Nhìn Tề Lăng Sở cao ngạo phóng túng là thế, nhưng mỗi lời mỗi câu đều chắc nịch, đầy đủ lý lẽ khiến Vương Nhất không thể phản bác.
Hiện tại, gã đúng là chỉ đại diện cho mỗi Tuyết Thương phái, không thể nào bao hàm cả Di địa khi mà chưa có bất kỳ thế lực nào chịu danh chính ngôn thuận quy hàng.
Mà Tổ Miếu, thế lực đứng sau lưng gã và Tuyết Thương phái, về mặt ý nghĩa thì thuộc về chung toàn bộ nhân tộc Cửu Thiên Thập Địa, mục tiêu là bảo vệ tất cả chúng sinh bách tính ở đây, công tư chính trực không thiêng lệch, nhờ đó mới nhận được sự kính trọng cùng nể phục của mọi người.
Nếu bây giờ lôi Tổ Miếu vào, biến tổ chức này từ phục vụ vì “lợi ích chung” biến thành “lợi ích cá nhân” thì sẽ dẫn đến sự phản ứng của các thế lực khác, chúng sinh bách tính cũng sẽ mất dần niềm tin vào họ.
Về lâu về dài, khi mà cuộc chiến giữa thánh giới và phàm giới nổ ra thì họ sẽ gặp phải rất nhiều bất lợi vì đã đánh mất nhân tâm.
- Tông chủ, coi chừng mắc bẫy của họ.
Có gì chúng ta về từ từ bàn bạc với Thần Tiêu đại nhân…
Vương Nhất sa sầm nét mặt, còn đang chưa biết phải làm gì thì giọng của Tề Lăng Sở lại tiếp tục cất lên.
- Sao nào? Vương huynh đường đường là đệ nhất nhân Di địa, kiêm tông chủ thiên hạ đệ nhất tông - Tuyết Thương phái, vậy mà bây giờ cần phải trở về xin ý kiến người khác sao? Nghe đồn ngươi đi theo “đạo đế vương” vậy mà chút “đế khí” cũng không có, thật khiến Tề ta được lĩnh giáo…
Nói xong, trong lòng Tề Lăng Sở hết sức vui vẻ.
Vì từ những biểu hiện của Vương Nhất, chứng tỏ kẻ này ngoài tu vi biến thái ra thì trí tuệ vẫn hãy còn tầm thường, không phải hạng trí giả có kinh nghiệm về mưu quyền.
Nếu tương lai gã ta dẫn dắt Di địa, thì thánh giới nắm chắc tám phần chiến thắng.
Đoạn Tề Lăng Sở cười lạnh, đột nhiên lấy lại một chiếu chỉ được thêu từ vải trắng.
Khoảnh khắc nó vừa được mở bung ra thì một loại uy áp vô hình không thể nói rõ thành cũng lan tỏa khắp Cách Giới Phàm Kiều, khiến huyết mạch tất cả nhân tộc ở đây trở nên sôi trào dữ dội.
Đám tu sĩ thánh giới trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu ôm quyền vẻ mặt đầy thành kính.
Mà đám tu sĩ phàm giới mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng có hành động y chang, giống như gặp được tổ tông ngàn đời của mình, xúc động muốn quỳ bái.
Chỉ riêng mình Vương Nhất vẫn đứng thẳng lưng, dùng đế đạo của mình xóa tan loại uy áp kỳ dị này.
Tề Lăng Sở cũng không bất ngờ mấy với sự thể hiện của Vương Nhất, bắt đầu cất giọng đọc:
“Thuận thiên thừa vận, Bạch Hoàng chiếu viết.
Thập Thất hoàng tử sở hữu đế vương huyết mạch, dù lưu lạc tới Di địa cũng phải trở thành cửu ngũ chí tôn để không làm mất mặt hoàng thất Bạch tộc.
Nay hạ chiếu phong Thập Thất hoàng tử làm Di Thiên Vương, có trọng trách thống lĩnh toàn bộ Di địa, tất cả thế lực ở đây đều phải cúc cung tận tụy phò tá, nếu dám ngỗ nghịch thánh giới ta sẽ liền xuất quân tiêu diệt, giải quyết phản loạn cho Di Thiên Vương!” — QUẢNG CÁO —
Bố cáo xong, Tề Lăng Sở mỉm cười chậm rãi cầm cuốn chiếu chỉ tới trước mặt Vương Nhất, điềm tĩnh nói:
- Ta không gặp được Di Thiên Vương, đành phải thông qua đệ nhất thế lực là Tuyết Thương phái để hạ chiếu.
