Tiểu ô quy truyền âm:
- Tiểu Minh tử, ngươi gánh cái nồi này thật không ổn chút nào.
Mấy tên thiên tài yêu tộc thời điểm hiện tại không phải dạng tầm thường đâu.
Ngươi xem cái cách mà tên tộc trưởng Thần Hầu nhất mạch nhìn ngươi đi, đầy khiêu khích và dè chừng.
Nếu Tiểu Minh tử ngươi là cái khúc xương gà thì chắc y đã lao tới liếm láp cắn xé không chút thương tiếc rồi...
Nói đên đây, nó liền ngóc cái đầu rùa nhỏ xíu nhìn sang Độc Nhãn Kê, quả nhiên con gà này đang từ trầm mặc bỗng dâng lên sát khí nặng nề.
Nếu không phải bọn họ đang đi vào trung tâm tổng bộ yêu tộc Bắc Vực, xung quanh là cơ số yêu loại tu vi cao tuyệt thì nó đã cùng con rùa đen kia đại chiến ba trăm hiệp rồi.
Gà chột mắt liếc xéo con rùa nhỏ trên vai một cái rồi nói với Độc Cô Minh:
- Có lẽ y cho rằng ngươi là truyền nhân của Thiên Long Thần, tương lai sẽ uy hiếp tới địa vị thủ lĩnh Bắc Vực của y.
Nhưng việc này cũng không đáng ngại lắm, điều ta đang lo sợ là không biết tại đây có kẻ nào thông minh giống Sổ Tư, vừa nhìn đã phỏng đoán được thân phận thật của ngươi hay không.
Nếu có thì tình hình rất nguy hiểm, yêu tộc này không thể trú ngụ lâu được, phải tìm cách rời khỏi!
Lúc gà chột mắt nói tới câu này, không hiểu sao Độc Cô Minh lại vô tình đưa mắt nhìn đến một góc phía xa nơi đám yêu loại của Thiên Phượng nhất mạch đang tụ tập.
Xen lẫn trong đám đông đang chỉ trỏ về phía bọn hắn bàn tán xôn xao là một bóng người đang khoác áo bào màu đen, đội mũ trùm đầu che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi môi nhợt nhạt.
Khoảnh khắc Độc Cô Minh liếc mắt tới chỗ người này, y như cảm ứng được, khoé môi đột nhiên cong lên tạo thành nụ cười đầy vẻ trào phúng.
Cái đầu đang cúi thấp bị mũ trùm đầu che kín của y từ từ ngẩng lên, để lộ từng đường nét từ gò má, sống mũi đều giống Độc Cô Minh một cách khó tin.
Tuy nhiên, đây chỉ đơn thuần là giống, vẫn còn một nửa khuôn mặt đang bị giấu kín.
Theo động tác chậm rãi ngẩng đầu lên sẽ không bao lâu nữa phô diễn toàn bộ.
Độc Cô Minh vừa kinh ngạc vừa tò mò đến cực điểm.
Toàn bộ sự điềm tĩnh thường ngày của hắn bay biến đâu mất, chỉ còn lại vẻ hốt hoảng trên gương mặt.
Hắn nhìn chằm chằm theo dõi từng động tác của thanh niên đội mũ trùm đầu đến nổi quên lãng luôn tiếng gọi của Độc Nhãn Kê bên cạnh.
Vào lúc người thanh niên đội mũ trùm hoàn toàn ngẩng đầu lên thì chẳng hiểu từ đâu bỗng có một con cổ thú hình voi có tận chín cái ngà đi ngang qua cắt ngang tầm nhìn của Độc Cô Minh.
- Tiểu Minh tử, ngươi sao vậy?
Tiểu ô quy biểu tình nghi hoặc khi thấy Độc Cô Minh chợt dừng lại sau đó tách khỏi đoàn rồi chạy vội tới chỗ đó.
Đến cả Thiên Long Thần cũng vì hành động của hắn mà dừng bước, ngoái đầu ra sau quan sát.
Đan Ngư cười cười:
- Vị đệ tử này của Long Thần thật đặc biệt.
Khí tức của hắn không khác gì phàm nhân nhân tộc là mấy.
Tuy nhiên mơ hồ toả ra yêu khí khiến bản thân ta cũng phải rùng mình khi đối mặt, rõ ràng đang sở hữu một loại huyết mạch cực kỳ kinh người.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Long Thần cười nhạt, dửng dưng nói:
- Đồ đệ của ta sao có thể tầm thường?
Đan Ngư hỏi:
- Sắp tới Long Thần có dự định gì? Ngài chỉ đang là dạng tàn hồn, có hay không định...
Ông ta không nói huỵch toẹt ra là kiếm người đoạt xá, nhưng kẻ thông minh như Thiên Long Thần chắc chắn sẽ hiểu.
- Chuyện đó để sau rồi nói.
Trước mắt ta sẽ đi ra ngoài thăm hỏi những cường giả đời này của yêu tộc một vòng.
Ngươi hãy chuẩn bị đi cùng ta, ta muốn xem nội tình yêu tộc nhân giới sâu bao nhiêu để lên kế hoạch sắp tới! Tộc trưởng long tộc...
Cuối lời Thiên Long Thần gọi tộc trưởng long tộc tới căn dặn vài điều.
Ánh mắt vị tộc trưởng này nhìn về phía Độc Cô Minh biểu tình sửng sốt rồi liên tục gật đầu.
Chẳng ai biết hai bọn họ nói gì, nhưng khi Độc Cô Minh quay lại vì không tìm thấy nam tử đội mũ trùm kia thì hai kẻ này liền mỉm cười xã giao với hắn.
Tất nhiên, hai vị tiền bối đức cao vọng trọng này đã làm vậy trước mặt quần yêu để biểu đạt địa vị của hắn trong lòng họ không tầm thường, thì hắn cũng chẳng tiếc gì một cái ôm quyền vái nhẹ, miệng còn nở nụ cười vui vẻ và chân thành hơn cả họ.
Lúc Độc Cô Minh quay trở về đội ngũ rồi tiểu ô quy mới nói:
- Xem ra tên Long Thần này là thực tâm đối đãi với ngươi!
Độc Cô Minh cười cuời:
- Có lẽ như vậy...
Độc Nhãn Kê một lần nữa nhắc lại suy nghĩ của nó đó là mọi người nên mau chóng tìm đường rời khỏi yêu tộc Bắc Vực.
Nguyên do là từ trực giác nó cảm thấy địa phương này có gì đó rất tà dị, "không đúng lắm".
Loại trực giác này khá mơ hồ nhưng khiến nó không được an tâm, từ lúc bước vào đây tim đã như bị bóp nghẹt bởi một sát cơ vô hình nào đó.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu ô quy không đồng ý:
- Rời khỏi đây? Không có Thiên Long Thần bảo hộ, đám cường giả kia mà muốn ra tay với Tiểu Minh tử thì hắn cũng chết chắc.
Nhưng mà không rời khỏi cũng không ổn.
Thật sự ta cũng cảm nhận được sát cơ mơ hồ như Độc Nhãn Kê.
Tiểu Minh tử à, ai bảo ngươi đi nhận cái nồi này làm chi, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bốn bề thọ địch!
Hai yêu vật này nói xong, cứ tưởng Độc Cô Minh sẽ sợ hãi nào ngờ chỉ thấy hắn cười nhạt lắc đầu:
- Không sao, mọi việc ta tự biết sắp xếp.
Các ngươi cùng Tiểu Hắc hãy chờ dịp không ai chú ý rời khỏi tổng đàn yêu tộc trước đi, sau đó đến Kim Phong lâu tìm gặp Tô Viễn, ở đó chờ tin tức của ta.
Nhìn ánh mắt đầy tự tin của hắn, hai yêu vật nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Vào đến tổng đàn của yêu tộc rồi, Thiên Long Thần liền hạ lệnh cấp cho Độc Cô Minh một khu biệt tự nằm riêng biệt phía hậu sơn của Chân Long nhất mạch.
Nơi đây rất rộng lớn, cho dù mấy ngàn người cũng không ở hết.
Từ trên cao nhìn xuống lâu các, cung điện dày đặc, nếu không rành đường thậm chí còn sẽ bị lạc khi muốn tìm lối ra.
Khu biệt tự này nghe đồn rằng là hành cung năm xưa của những bậc cửu ngũ chí tôn long tộc, đương nhiên là bao gồm cả Thiên Long Thần.
Trận pháp, cấm chế ở đây khá dày đặc, chỉ cần là tu sĩ một khi tới nơi này đều phải thu liễm khí tức, áp chế tu vi, tuyệt đối không được động thủ, bằng không sẽ bị trận pháp và cấm chế chủ động công kích.
