Quay lại hiện tại, nghe Thạch Dương nói vậy, Đông Hoa đế khẽ gật đầu thở dài:
- Được, mọi việc cứ làm theo ngươi đi.
Ta giao binh mã thánh hoàng triều cho ngươi tùy ý điều động, hy vọng sẽ sớm bắt Kiếp Chủ kia đền tội..
Thạch Dương cười cười:
- Bệ hạ coi trọng ta đến vậy, dám giao cả Đông Hoa thánh hoàng triều cho ta?
Y vừa lời thì biểu cảm trên gương mặt Đông Hoa đế cũng trở nên gương gạo, tuy vậy ông ta phản ứng rất nhanh, nói ra một câu với ý dò xét:
- Ta chỉ có một đứa con trai là Uyên Bác, nó chết đi rồi hoàng triều này cũng không còn người nối dõi.
Nếu cứ vậy thì cơ nghiệp trăm vạn năm của tiền nhân không sớm thì muộn e rằng sẽ bị hủy dưới tay ta.
Ta biết mục đích ngươi đến Di địa không phải chỉ để dạo chơi, là nhắm đến thâu tóm quyền lực ở nơi đây.
Mặc dù Uyên Bác đã chết nhưng nó cũng chỉ là phương án dành cho tương lai về sau của chúng ta, xét về nội tình, thánh hoàng triều chúng ta chắc cũng đủ để ngươi lấy làm bàn đạp để vùng vẫy...!Chỉ là không biết ý ngươi ra sao?
Thạch Dương nghe xong thầm mắng trong lòng ba chữ "lão hồ ly".
Rõ ràng ban nãy trước triều lão ta chỉ đang diễn tuồng cho bá quan văn võ xem nhằm tìm một cái cớ hợp lý đưa đại quyền tay y, đồng thời cho y thấy lòng thành của mình.
Nếu là lý do báo thú cho Mộ Dung Uyên Bác, triều thần nhất định sẽ không phản đối.
Còn vì sao Đông Hoa đế lại phải làm vậy, lý do rất đơn giản, là để tính toán đường dài.
Tương lai, khi thế hệ cũ đã lạc hậu cũng sẽ là lúc đám hậu bối như Vương Nhất, Độc Cô Minh, Tiêu Ức Tình, Thẩm Yến quật khởi.
Đến lúc đó nếu thánh hoàng triều bọn họ không có anh kiệt nào đủ tài năng để gánh vác, tranh phong với đám nhân tài trẻ tuổi kia thì chắc chắn sẽ bị chèn ép đến mức không thở nổi.
Đặt hy vọng vào Tổ Miếu thôi chưa đủ, dù sao trách nhiệm của thế lực này là bảo vệ an nguy cho toàn bộ Di địa, bọn họ sẽ không ra mặt hay nghiêng lệch vì bất kỳ thế lực riêng lẻ nào.
Nhưng Thạch Dương thì khác.
Y đang là đệ nhất anh kiệt ở Thái Thanh thiên, đồng thời là thiên kiêu đạo tử xuất chúng của Thạch gia, một trong tam đại cự đầu thế lực ở thánh giới.
Hiện tại, thứ y cần là một bàn đạp đủ mạnh để giúp y thâu tóm dần Di địa, đồng thời hỗ trợ để y có thể phát huy tối đa bản lĩnh của mình.
Đông Hoa thánh hoàng triều vừa hay phù hợp với những yêu cầu trên.
Mộ Dung Uyên Bác đã chết, sẽ không có ai tranh giành đại quyền với Thạch Dương.
Mà nội tình của bọn họ, chắc chắn là xếp số một số hai ở Di địa, chỉ đứng sau Tuyết Thương phái và Tổ Miếu kia.
Thạch Dương mỉm cười, sau khi suy nghĩ thiệt hơn cẩn thận bèn cúi đầu ôm quyền hành lễ với Đông Hoa đế.
- Bệ hạ người nói vậy là xem thường ta rồi.
Ta và Mộ Dung huynh gặp mặt tuy ít nhưng rất thân cận, cảm giác chẳng khác nào huynh đệ từ một mẹ sinh ra vậy.
Nay huynh ấy đã chết, ta chỉ mong bệ hạ có thể thu nhận ta làm nghĩa tử để có thể thay huynh ấy báo hiếu cho người…
Ánh mắt Đông Hoa đế chợt lóe.
Ông ta vốn dĩ chỉ có ý nương nhờ Thạch Dương cùng thế lực phía sau lưng y, chứ hoàn toàn không có dự định dâng cả giang sơn này cho y.
