Độc Cô Minh thấy Cao Tiệm Sơn ngang nhiên bước vào thì biểu tình ngưng trọng, hắn cảm nhận được Sổ Tư cũng rất kiêng kỵ gã sát thủ này.
Ba gã nam nhân đứng nhìn nhau một hồi không ai nói ai câu nào, dưới đất Địch Vân cũng biểu tình lặng lẽ, lúc lâu mới mở miệng nói ra một câu phá tan bầu không khí quỷ dị.
- Là thù không phải bạn, là bạn không phải thù...!Đã không có ý làm tổn thương nhau thì cứ ai làm việc nấy đi.
Cứ như thế này rất mất thời gian...
Sổ Tư gật đầu, ánh mắt loé lên vẻ thâm thúy:
- Nên vậy, nên vậy...
Độc Cô Minh suy nghĩ gì đó rồi cũng mỉm cười:
- Nếu Cao huynh đã không chê thì có thể đi cùng chúng ta một đoạn, với bản lĩnh của huynh, chắc chắn sẽ giúp nguy hiểm giảm đi phần nào...
Tuy cả ba nói thế nhưng ai cũng đều hiểu đối phương chẳng có gì tốt đẹp, đều là một dạng "tiếu lý tàng đao" như nhau.
Có điều, chính vì như vậy Sổ Tư càng thêm thưởng thức Độc Cô Minh, cảm thấy giữa hắn và bản thân có chút tương đồng.
Có lẽ là vì gã cũng đang bị cả Bắc Vực truy sát, phải không ngừng vùng vẫy, không ngừng kiên cường, từ chỗ thấp đi lên cao.
Mà Độc Cô Minh cũng thế, ban đầu chỉ là một tên ngốc đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân, bị người ta dùng làm dược liệu trị thương, trải qua bao nhiêu sóng gió rốt cuộc cũng trở mình được.
Từ lúc xuất đạo đến nay những ngày tháng yên ổn của cả hai cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người thậm chí còn không có thời gian bế quan tu luyện quá lâu, mỗi lần mở mắt ra lại là những tiếng chém chém giết giết văng vẳng bên tai, hối thúc cả hai phải tiếp tục tiến lên, giống như chỉ cần lui lại hay đứng yên một chỗ sẽ lập tức hồn phi phách tán, vĩnh viễn hối hận.
"Chúng ta đều bị cả thế gian coi là địch! Nếu bắt tay cùng nhau liệu có thể địch lại cả thế gian không?"
Trong lúc vô thức, Sổ Tư và Độc Cô Minh cùng loé lên suy nghĩ này trong đầu.
Ánh mắt nhìn nhau càng thêm phần khí khái.
Thêm vào mối liên kết qua Lưu Tông và Lưu Tích Quân, khiến giữa cả hai nảy sinh một loại đồng điệu khó lòng miêu tả.
— QUẢNG CÁO —
Đây là một loại đồng điệu từ tính cách đến hoàn cảnh, tuy rằng vẫn phải đề phòng lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy tôn trọng đối phương.
"À hí hí ừm ừm.."
Con lừa đen lúc lắc cái cổ dài, cất tiếng ồm ồm chen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người.
Không dừng lại ở đó, nó còn chạy thật nhanh tới chen vào giữa, giống như phải tham gia bằng được vào câu chuyện này.
Địch Vân lắc đầu cười nhẹ, thầm nghĩ tên đại ca của mình đúng là có sức hút, xem ra không phải chỉ mình mới ngu ngốc lựa chọn đứng về phe hắn.
Phía đối diện, Cao Tiệm Sơn không đáp.
Y vẫn như cũ vô cảm vô tình.
Chỉ là quay đầu nhìn về hướng thông đạo phía trước, xem như biểu thị mình đồng ý với đề nghị của đám Sổ Tư và Độc Cô Minh.
Đúng lúc này từ chỗ tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê cất lên tiếng thét dài đầy vui sướng.
Hai yêu vật đã hoàn thành xong phần truyền thừa của mình, khí tức tu vi tăng mạnh, trong đó Độc Nhãn Kê là thay đổi rõ rệt nhất.
Kim quang xung quanh cơ thể óng ánh chói lóa, mường tượng nó đã biến thành một con phượng hoàng thật sự chứ không còn là một con gà thần côn vô sỉ như thường ngày nữa.
- Bất Tử Thiên công của Thiên Phượng nhất mạch!
Sổ Tư nhận ra ngay bộ công pháp này.
Thậm chí gã cũng từng đọc qua nó.
Có điều gã không luyện theo mà lại cố tình tạo ra một bộ công pháp khác theo hướng khắc chế nó.
Về điểm này, ngạo khí của gã còn nhiều hơn cả Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh là xây dựng cái mới từ nền tảng có sẵn, mà gã lại muốn đạp đổ nền tảng có sẵn, muốn tự mình khai phá ra một chân trời mới, “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” đúng theo nghĩa bóng và cả nghĩa đen.
Nhìn cách gã thể hiện cho đến giờ phút này thì có thể xem như gã đã thành công được bảy phần.
Tuy nhiên tương lai ra sao thì vẫn chẳng ai đoán định nổi.
- A… Ngươi là?
— QUẢNG CÁO —
Khoảnh khắc nhìn thấy Sổ Tư, sau đó liếc mắt sang vị trí mà Cao Tiệm Sơn đang đứng bất động như núi, Độc Nhãn Kê bỗng kêu lên một tiếng thất thanh.
- Ông ngoại nó, gặp quỷ rồi!