Mong Tuyết Thương phái chấp hành, phò tá huyết mạch Bạch tộc lưu lạc tại Di địa…”
Vương Nhất nghe xong vẻ mặt âm trầm hơn bao giờ hết.
Thánh giới quả nhiên chẳng tốt đẹp gì, bày ra một bố cục tiến thoái lưỡng nan cho Di địa.
Bây giờ tiếp nhận chiếu chỉ thì thành ra phá bỏ toàn bộ kế hoạch mà Tuyết Thương đã dày công sắp đặt để đưa gã lên Đế vị, trở thành đối trọng của Bạch Hoàng.
Đồng thời cũng sẽ tự ly gián mình với Thập Thất hoàng tử, khiến song phương từ thế tương hỗ trở mặt thành địch.
Mà không tiếp nhận cũng không xong, chẳng khác nào công khai phản lại thánh giới, dấy nên can qua trước thời hạn.
Mà cũng như khả năng trên, khiến mối quan hệ giữa Thập Thất hoàng tử và Tuyết Thương phái đi vào ngõ cụt.
Chiêu này của thánh giới có thể nói quá độc, một mũi tên bắn trúng tới mấy con nhạn, dùng một chiếu chỉ khiến Di địa phát sinh bão tố.
Dù là phương án nào thì việc phải quay mũi giáo lại chống đối với Thập Thất hoàng tử cũng cực kỳ nguy hiểm, vì Thập Thất hoàng tử tuy là phàm nhân nhưng trí tuệ quá khủng khiếp, điều này gã đã được lĩnh ngộ khi đi cùng Thần Tiêu Nhân Chủ tới thăm y.
Y lại rất khôn khéo, lựa chọn ở trong Thiên Huyễn thành mà điều khiển Hắc Thủ thao túng Di địa.
Nơi đây có lực lượng thần bí bao phủ, tu sĩ không thể xuống tay đấu pháp trong thành.
Ngay cả Bất Động Minh Vương cũng không phải ngoại lệ.
Nên có thể nói ngày nào Thập Thất hoàng tử còn ở Thiên Huyễn thành thì an toàn của y còn được đảm bảo mười phân vẹn mười.
Vương Nhất nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm đó giữa mình và nhân vật này, hôm ấy Thiên Huyễn thành cũng đổ mưa tầm tã, sấm chớp đì đùng, bầu trời mây đen giăng kín.
Vương Nhất đứng trên ban công Tế Vũ lâu, hai tay chắp sau lưng, mặc kệ gió cuốn mưa rơi ồn ã phía sau, cũng mặc kệ hơi lạnh bốn phía dâng lên đang khiến bản thân có cảm giác “khá kỳ lạ”, giống như đang có một bóng ma sát thủ nào đó đang ẩn nấp xung quanh đây, sẵn sàng lao ra tung một đòn tất sát vào cuống họng mình, mà bản thân có thể kịp thời phản đòn hay không vẫn là một dấu hỏi lớn.
Gã cất giọng hỏi Cố Lý: — QUẢNG CÁO —
- Mục đích hoàng tử tới Di địa là gì? Có phải vì muốn tranh đoạt Đế vị?
Cố Lý đáp:
- Ta không thể tu hành, chỉ là phàm nhân, dù có sống bất tử cũng làm sao trở thành Đế vương, thống lĩnh ức vạn tu sĩ cường đại dưới trướng được? Nhiều nhất chỉ là một mưu sĩ không tệ mà thôi.
Vương huynh đang lo lắng sao?
Vương Nhất nói:
- Đối diện với một kẻ mà bản thân không thể nắm bắt, tất nhiên là lo! Nếu không phải mối quan hệ giữa hoàng tử và Thần Tiêu Nhân Chủ, ta thậm chí muốn một chưởng giết chết ngươi!
