- Tộc trưởng vô địch!
Thần Hầu nhất mạch mấy chục vạn yêu loại đồng thanh hô vang.
Nhất mạch này là một trong những mạch lớn nhất của yêu tộc Bắc vực, sánh ngang với Chân Long, Thiên Phượng, Nghịch Ngư, Côn Bằng.
- Tộc trưởng đã nghịch huyết phản tổ, tương lai chắc chắn trở thành Thiên Đế yêu tộc ta!
Dưới sự hưởng ứng của tất cả tộc nhân, Thông Bích Viên Hầu đang ở dạng chân thân dùng hai cánh tay khổng lồ liên tục vỗ mạnh vào ngực mình, âm thanh bùm bùm vang lên như tiếng trống trận kích phát chiến ý trong lòng những kẻ đang có mặt xung quanh.
- Rống!
Gã ngẩng đầu rống lớn một tiếng khiến chúng tộc nhân càng thêm rung động, đồng loạt phủ phục xuống quỳ bái.
Đây là uy nghiêm phát ra từ huyết mạch, chỉ cần thuộc về chung dòng tộc liền không thể kiềm chế được sự kính sợ đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Khung cảnh huy hoàng này dường như là dấu hiệu báo trước cho sự ra đời của một vị hào kiệt thuộc về Thần Hầu nhất mạch, tuy nhiên gã có phải đã là hào kiệt duy nhất, thành công nhất hay không vẫn còn phải chờ tương lai mới biết được.
Nơi cuối cùng của đám đông, một gã thanh niên áo vàng lặng lẽ quay người rời đi, trong tay là trường côn màu bạc.
Khí tức của y không tính là quá mạnh, chỉ ở tầm chí tôn thiên kiêu bình thường.
Tuy nhiên thần thái y lại rất lạnh lùng, đầy kiên định không hề thua kém những thiên kiêu hàng đầu như Thông Bích, thậm chí còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.
Nếu Độc Cô Minh có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra vị cố nhân đã rất lâu biến mất trên tu luyện giới này.
Mà cũng không phải là y biến mất hoàn toàn, chỉ là với chiến lực của y đã từ lâu không còn tư cách đối diện với Độc Cô Minh nữa rồi.
Linh Minh vương tử, thuộc Thạch Hầu tộc trong Thần Hầu nhất mạch.
Y bị tụt lại quá xa so với những thiên tài kiệt xuất từng cùng mình giao chiến năm đó ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Suốt hơn hai mươi năm vừa qua, mọi người đều bỏ quên y, ngay cả danh xưng "vương tử" cũng đã bị một thiếu niên khác vừa mới quật khởi tước đoạt.
Linh Minh từ đó đến nay bắt đầu lối sống âm thầm, dùng côn làm bạn, dưới màn đêm tịch lặng không ngừng thao luyện đạo pháp thần thông.
Tiến cảnh của y có thể nói rất chậm, chậm gấp trăm lần tu sĩ cùng thế hệ.
Tuy nhiên mỗi một nấc tu luyện đều rất vững chắc, căn cơ như bàn thạch không thể lay chuyển.
Loại thể chất này nếu được Hắc Hổ nhìn thấy thì sẽ liền hiểu ra điểm đặc biệt của nó.
Vì ông ta cũng là một dạng như vậy, từ không nổi bật, chậm rãi tu luyện, những kẻ khác tuy rất nhanh đạt đến hào kiệt, nhưng sau cùng lại chết toàn bộ, cuối cùng chỉ còn một mình ông ta tiếp tục đơn độc tiến bước, tu thành đại đạo, thành tựu vượt xa tất cả bọn họ.
— QUẢNG CÁO —
Linh Minh quay đầu bước đi không nói lời nào, bóng lưng dần dần khuất vào bóng tối, để lại mấy chục vạn tộc nhân hò hét tung hô Thông Bích sau lưng.
Tương lai sao?
