Độc Cô Minh chưa hiểu lắm nguyên nhân khiến lão trở nên như vậy nhưng cũng không nói nhiều.
Lặng lẽ bồi lão ba vò rượu mạnh.
Hồi lâu, khi rượu đã ngấm, Phong Vị lão thiên sư mới ngẩng đầu cười dài, ánh trăng vằng vặc phản chiếu mái tóc bạc trắng của lão, tô đậm thêm vẻ già nua năm tháng:
- Nếu như được lựa chọn lại, ta thà sống một cuộc đời phàm nhân.
Bình bình an an sống sáu mươi năm, lấy vợ sinh con sau đó chết đi, hoàn toàn bỏ mặc tất cả minh tranh ám đấu… Thư sinh tiểu đệ, ta biết ngươi chỉ đang ẩn cư tu luyện, rất nhanh rồi sẽ giống như những kẻ kia tiếp tục lao vào vòng xoáy danh vọng hư ảo không có ngày kết thúc.
Ta không còn cách nào khác ngoài chúc ngươi sẽ được toại nguyện, không đi vào vết xe đổ như Vạn Vô Địch…
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Đa tạ tầm ngư lão ca! Rất nhanh thôi ta sẽ rời đi, có thể ngay ngày mai.
Tương lai nếu có duyên sẽ gặp lại…
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe tiếng ngáy khò khò vang lên bên cạnh.
Phong Vị lão thiên sư say rồi.
Ông ta không say vì rượu mà say vì phiền muộn, tự lừa dối bản thân để chìm vào giấc mộng, quên đi tất cả.
- Rút đao chém nước, nước càng chảy.
Uống rượu tiêu sầu, càng sầu thêm… Lão ca, tạm biệt…
Độc Cô Minh quay lưng rời đi.
Hắn đi liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, khoảnh khắc đến được Trạch Lâm sâm lâm, tìm được Đạp Nguyệt Ô Truy đang đứng chờ sẵn thì mới dừng lại.
Đây chính là địa phương hắn xuất hiện lần đầu tiên lúc xuyên không, ngay tại vị trí này, gốc đại thụ này.
- Đến từ nơi đâu, quay về nơi đó.
Thái cổ, tạm biệt, tất cả huynh đệ của ta, tạm biệt…
Độc Cô Minh nhảy lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy.
Con ngựa đen này như có hoài niệm riêng cũng nhìn vào thật sâu bên trong khu rừng, nơi đó mường tượng thấy được ánh mắt một đàn yêu mã số lượng đông tới gần một trăm con đang bi thương nhìn về phía mình.
“Các lão bà yêu mã của ta, các con ta, tạm biệt…”
—————————————
Trên đỉnh sơn môn Nghịch Kiếm tông, kiếm phân thân đang lặng lẽ đứng chờ đợi.
Y biết đây là khoảnh khắc bổn tôn sắp sửa trở về tương lai.
Thiên Nhai kiếm trong tay y liên tục phát ra những tiếng kiếm minh thánh thót.
Hoa văn nhành liễu trên sống kiếm giống như bị một loại lực lượng thần bí nào đó làm cho tiêu tan, mất đi sự bảo hộ với hai kẻ ngoại lai ở Trạch Lộc sâm lâm.
Cùng lúc từ trên bầu trời Trạch Lộc sâm lâm xuất hiện một vòng xoáy lớn màu xám, bên trong chớp nháy những tia sét khủng bố như muốn diệt tận sinh linh, chuẩn bị bao trùm cả khu rừng này để bắt lấy những sinh mệnh không phục tùng vào trong.
- Để ta tự đến!
Độc Cô Minh kéo dây cương ngựa, ánh mắt sáng rực, miệng nở nụ cười tươi.
Đạp Nguyệt Ô Truy thở ra từng hơi thở nặng nề, bốn vó ngựa dậm dậm mấy cái lấy đà sau đó nhảy lên thiên không lao vào chính giữa vòng xoáy.
Vòng xoáy sau khi nuốt được hai thân ảnh bé nhỏ phía dưới thì liền biến mất, trả lại một bầu trời quang đãng cho Trạch Lộc sâm lâm, xóa sạch mọi dấu tích về sự xuất hiện của mình.
- Kỳ lạ, kỳ lạ… Đây chẳng phải là loại lực lượng mà ta và Vô Vi đang một lòng nghiên cứu hay sao?
Vị Chủ cảnh tiên tộc tới nơi thì vòng xoáy đã biến mất, liên tục nghi hoặc tự vấn.
Vô Vi lão nhân cũng tới, cất giọng:
- Ban nãy nơi đây xuất hiện tiết điểm thời gian… Có kẻ lợi dụng tiết điểm này xuyên không đến đây! Chúng ta hãy ở Trạch Lộc sâm lâm để tìm kiếm manh mối trong trăm năm…
- Được, chờ mấy vị bằng hữu thần tộc, ma tộc, minh tộc đột phá Chủ cảnh xong, chúng ta cùng nhau bố trí trận pháp, phá mở ra tiết điểm này…
—————————————————————
Sau khi Độc Cô Minh rời đi, kiếm phân thân đứng trầm mặc trên đỉnh núi cả một ngày trời.
Nhìn ráng đỏ hoàng hôn khuất núi, vẻ suy tư của y không những không giảm bớt mà trái lại càng nhiều thêm.
- Ta là ai? Một phân thân bình thường trong hàng vạn phân thân của hắn hay sao? Mà hắn, rốt cuộc là bổn tôn của ta hay cũng chỉ là một phân thân của kẻ khác.
