát hiện ra một điều mới, anh có một cặp mông rất gợi cảm.
Thư Kha cầm camera, giơ lên hướng thẳng về phía anh lấy nét, rồi chụp liên tiếp mấy tấm.
Tiếng chụp ảnh vang lên liên tiếp, Diệp Cảnh quay người lại thì thấy người phụ nữ kia đang cầm camera chụp mình.
Ánh mắt đột nhiên xuất hiện trong màn hình, nặng nề áp bách..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận