- Chẳng phải tiền bối nói chờ mấy vị bằng hữu của ta xông phá hết bốn cửa ải thì mới giao chân huyết cho chúng ta sao?
Độc Cô Minh ngờ ngợ hỏi lại.
Trung niên nhân đỏ mặt nói, có vẻ không quen lừa người khác nên biểu cảm khá gượng gạo:
- Ta có nói thế sao? Thực ra với biểu hiện xuất chúng của ngươi ở cửa ải này, ngươi có thể nhận luôn hai phần chân huyết cũng được, đỡ mất thời gian của cả ta và ngươi.
Thần Hổ chân huyết sánh ngang với Chân Long chân huyết, xét riêng về độ hung bạo cường hoành còn trên một bậc, có nó rồi ngươi sẽ tiếp cận rất gần với việc sở hữu thể chất hoàn mỹ.
Ngươi không muốn sao?
Rất nhiều lời dụ hoặc được trung niên nhân tung ra.
Theo ông ta nghĩ sẽ chẳng ai từ chối được phần lợi ích khủng khiếp này.
Một chân huyết Bạch Hổ đã đủ giúp cho huynh trưởng ông ta tung hoành hồng hoang, dệt nên bao truyền thuyết.
Huống hồ là cộng thêm với chân huyết Hắc Hổ của cá nhân ông ta thêm vào, kẻ nhận được tương lai tiềm năng lại càng kinh người hơn.
- Nhưng tiền bối, vãn bối còn một thắc mắc cuối cùng muốn hỏi...
Độc Cô Minh đột nhiên quay người ôm quyền khom lưng cúi đầu.
Hành động này của hắn trung niên nhân không đoán ra nổi ý tứ trong đó.
- Nói đi? Biểu hiện của ngươi là chê chân huyết của nhất mạch ta ư?
Trung niên nhân khó hiểu hỏi.
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Không có, chỉ là ta nghĩ so với ta càng có người thích hợp và cần nó hơn.
Ta có một vị huynh đệ tứ chi tàn phế, mắt cũng bị mù, mặc dù y sở hữu Vô Cấu đạo thể nhưng vì nhập đạo quá trễ, căn cơ cũng không ổn định như tu sĩ khác.
Không biết chân huyết của Thần Hổ có thể giúp y hồi phục hay không? Tiền bối yên tâm, xét về mặt mưu lược cơ trí, tính toán thâm sâu, y so với ta càng xuất chúng hơn nhiều lần.
Ta chẳng qua chỉ là một tu sĩ giỏi về đánh giết, về mặt tâm cơ mưu quyền, y hơn xa ta.
Đây cũng là điều Thần Hổ nhất mạch của người cần nếu muốn phục hưng trở lại.
Trung niên nhân im lặng hồi lâu rồi lên tiếng, giọng có phần trách cứ:
- Ngươi chê chân huyết của tộc ta ư? Có biết cơ hội này rất quý giá hay không? Ngay cả đám hào kiệt nhân tộc các ngươi năm xưa cũng không ít người vì muốn đoạt chân huyết của những chủng tộc như Chân Long, Thiên Phượng, Thần Hầu mà cam nguyện mất mạng, ngươi lại từ bỏ đơn giản như vậy...
Độc Cô Minh mỉm cười sáng lạn:
- Vì ta nghĩ so với ta, huynh đệ của ta càng cần nó hơn.
Một mình độc chiếm mọi thứ tốt trên đời, đến cuối cùng chỉ còn mình cô độc bước đi.
Ta muốn trên bước đường của ta, luôn luôn có thân nhân bằng hữu sát cánh.
Vậy thì hy sinh chút lợi ích thì đã làm sao?
Trung niên nhân lắc đầu thở dài: — QUẢNG CÁO —
- Cho dù ngươi có làm vậy, tương lai cũng chưa chắc đã không cô độc.