Vậy mà gã thanh niên này lại thủ đoạn đến nhường này, dùng chuyện nhận làm nghĩa tử để đào hố chôn ông ta.
Bây giờ không đồng ý thì Thạch Dương có thể sẽ ngay lập tức trở mặt, rời khỏi đây.
Mà nếu nhận thì…
- Thạch công tử, Thạch gia là đại thế lực ở thánh giới, cùng với Thái gia, Độc Cô gia chia ba thiên hạ.
Mà Mộ Dung gia chúng ta cho dù cát cứ một phương trời Di địa nhưng xa xa vẫn không bằng.
Cậu làm như vậy chẳng lẽ không sợ tiền bối ở nhà đại nộ hay sao?
- Trước khi ta rời đi, tiền bối ở nhà chỉ dặn dò một câu: “Đoạt được thiên hạ, mọi tiểu tiết khác đều có thể bỏ qua!”.
Vẫn mong bệ hạ tiếp nhận đứa con này…
Thạch Dương lại cúi thấp thêm chút nữa, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm đậm.
Đông Hoa đế siết chặt nắm đấm, rốt cuộc khó khăn nói ra hai chữ “nghĩa tử”.
—————————————————
Mấy ngày sau, cả Trung Thổ gần như đại loạn.
Tam đại thánh hoàng triều Đông Hoa, Độc Cô, Thần Tiêu cử số lượng lớn nhân mã truy tung Kiếp Chủ.
Mà chuyện này dĩ nhiên có đám người của các đại thế lực lúc trước tham gia.
Diệp Chính một thân một mình đi đến ba quận phía Nam Thiên Địch, dựng lên lá cờ chiêu binh mãi mã, tái thành lập Hạo Nhiên tông.
Rất nhiều người nghe danh tiếng của y mà tìm tới.
Thẩm Yến tuy không truy cầu danh lợi nhưng vì sự giao phó của những tiền bối trước lúc lâm chung mà cũng bắt đầu đăng đàn thuyết pháp tại phế tích đế đô.
Ban đầu những tu sĩ tìm đến còn ít, nhưng càng về sau tiếng tốt càng đồn xa, chẳng mấy chốc khiến cảnh sắc hoang tàn nơi đây thay đổi, đông vui náo nhiệt trở lại.
Thế là một tân Thượng Thanh cung mới lại được tái lập, mà vị tân cung chủ này nếu xét về danh vọng thì đúng là vượt xa liệt đại tổ tông vô số lần, được xưng tụng kẻ tầm đạo thế hệ này.
Sự trỗi dậy của Hạo Nhiên tông và Thượng Thanh cung không khỏi chúng tu sĩ khắp nơi cảm khái.
Sự tàn lụi, hủy diệt của thứ này lại chính là cơ hội cho thứ khác tốt đẹp hơn tân sinh.
Vòng quay thành hoại trụ diệt của tạo hóa cứ như thế luân chuyển, không một ai, không một thứ gì thay đổi được.
Thêm một đoạn thời gian, khi mà Thượng Thanh cung đang chính thức xây nên từng viên gạch đầu tiên, Thẩm Yến còn đang chắp tay quan sát thì Lôi Diệt và Tiết Hồng Y lại tìm tới.
Bọn họ tới để nhận lại xác của Phong Diệt.
Thẩm Yến đã bảo tồn rất tốt thi thể này, chỉ chờ bọn họ xuất hiện để trao lại.
- Kiếp Chủ!
Tiết Hồng Y ôm cái xác lạnh lẽo của sư huynh mình, nước mắt liên tục chảy dài.
Nàng vừa được bổ nhiệm làm thánh chủ đời tiếp theo của Phong Lôi thánh địa, thay thế lực này trấn trụ Nam Hoang, cùng tranh phong với Tiêu gia đang trên đà bành trướng.
Lúc nghe tin Phong Diệt chết dưới hắc thương của Hồng Trần Kiếp Chủ, toàn thân nàng cũng rụng rời, sự điềm đạm bình tĩnh thường ngày tiêu biến đâu hết.
- Họa đều từ tên Độc Cô Minh kia mà ra! Nhờ hắn mà Kiếp Chủ mới tái sinh được, thậm chí Kiếp Chủ theo một cách hình dung nào đó còn là bản ngã của hắn.
Lôi Diệt dữ tợn nói, lôi điện bao phủ quanh thân thể, khí tức cực kỳ cường đại.
Thẩm Yến thở dài:
- Không thể trách huynh ấy!
Lôi Diệt hừ lạnh:
- Con rùa rút cổ ấy lúc cứu Lưu Tích Quân thì nhanh nhảu lắm, nhưng còn Trần Mạn Dao thì tại sao lại không xuất hiện, đúng là đồ bạc bẽo! Nếu có hắn, có lẽ Phong Diệt đã không phải chết.
Mọi người đều hiểu Lôi Diệt vì quá giận dữ sau cái chết của sư huynh mình mà mất đi lý trí, đang cố tìm một kẻ để trút giận.
Tuy nhiên, chuyện gã nói là vô cùng đúng.
Độc Cô Minh vì sao không xuất hiện kia chứ?
Với tính cách của hắn, chỉ cần là thân nhân bằng hữu gặp nạn, một khi biết tin thì dù đó có là núi đao biển lửa, thập tử vô sinh hắn vẫn cứ sẽ nhảy vào.
Trên thực tế, Tỏa Cốt và Tẫn Cốt đã từng tìm tới Tuyệt Vọng Ma Uyên, liên tục gọi tên hắn suốt ba ngày trời nhưng không nhận được sự phản hồi.
Mặt huyết hà đen ngòm cũng tĩnh lặng như đang ngủ say, bất đắc dĩ lắm bọn họ mới phải rời đi, cùng nhau đến Tử Hà sơn mạch cứu Trần Mạn Dao về song đã thất bại.
Chuyện này có liên quan tới tình cổ trong tim Độc Cô Minh.
Tình cổ này rất quái dị, bình thường không hề hoạt động, nhưng một khi hoạt động liền sẽ khiến chủ thể rơi vào hôn mê, mất đi hoàn toàn sự kiểm soát.
Sở dĩ Độc Cô Minh không hề biết Tỏa Cốt và Tẫn Cốt tìm đến chính là vì tình cổ này tác oai tác quái, hay nói chính xác hơn kẻ âm thầm đứng sau thao túng chính là Cổ Lạc!
Cả phàm thể cũng gặp tình trạng bị phong tỏa tin tức tương tự, nhưng kẻ làm ra lại thuộc về một tổ chức khác.
Hắc Thủ!
Phàm thể Độc Cô Minh không hề biết rằng sau lưng mình luôn tồn tại một cái bóng đứng ở rất xa quan sát mình, tay cầm một thanh kiếm không có vỏ, dường như lúc nào cũng sẵn sàng đâm thẳng vào yết hầu địch nhân đối diện, tước đoạt mạng sống y chỉ bằng một kiếm.
Cao Tiệm Sơn!
Phàm thể đi bộ trong tuyết trắng, bên cạnh là con lừa đen đang cõng Địch Vân trên lưng.
Bọn họ chậm rãi tiến đến phương hướng ngọn Tuyết sơn phía trước mặt, nơi theo lời đồn rằng có Bách Diệp Liên Hoa trong truyền thuyết, một khi phục dụng có khả năng nối lại xương cốt, giúp tu sĩ nhanh chóng chữa lành mọi hậu hoạn trên cơ thể.
- Đại ca, nơi đó rất nguy hiểm, nghe đồn rằng cách đây mấy năm xuất hiện hai yêu thú cực kỳ hung ác, giết người ăn thịt không gì không làm.
Tu vi ta chưa cao lắm, tứ chi lại tàn phế chưa thể thi triển thần thông như ý nguyện, mà huynh lại đang là phàm thể, không phải đối thủ của hai con yêu thú này.
Độc Cô Minh nhìn núi tuyết trắng phía xa, bước chân lún trong tuyết phải khó khăn lắm mới nhấc lên được.
Đúng như Địch Vân phân tích, với tình trạng của hai bọn họ bây giờ muốn chống lại yêu thú thì quá khó khăn, chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
- Dù sao cũng phải giúp ngươi khôi phục thân thể lại mới tính tiếp tương lai được.
Vô Cấu đạo thể mà bị tàn phế thì không thể nào phát huy hết tiềm năng, ngươi còn phải học đấu pháp, luyện thần thông.
Yên tâm, bộ phàm thể này cái gì cũng không tốt bằng người khác, chỉ có mạng là nhiều hơn người khác.
Cùng lắm là chết đi mấy lần, ta tin sẽ thu thập được Bách Diệp Liên Hoa thôi…
- Đại ca…
Địch Vân nghe xong trầm mặc, hồi lâu mới khó khăn nói ra ba chữ “cảm ơn huynh”.
Cuộc đời của gã ngại nhất là ba chữ này, chúng khiến gã có cảm giác mắc nợ quá nhiều, cả đời cũng khó lòng hoàn trả được.