Đế Cuồng


Trong ba người thì thanh niên tóc tím tỏa ra khí tức hùng mạnh nhất.

Tuy nhiên kiếp lực tồn tại trên cơ thể khiến hắn không cách nào hấp thu linh khí hay cảm ngộ đạo vận để tu luyện, giống như thiên địa này đã ruồng bỏ hắn, coi hắn như một sinh linh đi ngược mệnh trời, cần phải tru diệt.

Một khi bước chân ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên thì chờ đợi hắn chính là những đạo lôi kiếp mười hai màu khủng bố, thứ đã từng diệt cả Chân Đại Đạo hùng mạnh truyền thừa từ thời thái cổ, đánh chết một ma đầu Đế cấp Thiên cảnh.

Trừ phi hắn có loại thần thông có khả năng “dối trời qua biển” như Hồng Trần Kiếp Chủ, bằng không huyết hà đen ngòm này sẽ là lồng giam lưu giữ hắn cả đời.
- Ta còn sống, nhưng cũng đã chết…
Một tiếng thở dài não nề vang lên, thanh niên tóc đen phàm nhân là người đầu tiên tỉnh lại.

Khoảnh khắc hắn vừa mở mắt ra thì đã cảm nhận được cái lạnh khiếp người đang bao phủ lấy không gian bên trong Tuyệt Vọng Ma Uyên.

Khí lạnh xâm nhập cơ thể, len lõi vào từng thớ thịt khiến hắn run lên bần bật, miệng phả ra từng luồng khói trắng.
- Đã lâu rồi không làm phàm nhân, hóa ra phàm khi đứng trước sức mạnh tu đạo lại yếu ớt như thế này…
Độc Cô Minh cười khổ lắc đầu, cố gắng cảm nhận thân thể phàm nhân mà mình vừa mới ngưng tụ được.

Cách đây một năm hắn đã hồi tỉnh trở lại.

Với biến cố xảy ra giúp mình thoát khỏi một kiếp, hắn rất tò mò, càng cảm thấy hiếu kỳ về chủ nhân của miếng cổ ngọc kia.

Chỉ là một chấp niệm kéo dài từ thời thái cổ đến nay mà có thể thi triển ra một loại cấm kỵ thần thông hết sức kinh khủng.
Lúc ấy hồn hắn đã bị Kiếp chủ cắn nuốt tới tám phần, chỉ còn sót một phần trên cơ thể y, một phần lại tiêu tán vào thiên địa.

Nếu không có giọng nói vừa quen thuộc, vừa xa lạ cất lên từ miếng ngọc bội, hắn hẳn đã hồn tiêu phách tán, thậm chí ngay cả cơ hội bước chân vào luân hồi cũng bị xóa đi hoàn toàn.
- Tóc trắng là đạo thể, cực giống với thân thể của ta lúc trước.

Mà bản tôn tóc tím của ta lúc này lại bị nhiễm đầy kiếp lực, oán niệm và sát lục.

Miếng cổ ngọc kia đã dung hợp với thức hải của bản tôn, không ngừng tu bổ phần thần hồn thiếu sót do bị Kiếp chủ thôn phệ.

Không biết tới khi nào thì bản tôn của ta mới tỉnh lại được nữa.

Trước mắt chỉ có phàm thể và đạo thể là có thể xuất thế.
Nhìn đạo thể đang ngồi xếp bằng trong đám đạo vận hỗn loạn đang va chạm với nhau trên bầu trời, Độc Cô Minh không khỏi nở nụ cười cảm khái.
- Đại nạn không chết ắt có kỳ ngộ.

Thứ kỳ ngộ mà ta có lớn nhất lúc này không phải là Trường Sinh thể xuất hiện biến dị, mà là từ trong tử lộ tìm ra một con đường thuộc về chính bản thân mình.

Thế gian dùng “khổ” làm “hải”, “đạo” làm “thuyền” để đưa bản thân đến bến bờ hoàn mỹ.

Đạo thể của ta vẫn giữ nguyên con đường đó, nhưng lại cải biên theo một cách khác.

Mười vạn trượng sẽ đạt đến hoàn mỹ, vậy thì ta sẽ tạo ra mười tiểu khổ hải.

Ở mỗi một tiểu khổ hải đều sẽ dùng một loại đạo vận riêng biệt giúp nó hoàn mỹ.

Một khi mười tiểu khổ hải này chân chính hoàn mỹ, bản thân ta cũng sẽ chạm đến mức độ khó tin trong Khổ Hải cảnh.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Minh lại thở hắt ra một hơi, cái lạnh tràn vào phổi hắn.