Trừ phi ngươi dừng lại, không tiếp tục vùng vẫy nữa, chấp nhận thực tại, chấp nhận làm một người bình thường, sinh ra sống tám mươi năm rồi tử vong.
Mà có nói cũng không thay đổi được ngươi.
Dù sao con đường của ngươi còn rất dài, hy vọng một ngày nào đó ngươi sẽ không hối hận vì quyết định coi trọng tình cảm của mình...
Đoạn ông ta khoát tay:
- Đã như vậy, hãy đợi những đồng bạn của ngươi xông phá hết bốn cửa ải còn lại rồi tính tiếp!
Độc Cô Minh nghĩ ngợi gì đó rồi lại ôm quyền:
- Cửa ải này ta đã hoàn thành, tiền bối có thể cho ta ra để tiếp tục khiêu chiến đệ nhất môn, Trí môn không?
- Không cần!
Trung niên nhân lãnh đạm nói, dường như sau việc bị hắn từ chối thì sự hụt hẫng trong lòng rất lớn, chưa thể nguôi giận.
- Kẻ mà ngươi muốn trị thương, hắn đi vào cửa trí rồi!
------------
Đệ nhất môn, Trí môn!
Địch Vân cố sức lăn vào bên trong.
Y đúng nghĩa là lăn, bởi vì tứ chi đã bị liệt, thêm vào mắt lại mù, ngoài việc dùng sức rướn của lưng và hông để lăn ra thì y chẳng còn phương án nào để tự mình di chuyển được nữa.
Đây là y nhân lúc Độc Nhãn Kê không chú ý mà tự làm như vậy.
Đến lúc con gà chột mắt nhận ra sự khác thường thì y đã thành công lăn vào cửa ải này.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù cơn đau từ những vết thương còn chưa lành hẳn khiến y đau đớn đến thừa sống thiếu chết, tuy nhiên y vẫn bình tĩnh đến mức lạnh lùng, bày ra một bộ mặt giống như thấy chết không sờn, chẳng còn gì để mất.
- Địch Vân ta sao có thể vô dụng đến vậy được.
Ít nhất cũng phải góp một chút sức lực cho đại ca.
"Trí" là sở trường của ta, ta phải thử một lần xem sao!
Vì mù nên y chẳng hề biết mình đang ở địa phương như thế nào, cứ lăn mãi không ngừng, đến khi chạm trúng đôi chân một ai đó thì mới ngừng lại.
- Xưng tên!
Giọng nói kia chậm rãi cất lên, đầy vẻ lạnh nhạt, dường như rất chán ghét y.
- Tại hạ, Địch Vân!
Địch Vân nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ nguyên tư thế đang nằm dưới đất.
Thông qua tiếng bước chân hờ hững của đối phương, y biết rằng đối phương đang ngồi xuống một tảng đá, kế đến tiếng "cách" nho nhỏ vang lên.
Người kia nói:
- Cùng ta đánh cờ, thắng ta liền thông quan!
- Xin chỉ giáo!
Địch Vân điềm đạm đáp.
Đột nhiên ngữ khí người kia biến thành chế giễu:
- Ta chỉ nói vậy thôi, người mù như ngươi không thấy cờ làm sao mà đánh cờ được? Huống hồ trong kỳ đạo của ta còn bao hàm đế vương thuật, thái bình thuật, thịnh thế thuật, hùng bá thuật, mê loạn thuật, mưu quyền thuật, trí trá thuật, biện tài thuật, an bang thuật, tế thế thuật...! Những thuật này, trí giả phải dùng ngàn năm, vạn năm để học thông toàn bộ, một tiểu tử Hỗn Nguyên sơ kỳ, thậm chí còn là phế nhân như ngươi thì nắm được bao nhiêu thành mà đòi tỷ đấu với ta...
Đoạn ông ta hừ lạnh:
- Nếu không phải Hắc Hổ đại nhân đem tàn hồn ta đặt ở đây, giao nhiệm vụ thử thách trí tuệ của hậu nhân không được làm trái thì ta đã sớm đá ngươi ra ngoài rồi!