Lúc đó đối diện với sự uy hiếp của mình, gã nam tử mái tóc nửa trắng nửa đen kia vẫn chỉ lắc đầu cười nhẹ, nói ra một câu mà Vương Nhất nhớ mãi đến tận ngày hôm nay.
- Vương huynh hình như hiểu sai về hai chữ “đế vương”.
Đế vương của tu sĩ tất nhiên là quan trọng tu vi, dùng tu vi chấn nhiếp tất cả, không phục liền một chưởng diệt sát.
Nhưng “đế vương” của chính trị phải là người ôm được thiên hạ vào lòng, không phân biệt địch ta, tất cả đều phục vụ vì lợi ích quốc gia của mình.
Muốn giết hết người mà mình không thể nắm bắt, không thể thao túng, chỉ vì bản thân không có năng lực làm điều đó… Nếu tương lai Vương huynh mà còn có suy nghĩ như vậy ắt sẽ bước chân vào chỗ diệt vong…
Câu chuyện xưa cũ thoáng hiện trước mặt Vương Nhất rồi tan vỡ, để lại gương mặt đầy tiếu ý của Tề Lăng Sở đang cầm chiếu chỉ chờ mình lĩnh nhận.
Đến tận bây giờ Vương Nhất mới hiểu được chỗ đáng sợ của hai chữ “quyền mưu”.
Rõ ràng bản thân mạnh hơn gã thanh niên này rất nhiều nhưng lại đang bó tay trước y, không thể nghĩ ra cách đối phó được.
Tề Lăng Sở thấy vậy liền nói nhỏ thêm một câu vào tai gã:
- Nếu Vương huynh không nhận, thánh giới chúng ta sẽ lập tức xuất quân tấn công Di địa để lấy lại quyền lực cho Thập Thất hoàng tử.
Dù sao vị Kiếp cảnh kia của Minh tộc chỉ nói rằng không cho Đế giả trở lên làm loạn ở Di địa nhằm bảo vệ cho lớp thiên kiêu trẻ tuổi, đâu có nói từ Ứng Kiếp trở xuống không thể làm gì đâu? Thực chất, tình huống hiện nay có thể cũng là nằm trong dự tính của ông ta, muốn khơi mào chiến sự giữa thánh giới và Di địa.
Bọn họ không nói gì với ngươi sao? — QUẢNG CÁO —
Đoạn y lắc đầu tặt lưỡi:
- Vương huynh à Vương huynh, thật đáng thương cho huynh.
Đường đường là tông chủ Tuyết Thương phái mà lại không nắm được thực quyền, chẳng biết nguồn cơn mọi chuyện, trở thành quân cờ trong tay đám cường giả kia… Nếu ta mà là huynh, ắt sẽ đầu nhập thánh giới.
Dù sao Bạch Hoàng đương nhiệm cũng tốt hơn nhiều.
Ông ấy quý trọng người tài, luôn cấp cho quyền lực cùng địa vị tương xứng.
Bằng tiềm lực như Vương huynh đây, một khi “bỏ tối theo sáng”, quay đầu lại ắt sẽ được Bạch Hoàng phong làm “thiên vương”, hưởng đặc quyền không thua kém gì Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết…
Nói xong, Tề Lăng Sở cũng không ép Vương Nhất nữa mà thở dài thu chiếu chỉ lại vào trong ống tay áo:
- Bỏ đi, khi nào Vương huynh trở thành chủ nhân chính thức của Di địa, hoặc Thập Thất hoàng tử đích thân đến đây thì các ngươi hãy ứng chiến.
Thời gian và địa điểm chúng ta đều đã lựa chọn xong, chính là Tuyệt địa đầu bên kia Cách Giới Phàm Kiều vào một năm sau.
Ba vị Đế giả và ba vị Đạo Đài cảnh bao gồm ta cũng sẽ ở đó trong vòng một năm để chờ đợi quyết định của các ngươi!
Tề Lăng Sở quay đầu bỏ đi, lúc quay lưng lại rồi trên môi mới hiện nên nụ cười lạnh.
Đám thuộc hạ truyền âm nghi hoặc hỏi thì liền nhận được câu trả lời của y.
- Mồi lửa đã châm, cần gì tiếp tục nữa? Cứ đợi nó cháy bùng lên thôi!.