Tương lai rốt cuộc là thế nào, trắng hay đen, tốt hay xấu, tất cả đều mông lung mờ mịt ai mà đoán định nổi?
Kẻ tu hành như người mù bước đi vô định trong gió tuyết, ngoài can tâm bền chí ra thì còn làm được gì nữa chứ?
---------
Tại một góc khác ở Bắc Vực.
Tử Dực toàn thân tử quang ngập tràn, hai cánh sau lưng giang rộng, thân hình không tự chủ được mà bay lên giữa thiên không trước ánh mắt kinh sợ của chúng tộc nhân Hoàng Kim Biên Bức tộc.
Yêu khí từ người y tỏa ra ngút trời, áp đảo tất cả những tộc nhân khác, đến cả tộc trưởng cũng phải run rẩy vì cảm nhận được huyết mạch của mình đang bị y đè ép xuống một tầng.
Dường như những quang điểm bay ra từ Vạn Yêu Mộ Địa đã giúp y thoát thai hoán cốt, tuy không đạt được màu sắc “hoàng kim” như tổ tiên nhưng lại mở ra một phương trời mới cho tộc đàn của bọn họ.
Từ nay không chỉ có hoàng kim là tượng trưng cho sự cao quý nhất, mà ánh tím của Tử Dực cũng sẽ đánh dấu cho chặng đường quật khởi của màu sắc này.
Những tộc nhân trước nay vẫn vì ánh tím mà xa lánh y, hiện tại dưới sự đè ép huyết mạch này bỗng không nhịn được quỳ xuống một chân, đầu bị loại uy nghiêm vô hình nào đó ép cho phải cúi xuống, miệng cắn răng đến bật máu đành phải hô to:
- Thánh tử uy phong!
Tử Dực lơ lửng giữa thiên không, xung quanh bốn phía mấy vạn tộc nhân đang quỳ bái mình.
Đây là tôn nghiêm y luôn muốn tìm kiếm nhưng chưa từng nhận được.
- Hắn không phải thánh tử!
Tộc trưởng Hoàng Kim Biên Bức tộc đột nhiên nói lớn khiến ai nấy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía ông ta.
Chỉ thấy ông ta tiến tới phía trước mặt Tử Dực, nhìn y bằng ánh mắt trìu mến.
Từ xưa đến nay cũng chỉ có mình người đàn ông trung niên này đối tốt với y như vậy, luôn luôn cổ vũ, che chở cho y.
— QUẢNG CÁO —
“Tộc trưởng như cha…”
Tử Dực dù hiện tại xét về huyết mạch đã cao quý vượt xa tộc trưởng nhưng vẫn cuối đầu vái ông ta ba vái.
Tộc trưởng mỉm cười hài lòng, đoạn lớn giọng nói:
- Từ nay trở về sau, Tử Dực chính là tộc trưởng của chúng ta! Mà danh xưng của chúng ta từ nay về sau cũng bỏ đi hai chữ “Hoàng Kim”, tối giản thành “Biên Bức tộc”…
Ông ta nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều không dám phản đối.
- Tử Dực chính là tấm gương lớn nhất! Không có màu sắc nào có thể quyết định tôn nghiêm của một người.
Tôn nghiêm là tự mình tạo nên, dù cánh tím, cánh đỏ, thậm chí cánh xám đều có thể trở thành hào kiệt, vượt xa hoàng kim nếu đủ nghị lực và quyết tâm!
Sau khi nói xong, ông ta liền hướng về Tử Dực hành lễ, hai tay ôm quyền, đầu cúi thật thấp.
- Quyết không phụ sự kỳ vọng! Tử Dực ta sẽ dẫn dắt tộc đàn vượt qua cấm kỵ, trở thành đại tộc trong yêu tộc!
Tử Dực đỡ ông ta dậy, kế đến ngẩng cao đầu cất giọng vang vọng khắp nơi.