Với lời khinh miệt của người này, Địch Vân chỉ khẽ lắc đầu cười, nói ra một câu khiến ông ta sửng sờ:
- Tiền bối biết nhiều thuật như vậy, nhưng rốt cuộc đã làm được gì? Đã đem được thiên hạ thu về một mối chưa, đã tìm thấy thịnh thế phồn hoa chân chính chưa? Nếu là chưa, vậy những thuật kia đều là vô dụng, chẳng khác nào bóng trăng trên mặt hồ, nhìn thì tươi đẹp rực rỡ, xong sự thật chỉ cần khua tay là vỡ tan ngay! — QUẢNG CÁO —
- Ngươi!
Cảm nhận được người kia có vẻ tức giận, Địch Vân lại mỉm cười lần nữa.
Trên đường đến đây, y nghe tiểu ô quy kể về rất nhiều chuyện hay ho của tiền bối yêu tộc thời cổ cho cả bọn.
Thêm vào những câu chuyện mà Độc Cô Minh đọc được sau đó cũng đem ra phân tích trong Công Đức động, Địch Vân liền hiểu ra một sự thật về yêu tộc.
Bọn họ tuy có số lượng nhiều nhất, thời đại nào cũng sở hữu nhiều hào kiệt nhất, nhưng chung quy lại chưa từng xuất hiện một vị Thiên Đế chân chính nào.
Cũng chưa từng quá mức áp đảo, sở hữu vị thế đứng đầu giống thần tộc hay tiên tộc.
"Yêu hay thay đổi", đây không hẳn là một lời nhận xét cho có mà thực sự yêu tộc chính là vậy.
Bọn họ lúc này lúc khác, đa đoan khó lường, thích cát cứ, chia thành từng nhóm tộc đàn mà sống, dẫu rằng đôi khi vì chống địch có thể đoàn kết lại nhưng sự khăng khít chẳng kéo dài được lâu, rất nhanh lại đâu về đó.
Vì lẽ này, Địch Vân có thể khẳng định mấy thứ đạo thuật mà người thần bí nói ra vừa rồi chẳng chút thực dụng, mình liền có thể dùng kết quả ngoài hiện thực để phản bác ông ta.
- Vãn bối nói không đúng sao? Chuyện an bang tế thế, bình thiên trị quốc không phải nằm ở lý thuyết hay bàn cờ, mà phải dùng thực tiễn để nói chuyện.
Tiền bối tuy đúng là trí giả, tinh thông rất nhiều vấn đề nhưng lại bị những vấn đề này giam hãm trong một cái lồng, cứ luôn mặc định chúng là đúng.
Nhưng thế thời thay đổi không ngừng, thân là mưu sĩ, chúng ta phải thuận theo thời thế, chứ không phải cứ cố chấp khư khư dựa vào cái cũ!
Giọng Địch Vân tuy chậm rãi, cũng không to lắm nhưng vang vọng khắp vùng thiên địa nơi đây, khiến người đang ngồi trên bàn cờ kia lâm vào trầm mặc.
- Ban ngồi!
Người kia phất tay, lập tức nguyên lực từ dưới đất dâng lên, đỡ Địch Vân dậy sau đó ngồi lên chiếc ghế đá đối diện mình.
- Ngươi nói cũng rất hay, nhưng chung quy lại tuổi tác kinh lịch của ngươi quá thấp, suy cho cùng vẫn thua kém ta hoàn toàn.
Trừ phi ngươi chứng minh được ngươi có bản lĩnh thực sự, ngoài đánh cờ ra, ngươi không còn lựa chọn nào khác!
Người kia đã thu liễm lại dáng vẻ cao ngạo ban nãy, giờ lại bày ra loại khí độ trầm ổn không cách nào hình dung, giống như đây mới chân chính là khuôn mặt thật của ông ta vậy..