Thêm một chuyện làm Độc Cô Minh khá an tâm là vì tại biệt tự này, bất kỳ bức tường nào cũng làm từ Ám Âm thạch, loại nguyên liệu ngăn cách và tiêu diệt thần niệm cực kỳ tốt.
Việc này cũng khá hiển nhiên khi mà những nhân vật thủ lĩnh của long tộc đều trú ngụ ở nơi đây, bọn họ chẳng tin ai ngoài chính bản thân mình, muốn ngăn chặn toàn bộ sự thám thính của ngoại nhân đối với họ.
- Một chỗ ở không tệ.
Quả như ta dự đoán, đám Độc Nhãn Kê không được vào đây.
Mà canh gác ở ngoài, lại chính là thiên kiêu của long tộc.
Đứng nhìn không gian rộng lớn bao la nhưng bị bao phủ bởi một sự tịch lặng đến ghê người trước mặt, Độc Cô Minh cười lạnh trong lòng.
Thiên Long Thần kia có tới thăm hắn vào lúc đưa hắn tiến nhập vào biệt tự.
Vẫn là nụ cười đầy thành kính kia, có điều đáy mắt Thiên Long Thần lại đang ẩn chứa sự trào phúng khá lộ liễu.
Ông ta thậm chí còn dám vỗ vai Độc Cô Minh, cười nói:
- Yêu Tổ đại nhân, đây là nơi an toàn nhất long tộc của ta.
Ngăn cách mọi thần thức thăm dò, đến chính ta cũng không đưa thần niệm vào đây tra xét manh mối gì nổi.
Ngoài ra, ta còn cử hậu bối xuất sắc nhất của long tộc là Diệp Khang canh cửa cho ngài.
Tu vi ngài còn yếu, ở đây bế quan sẽ rất an toàn.
Ngoài kia tất cả đã có ta chống đỡ thay rồi.
Độc Cô Minh gật đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn tới nhìn lui: — QUẢNG CÁO —
- Còn mấy vị bằng hữu của ta thì sao?
Thiên Long Thần phất tay:
- Ngài lo cho đám nô bộc ấy làm gì? Ta đã sắp xếp cho chúng mấy nhiệm vụ để rèn luyện.
Mặc dù có chút hung hiểm nhưng không đến nổi mất mạng đâu.
Để phò tà Yêu Tổ đại nhân, không có thực lực là không được.
- Cũng may nhờ có Long Thần, tương lai yêu tộc đều trông cậy vào ngươi...
Độc Cô Minh vỗ vai ngược lại Thiên Long Thần nhưng không ngờ bị ông ta chộp lại cổ tay, vì dụng lực rất mạnh nên khiến xương cổ tay hắn bị trật khớp, cực kỳ đau đớn.
Hắn nhăn mặt vùng tay ra nhưng không được, bàn tay của Thiên Long Thần chẳng khác nào gọng kìm, cứ nắm thật chặt, đồng thời biểu cảm trên gương mặt ông ta cũng trở thành lạnh như băng.
Độc Cô Minh nhìn vào mắt ông ta, ánh mắt của hắn chất chứa đầy sự sợ hãi khiến động tác giữ tay của ông ta cũng càng mạnh hơn, cặp mặt rồng loé lên tia lệ mang tàn nhẫn.
Rất lâu sau, phải đến khi hắn đau đớn chịu không nổi nữa, gần như suýt ngất đi ông ta mới chậm rãi thả tay ra, sau đó ôm quyền cúi thấp người nói:
- Trời đã khuya rồi, Yêu Tổ đại nhân hãy mau chóng vào tẩm cung nghỉ ngơi.
Ngài cố giữ gìn sức khoẻ, thuộc hạ sẽ tới ghé thăm người sau!
Thiên Long Thần lạnh lùng rảo bước, kế đến ít phút sau cánh cửa biệt tự cũng đóng sầm lại.
Kẻ đóng cửa chẳng phải ai khác chính là Diệp Khang kia.
Lúc này đây trong lòng y đang cực kỳ nghi hoặc về mối quan hệ của Thiên Long Thần và thanh niên áo trắng kia.
Mà Thiên Long Thần dường như cũng chẳng chút che dấu hành động của mình, dù biết Diệp Khang đang nhìn trộm vẫn cứ xuống tay như thường..