Những ký ức của hắn nếu như bị người khác áp đặt, thì hắn cũng đang làm điều tương tự với ta…
Kiếm phân thân nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm:
- Nếu như hắn đã không khuất phục trước vận mệnh, thì sao lại ép ta phải khuất phục trước hắn? Vì sao ta không được quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình mà phải tu luyện đến tận cùng rồi hy sinh bản thân, chờ hắn đến thu thập đạo quả của mình? Thiên Nhai, bạo…
Y vừa dứt lời, Thiên Nhai kiếm bên hông bay lên thẳng giữa không trung, sau khi tỏa ra thần thái luyến tiếc chủ nhân thì liền tự bạo không chút phản kháng.
Đúng lúc này, giọng Tần Mạc từ phía sau cất lên:
- Đại ca, đợt tuyển chọn đệ tử đã kết thúc.
Trong số những mầm non đủ tiêu chuẩn xuất hiện ba đứa trẻ thiên tư cực kỳ xuất chúng.
Trong đó có một đứa họ Liễu rất nhạy bén với mười ba loại ý cảnh kiếm thuật, nếu đại ca nhận nó làm đệ tử chân truyền thì tương lai sẽ là một cánh tay đắc lực…
Kiếm phân thân cong khóe môi, gật đầu:
- Được, dẫn nó tới đây!
—————————————————
Quang Minh hội ở Đại La thiên không phát triển thuận lợi như Nghịch Kiếm tông.
Trong mấy năm nay nổi lên một vị đạo tử xuất chúng cực kỳ mạnh mẽ.
Y cùng Độc Cô Hỏa quyết đấu cuối cùng chiến thắng, hủy diệt tổng đài Quang Minh hội, khiến Độc Cô Hỏa và Âm Chấn Thiên phải dẫn theo thủ hạ trốn đông trốn tây.
- Độc Cô Hỏa! Để mạng lại!
Gần ba trăm tu sĩ Tiên Thai cảnh rượt đuổi theo một nam tử áo bào đỏ rực.
Mà nam tử này đang dìu theo một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, bụng cô ta khá lớn, dường như đang mang thai.
Nhìn thần sắc gấp gáp của nam tử áo bào đỏ thì sẽ hiểu được mối quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.
- Cơ Nhi, yên tâm, ta sẽ bảo hộ hai mẹ con nàng! Kẻ nào dám cướp nàng khỏi tay ta, ta sẽ khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn, giết mười đời của hắn.
Độc Cô Hỏa lạnh lùng nhìn truy binh sau lưng, tay ôm lấy eo cô gái kia, thi triển Bách Bộ Hồng Trần liên tục tránh né.
Cô gái xinh đẹp dáng vẻ mệt mỏi, yếu nhược nói:
- Nếu muốn giết ta là bổn tôn của huynh thì sao? Còn hai cô gái mà huynh thường mơ thấy nữa? Hay là ba người chúng ta một nhà cùng nhau tự tận đi! Được sống với huynh quãng thời gian vừa qua ta rất hạnh phúc, không còn gì tiếc nuối hồng trần này nữa rồi…
Độc Cô Hỏa im lặng.
Khoảnh khắc cảm nhận được khí tức Độc Cô Minh đột ngột biến mất thì liền hiểu hắn đã rời khỏi thái cổ.
- So với những ký ức hư ảo kia, nàng càng chân thật hơn gấp bội phần.
Ta chính là ta, hắn chính là hắn! Nếu hắn dám cướp nàng khỏi tay, ta cũng sẽ bất chấp tất cả để giết hắn!
Y gằn giọng, chưởng tâm đánh về phía sau khiến cả trời đất chìm trong hỏa diễm đỏ rực.
——————————————————————
Kiếm và hỏa đã phát sinh dị biến, không rõ đao và khinh hành có như vậy không.
Chỉ biết Trường Cung thiếu chủ sau khi hỗ trợ Độc Cô Khinh Hành thành lập Tàng Ảnh các xong thì liền vô duyên vô cớ chết đi.
Mấy năm sau có một đứa trẻ họ Cao tiến nhập vào tông môn.
Tư chất sát thủ của nó được Độc Cô Khinh Hành hết sức cảm thán, liền thu làm chân truyền đệ tử, dạy hết sở học của bản thân.
Còn đao ư? Y giờ đây vẫn bảo trì dáng vẻ như xưa, sau lưng dắt đại đao bản rộng, đầu đội nón rộng vành che kín khuôn mặt, cùng với cặp uyên ương là A Nhất và Nhã Hinh tung hoành Thái Thủy thiên.
Ba người cưỡi ngựa phi nhanh, thỉnh thoảng Độc Cô Đao lại quay đầu về phía sau, cất giọng hào sảng:
- Tiểu Bàn, con phải nhanh nữa lên, bằng không sẽ không theo kịp vi sư đâu!
- Sư phụ, con đến đây!
Tiếng vó ngựa cất lên, giữa làn khói bụi hiện ra một hài tử mập mạp lưng đeo đại đao vượt lên phía trước.
- Hài tử giỏi! Phải như vậy tương lai mới có thể trở thành tông sư một cõi, khai sáng ra đao pháp thuộc về riêng bản thân con được chứ!
Chu Bàn nghe vậy thì hồ hởi cất tiếng:
- Tương lai con sẽ xây dựng nên Bá Đao môn, sau đó cùng Loạn Đao môn của sư phụ tranh phong!
- Tốt, vậy thì cố gắng tu luyện đi!
Độc Cô Đao cười ha hả, A Nhất và Nhã Hinh cũng cười cười, dường như không mấy tin tưởng vào hài tử mập mạp này.