Đây cũng là điều xảy ra với Thạch Đầu của Cự Hùng tộc.
Sau khi được những quang điểm từ Vạn Yêu Mộ Địa dung nhập vào cơ thể, kích phát hết huyết mạch thì y liền được ban phong trở thành tộc trưởng.
Tuy nhiên y không có chút nào vui vẻ mà đầy trầm tư.
Lúc cố tộc trưởng đến hỏi thì liền nghe y than thở:
- Thứ cho hài nhi đại nghịch bất đạo.
Hoài bão của hài nhi là có thể khiến bách gia đạo pháp đều trở thành công khai, ai ai cũng có thể học tập, thiên hạ đồng tu không còn ích kỷ.
Tuy nhiên điều này trái ngược lại tổ huấn của chúng ta.
Vốn dĩ hài nhi dự định sẽ tự hủy đi thân phận của Cự Hùng tộc nhân, sau đó thực hiện hoài bão này.
Tuy nhiên chức tộc trưởng này giáng xuống đã khiến tình thế biến đổi hoàn toàn.
Hoài bão của hài nhi đã bị hai chữ “tộc trưởng” này chôn vùi rồi! — QUẢNG CÁO —
Vị kia cười lắc đầu:
- Hài tử ngốc, ai mà chẳng có hoài bão của riêng mình? Nhưng ngươi chỉ nghĩ tới hoài bão của ngươi, mà lại không quan tâm đến hoài bão của thân nhân, cha mẹ, tộc đàn.
Như vậy mới chính là ích kỷ! Thôi thì hãy quên tất cả đi, chuyên tâm trở thành một tộc trưởng xuất chúng, dẫn dắt Cự Hùng tộc đi đến đỉnh cao.
Đó là sứ mệnh kiếp này của ngươi…
Thạch Đầu nghe xong bất đắc dĩ gật đầu, tuy nhiên sự nuối tiếc trên gương mặt vĩnh viễn không cách nào xóa nhòa.
Bắt nam nhân từ bỏ đi khát vọng còn tồi tệ hơn là giết chết hắn.
----------------
Côn Vũ sau khi tự phế đi huyết mạch Côn Bằng của mình thì liền rong ruổi độc hành khắp ngũ châu Di địa.
Gã lấy chiến làm thú vui, không ngừng tìm kẻ mạnh để tranh phong.
Lần lượt những Ngũ Hành tử, Diệp Chính, hay thậm chí là Thẩm Yến đều được gã ghé thăm qua, đả bại tất cả.
Bạch y phất phơ, ống tay áo một bên trống rỗng, đầu luôn ngẩng cao, ngạo khí từ thần thái toát ra như muốn xông phá đến chín tầng mây, đó là hình ảnh mọi người đều sẽ hình dung tới khi có ai đó nhắc đến tên gã.
Dù rằng đã tự phế huyết mạch nhưng không hiểu sao những quang điểm từ Vạn Yêu Mộ Địa vẫn lựa chọn tìm đến gã, tuy nhiên chúng không cưỡng ép dung nhập như đã làm với những Thông Bích, Tử Dực, hay Thạch Đầu mà lại vờn quanh trước mặt gã, giống như cho gã tự lựa chọn con đường riêng của bản thân mình.
Côn Vũ nhìn những quang điểm này, điều đầu tiên là nghiêng người hành lễ.
Từ dao động của chúng, gã có thể hiểu đây là chân huyết đến từ tổ tiên xa xưa của Côn Bằng nhất mạch, chúng là muốn giúp gã nghịch huyết phản tổ, kích phát tối đa tiềm năng của mình.
- Đa tạ chư vị tiền bối ân điển, nhưng đi trên đường của tiền nhân, thành tựu vĩnh viễn không thể vượt tiền nhân! Côn Vũ ta không muốn đi đường của Côn Bằng, tuy nhiên tương lai nếu Côn Bằng nhất mạch gặp nguy nan, ta nhất định sẽ tận lực!.