Thân thể phàm nhân này quá yếu, ngoài việc “bất tử” đến từ hồn phách ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Mà nói “bất tử” ở đây không phải đến từ tu vi hay thể chất.

Sau khi phàm thể ngưng tụ hắn mới hiểu được sở dĩ hồn phách nó không bị tiêu tán là do sự cộng minh, chúc phúc đến từ toàn thể nhân giới.
“Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…”
Câu nói này như vang vọng bên tai hắn, biến thành một loại chúc phúc đời đời kiếp kiếp, khiến hồn hắn vĩnh viễn không thể bị tiêu tán trong thiên địa.

Nhưng điều này khiến Độc Cô Minh nảy sinh một nghi vấn.

Chẳng lẽ Bạch Hoàng đời đầu chưa từng chết hay sao? Theo lời Chân Võ nói thì Bạch Hoàng không phải là một người, mà là một hoàng tộc đã xuất hiện từ thời nhân tộc vừa khai sinh.

Nếu tộc nhân của họ thần hồn bất diệt, cho dù tu vi không tồn tại thì hẳn cũng sẽ sở hữu tri thức cực kỳ khủng bố.

Bởi vì với một người “bất tử” như vậy, tất cả những đoạn năm tháng cấm kỵ, thăng trầm thế gian đều sẽ được hắn tận mắt chứng kiến, không bỏ sót bất kỳ sự kiện nào.

- Bất tử đến từ chúc phúc của nhân tộc, vậy nếu nhân tộc diệt vong thì ta cũng sẽ chân chính chết đi… Suy cho cùng, khối phàm thể này cực kỳ vô dụng.

Nói đến Chân Võ mới nhớ, làm sao mới có thể lấy đống vật phẩm trong khổ hải của bản tôn ra đây?
Độc Cô Minh nhìn về phía bản tôn của mình đang vùi thân ở trong huyết hà đen ngòm, mặc dù giữa hai bên có tồn tại liên kết, nhưng giờ đây bản tôn đã chìm vào trong ngủ say, chẳng thể thúc động nổi.
Đúng lúc hắn đang suy tư thì chợt nghe từ dưới huyết hà truyền đến tiếng kêu “be be”, giống như phía dưới có một con dê nhỏ đang lội nước lao thẳng lên trên.

Quả nhiên chưa đến mấy khắc sau, một thân ảnh nhỏ nhắn màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Đó thực chất cũng không phải dê mà là một con lừa nhỏ.

- Con mẹ nó, hậu duệ Thao Thiết lại có hình dạng một con lừa sao?
Nhờ có liên kết với bản tôn mà Độc Cô Minh biết được con lừa này chính là sinh vật nứt ra từ tảng đá màu đen mà Thao Thiết giao cho hắn.

Suốt mười ba năm nay nó và hắn chìm vào trong ngủ say, sau khi hắn tỉnh lại thì nó cũng phá đá chui ra.
Con lừa này cực kỳ ngu ngốc trì độn, cũng không hề có chút thần thông nào, nhưng không ngờ thân thể lại chịu nổi sự tàn phá của huyết hà, thậm chí tung tăng bơi lội trong nó mà chẳng có chút cản trở.
Nhìn thấy phàm thể Độc Cô Minh đang ngồi trên không trung, con lừa không ngờ lại biểu tình vui sướng đến cực độ, ngay lập tức đạp chân bay vút lên trên rồi tông thẳng vào người hắn.
- A…
Độc Cô Minh muốn khóc mà khóc không được, hắn bị con lừa húc văng khỏi đám bạch khí đang bảo vệ mình, rơi vào hắc ám và ma khí cuồng bạo.

Vì là thân thể phàm nhân nên hắn ngay lập tức chết đi, nửa ngày sau thân thể mới biến thành một luồng khói trắng bay vào đám bạch khí trở lại.

Tim đập chân run, da gà toàn thân nổi lên, đây là lần đầu tiên Độc Cô Minh chân chính cảm nhận được “chết” là thế nào.

- Con mẹ ngươi, đúng là hỗn đãn, tên Thao Thiết kia cử ngươi đến đây là để mưu sát ta phải không?
Con lừa bị Độc Cô Minh mắng thì cực kỳ buồn bã gục đầu xuống, nhưng khi nghe tới hai chữ “Thao Thiết” thì song nhãn liền bừng sáng khiến Độc Cô Minh run lên cầm cập, không hiểu nó định làm trò gì.
Chỉ thấy con lừa đen lắc mông một cái, phía trước mặt nó liền xuất hiện hư ảnh của thiếu niên Thao Thiết vẻ mặt lạnh lùng đang khoanh hay tay sau lưng, ánh mắt y nhìn về phía Độc Cô Minh.