Tiểu ô quy đang thu công, từ đoàn hỏa khí bay vờn quanh thân thể, giờ phút này đây hỏa diễm trên người chính thức đạt đến trình độ ngũ sắc.
Vẻ mặt nó vốn đã kiêu ngạo sẵn giờ còn gia tăng thêm vài phần.
Tuy nhiên cũng giống Độc Nhãn Kê, lúc nhìn thấy Cao Tiệm Sơn đang đứng trước mặt mình chỉ tầm hai mươi bước chân liền nhảy dựng lên, liên tục lùi lại bằng vẻ mặt hoảng sợ.
- Khốn khiếp! Ngươi vậy mà vẫn sống? Chẳng lẽ người cũng giống ta và con gà này tự phong ấn mình, phá bỏ tu vi để né tránh cấm kỵ sao?
Độc Nhãn Kê biểu tình nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Bộ dáng của Cao Tiệm Sơn giống như là nỗi ám ảnh lớn nhất của nó.
Điều này khiến Độc Cô Minh càng thêm tò mò về bí ẩn thân phận của tên sát thủ kia.
Cao Tiệm Sơn không đáp, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, dường như chẳng mấy quan tâm đến biểu cảm của hai yêu vật.
Nếu có thứ gì đó thoáng động đậy thì chỉ có thể là mũi kiếm trong tay y.
Từ nó vẫn toát lên loại lực lượng quỷ dị nào đó mường tượng cứ hễ vung lên là sẽ đoạt mạng được đối phương ngay lập tức.
- Loại thần thái này đúng là không sai vào đâu được! Con bà nó, đúng là ngươi tên bệnh hoạn kia!
Tiểu ô quy vừa la hét vừa nhanh chóng chui vào ống tay áo Độc Cô Minh, giống như đây là địa phương an toàn nhất, nấp vào rồi có thể né tránh tên kiếm khách đáng sợ kia.
Độc Cô Minh bất đắc dĩ hỏi nhỏ:
- Các ngươi đang làm trò gì thế này? Ta chưa hiểu lắm?
Tiểu ô quy run cầm cập nói:
- Tên kia giống y hệt với một nhân vật vào thời đại chúng ta.
Kẻ này vô cùng đáng sợ.
Y được tôn xưng là kẻ khinh đạo, đồng thời là các chủ Tàng Ảnh các, tổ chức sát thủ mà đến ngũ đạo tự phong cũng phải kiêng kỵ không thôi.
Bá Luân từng gặp y một lần, tuy không giao thủ cùng y nhưng có nói rằng nếu không phải y dâng hiến toàn bộ cho kiếm, đến mức đánh mất cảm thụ nhân sinh, vong ngã vô tâm, chỉ hành động theo sự sắp đặt của người khác thì có lẽ vị trí Nhân Giả Vô Địch sẽ có sự thay đổi… Ta từng chính mắt thấy trong trận chiến năm xưa, y dùng một kiếm giết chết Danh Quyết Chiến Thần của thần tộc… Là Chiến Thần đấy, vậy mà cũng vong mạng dưới một kiếm, đến cả chiêu đầu tiên còn chưa kịp hoàn thành đã ngã xuống…
— QUẢNG CÁO —
Độc Cô Minh cả kinh, nhưng rồi giọng nói Độc Nhãn Kê chợt dịu lại:
- Có lẽ không phải, nhưng tên kiếm khách này chắc chắn liên quan tới Cao Bất Phục!
- Đúng vậy, y họ Cao!
Độc Cô Minh nói nhỏ, cũng không sợ tên kiếm khách kia nghe được.
Vì thực sự y chẳng khác nào một khúc gỗ, cứ đứng đực ra đó, chẳng chút biểu cảm hay sắc thái gì dù đang bị người khác bình phẩm mình.
Trong đầu y dường như chỉ tồn tại mệnh lệnh của chủ công Hắc Thủ, cùng những lời dặn dò trong túi gấm do tổ tiên truyền lại.
Ngoài những thứ này ra, thậm chí y còn không rõ bản thân đang sống hay là chết, mỗi một khắc, một một giây trong đầu đều đang diễn luyện một thức kiếm duy nhất kia vô số lần, ám ảnh vĩnh viễn bởi nó.
- Đành vậy, cũng không cần lo lắng quá.
Tiểu Minh tử là Trường Sinh thể, dòng họ Cao này có một điểm khá đặc dị là không bao giờ ra tay với Trường Sinh thể Độc Cô gia, chỉ gần gặp sẽ liền rút lui.
Mọi người đồn đoán rằng là vì mối quan hệ sư đồ giữa Cao Bất Phục tổ tiên họ với Độc Cô Khinh Hành, một hào kiệt khác của Độc Cô gia năm tháng thái cổ.
Tiểu ô quy lẩm bẩm, bắt đầu bò ra khỏi ống tay áo Độc Cô Minh.
Mà Độc Cô Minh nghe xong thì liền cười khổ:
- Có nhầm không vậy? Bộ phân thân này của ta chết dưới tay y cũng không dưới hai trăm lần đâu…
Lời hắn còn chưa dứt thì tiểu ô quy đã chạy bắn khói ngược trở lại, lần này nó quá đáng hơn, chui vào giữa ngực hắn, chỉ hé hai con mắt ti hí qua cổ áo nhìn trộm Cao Tiệm Sơn, giống như vẫn không tin vào sự thật rằng gã chỉ giống với tổ tiên mình năm xưa, chứ vốn dĩ là một kẻ hoàn toàn khác..