Vốn ánh mắt đó đang uy nghiêm tới cực điểm, khiến bất kỳ ai cũng phải động dung, nhưng một khắc sau thì hình tượng này liền vỡ tan.

Thiếu niên Thao Thiết trợn mắt bặm môi, thét dài khiến Độc Cô Minh sửng sờ:
- Độc Cô Minh, ngươi dám bắt nạt Tiểu Hắc nhà ta sao? Ta đá ngươi, đá ngươi!
Hư ảnh thiếu niên Thao Thiết lao thẳng vào đám bạch khí chụp lấy cổ hắn xách lên như xách một con gà, kế đó chân phải tung cước liên tục, chớp mắt đã đá Độc Cô Minh mấy trăm cái.

Vì là thân thể phàm nhân nên Độc Cô Minh đau đớn đến muốn chảy cả nước mắt, mông đít tím đen, xương chậu xuất hiện vết nứt.
- Ta đá, ta đá…
- Đủ rồi!
Độc Cô Minh giận dữ thét lớn, dứt khoát nhảy ra ngoài đám bạch khí lần nữa, tự kết liễu đời mình.

Thấy địch nhân hóa thành làn khói trắng tiêu tán đi, hư ảnh thiếu niên Thao Thiết mới hừ lạnh rồi biến mất.

Mà đáng giận nhất là con lừa đen kia, nó kêu lên mấy tiếng “be be”, cái đuôi cụt ngủn không ngừng ngoe nguẩy mừng rỡ nhìn hắn.
- Ngươi rốt cuộc là dê, chó, hay lừa?
Độc Cô Minh tức muốn bể phổi, con lừa đen ngu ngốc này rõ ràng có ấn ký của Thao Thiết để lại sau mông nhằm mục đích bảo vệ nó.

Ban nãy nó kích hoạt ấn ký này nên hư ảnh Thao Thiết mới xuất hiện, khiến Độc Cô Minh bị đá tới mức phải tự vẫn để tránh khỏi sự tra tấn.
“Be be…”
Con lừa lại kêu lên mấy tiếng, sau đó chạy vòng vòng xung quanh đám bạch khí đang bao bọc thân thể Độc Cô Minh.

Ban đầu hắn còn không hiểu nó muốn nói gì, nhưng rồi liền nghĩ ra cách thử dò hỏi ý nó:
- Ngươi bảo là có cách giúp ta chống lại hắc ám và ma khí sao?
- Be be…
Con lừa gật đầu, khom lưng xuống như muốn mời hắn leo lên.

Độc Cô Minh mặc dù không tin tưởng lắm nhưng vì ỷ có thân bất tử, dù chết đi cũng sẽ ngay lập tức tái sinh lại nên cứ thoải mái liều mạng.

Dù sao còn mấy tháng nữa đạo thể của hắn sẽ tỉnh lại, trước mắt cho phàm thể ra ngoài du ngoạn, tìm hiểu tình hình nhân giới mười mấy năm nay để tìm cách ứng phó là tốt nhất.
Sau khi leo lên lưng con lừa, Độc Cô Minh liền sửng sờ khi thấy nó co thót cơ mông lại, sau đó đánh rắm một cái rõ to.

Một mùi hôi xú uế nồng nặng bao phủ lấy nó và hắn.

Hắc ám và ma khí giống như sợ hãi trước mùi hôi này nên đều nhanh chóng tản ra, vạch ra một con đường cho con lừa bước đi.

Đôi mắt si ngốc của con lừa xuất hiện vẻ đắc ý, kế đến ung dung bước đi trên con đường kia, hướng tới lỗ thủng trên đầu Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Quả nhiên có chút bàng môn tả đạo… Có ngươi bảo vệ, khối phàm thể này ắt sẽ không sao…
Độc Cô Minh nhìn thấy ánh sáng yếu ớt đang tỏa ra từ lỗ hổng kết giới, cực kỳ chờ mong với cảnh tưởng của thế giới bên ngoài.
Khoảnh khắc hắn cưỡi trên lưng con lừa thoát được ra ngoài, mặc dù bầu trời đang xuất hiện vô vàn bông tuyết trắng muốt rơi xuống, một số vương trên mái tóc đen nhánh, một số lại phủ kín bả vai đang run lên từng đợt vì lạnh của hắn, nhưng hắn vẫn vui mừng đến mức ngẩng đầu thét dài một tiếng:
- Mười ba năm rồi… Độc Cô Minh ta, cuối cùng đã trở lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui