“Búi tóc ngọc thiếp nhẹ nhàng chải chuốt, son má hồng thiếp nhàn nhạt điểm tô.
Khói xanh sương tím lượn lờ trong gió, sợi tơ hồng bay phất phơ vô định….”
Trong căn nhà tranh bên khe suối, Trần Mạn Dao ngồi trước gương sáng, tay cầm chiếc lược gỗ chải chuốt lại mái tóc.
Vừa chải nàng lại vừa khẽ ngâm nga một bài ca có giai điệu khá lạ tai.
Đột nhiên tiếng ca đến chữ “vô định” liền dừng lại.
Độc Cô Minh hỏi:
- Vì sao lại không hát tiếp?
Trần Mạn Dao vẫn quay tấm lưng trần lại về phía hắn, giọng nàng cất lên:
- Đoạn sau không vui lắm, muội không muốn hát… Nó có thể là dấu hiệu báo trước cho điều bất tường…
Độc Cô Minh mỉm cười.
Hắn không tin vào chuyện ma quỷ, bèn nói:
- Không sao cả, chỉ là một bài hát thôi làm gì nghiêm trọng đến vậy?
Trần Mạn Dao cũng không giải thích gì thêm, chiều theo ý hắn, tiếp tục ngân nga:
“Gặp mặt chi bằng không gặp, hữu tình sao bằng vô tình.
Sênh ca dứt tiếng liền tỉnh rượu, vườn sâu trăng tàn người chết lặng…”
Theo giọng ca của nàng, một loại cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong căn nhà tranh, mường tượng một lời nguyền bí ẩn nào đó vừa từ trong cõi hư vô xuất hiện.
Nó khiến cho Độc Cô Minh có cảm giác không an tâm lắm, vì ngay lúc này nhìn vào bóng lưng trắng nõn đang ngồi trước, chẳng hiểu sao hắn lại nảy sinh cảm giác xa lạ.
Nhưng đúng lúc này, Trần Mạn Dao nhanh chóng quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười:
- Muội đùa huynh thôi, khi nào huynh đi?
Độc Cô Minh kéo nàng lại sát bên mình:
- Vừa gặp đã muốn ta rời đi sao?
Trần Mạn Dao nói:
- Muội biết với tính cách của mình, huynh nhất định sẽ đi.
Bởi vì huynh tuyệt đối sẽ không để Tích Quân muội muội chết đi như như vậy...
Độc Cô Minh trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- Xin lỗi muội, chuyện của Tích Quân ta không thể làm khác.
Nàng ấy không phụ ta, cả đời ta không phụ nàng ấy.
Luân hồi kia, ta nhất định phải xông vào.
Nhưng muội yên tâm, ta sẽ chỉ làm khi nắm chắc, sẽ không vội vàng bốc đồng.
Hắn biết sớm muộn gì Trần Mạn Dao cũng sẽ nhắc đến Lưu Tích Quân.
Cho dù Trần Mạn Dao có tức giận, hay thậm chí rời xa hắn, hắn cũng nhất định phải nói ra quyết định của mình.
Nào ngờ Trần Mạn Dao rất hiểu chuyện, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Không sao, đến lúc đó cả hai chúng ta cùng vào trong luân hồi tìm kiếm muội ấy.
- Muội không giận ta sao?
- Vì sao phải giận? Nếu huynh là hạng bội bạc, đối xử bạc bẽo với Tích Quân, muội mới phải giận huynh!
Trần Mạn Dao rúc đầu vào lồng ngực hắn, đột nhiên hỏi:
- Nếu một ngày muội bất hạnh chết đi, huynh liệu có đi tìm muội như Tích Quân hay không?
Độc Cô Minh trầm mặc:
- Đừng nói những lời này...
Trần Mạn Dao mỉm cười:
- Chẳng phải huynh không tin vào chuyện ma quỷ sao? Muội muốn nghe câu trả lời...
Độc Cô Minh thở dài, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Nhất định! Cho dù phải nhập ma sát đạo, diệt thiên thí thiên, điên đảo càn khôn, trở thành địch của thế gian, hay làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ làm.
Nhất định sẽ có ngày ta đủ sức phá tan luân hồi, khiến thời không đình chỉ, tìm kiếm các nàng, đưa các nàng trở lại!
Trần Mạn Dao gật đầu, trong mắt xuất hiện ánh lệ, dường như rất cảm động, đột nhiên nàng lại hỏi:
- Nếu sau tất cả, huynh lại phát hiện ra ta là một nữ nhân xấu xa, liệu có ghét bỏ ta không?
Độc Cô Minh khẽ cười, lấy tay ký nhẹ lên trán nàng:
- Nàng thì làm được chuyện xấu xa gì chứ? Huống hồ trong tu luyện giới chém chém giết giết này, như thế nào mới đủ điều kiện được gọi là "xấu xa" chân chính? Ví như Hồng Trần Kiếp Chủ, hắn xấu với thiên hạ nhưng lại tốt với nàng.
Hay như Chân Võ Thiên Tôn, ông ta tốt với cả thiên hạ nhưng lại xấu với nữ nhân của mình.
Chẳng có thước đo nào chính xác để phân biệt xấu tốt, thiện ác của một người cả.
Trần Mạn Dao tỏ vẻ buồn bã, ánh mắt mông lung như đang nghĩ tới điều gì đó.
- Có lẽ vì huynh chưa gặp thôi.
Ta có một người bạn, mặc dù người đó giúp đỡ rất nhiều người, sau cùng vẫn bị những người này đuổi giết, thèm khát cắn nuốt, bọn họ vì để biện minh cho hành động của mình mà vẽ nên rất nhiều lý lẽ, mộng tưởng cao đẹp.
Ngay cả thân nhân của người đó cũng không phải ngoại lệ, tuy luôn miệng nói muốn giúp người đó nhưng lại trong vô tình đi trên con đường của những kẻ kia...
Độc Cô Minh thở dài.
Trần Mạn Dao sinh ra vào thời thượng cổ, là tộc nhân minh tộc.
Minh tộc chủ tu về hồn phách, nếu tính trong sáu chủng tộc thì có thể xem như cường đại nhất về mặt này.
Nếu đối với những tộc đàn khác ngoại trừ ma tộc thì việc cắn nuốt thôn phệ đều là hành động của tà đạo, nhưng ở minh giới thì chuyện này rất đỗi bình thường.
Thậm chí, từ lúc mới vừa bắt đầu tu luyện thì mỗi tộc nhân đã được dạy cho một môn đạo thuật gọi là “Dung Hồn”.
Nó có tác dụng cắn nuốt linh hồn địch nhân bồi bổ cho linh hồn bản thân.
Vậy nên những điều Trần Mạn Dao nói về người bạn kia của nàng, hắn có thể hiểu được.
Đối phương nhất địch là sở hữu một linh hồn rất quý hiếm, cũng tương tự đạo thể của nhân tộc mới khiến nhiều người động tâm như vậy.
- Ngốc, bất kể muội thành cái dạng gì, làm ra chuyện tày đình thế nào thì ta cũng sẽ ở bên cạnh muội, không bao giờ quay lưng lại cả…
Hắn nhìn Trần Mạn Dao cười ôn nhu.
- Nếu muội không tin, chúng ta có thể móc tay, có trời đất thiên địa làm chứng!
Ngón tay út hắn đưa lên trong sự ngỡ ngàng của Trần Mạn Dao, nhưng rất nhanh nàng cũng vui vẻ làm theo, dùng ngón tay út của mình móc vào tay hắn.
Nàng nhìn hắn nói, ánh mắt ngập tràn sự kiên quyết:
- Có thiên địa làm chứng! Trần Mạn Dao vĩnh viễn là nữ nhân của Độc Cô Minh, đời đời kiếp kiếp…
Nàng im lặng một chút rồi nói tiếp:
- Thật lòng mà nói ta không thích trở thành hoa bỉ ngạn chút nào, ta thích là hoa đỗ quyên hơn.
Bỉ ngạn vốn tượng trưng cho ly biệt, là thứ mà U Minh Quỷ Chủ “dung hồn” cho nàng, để nàng tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của y.
Mà hoa đỗ quyên chính là ấn ký mà Độc Cô Minh tạo ra trên lòng bàn tay nàng trong mộng cảnh.
Đó là một đóa hoa ấn ký hư ảo, vì mộng là giả nên nó cũng không tồn tại, chưa lúc đi ra hiện thực chưa bao giờ xuất hiện trên tay nàng thêm lần nào nữa, nhưng Trần Mạn Dao lại cố chấp với nó hơn cả chính bản thân mình.
Mỗi lần nhìn vào lòng bàn tay trống không, nàng lại mường tượng ra hình dáng của nó, khẽ mỉm cười nhớ đến thân ảnh khi đó của Độc Cô Minh.
- Ta đã thử đi tìm hết Di địa, hoa Đỗ Quyên không tồn tại, cũng có thể là do nó không thể sinh trưởng ở Di địa.
Nếu có một ngày tìm thấy, ta nhất định sẽ tặng cho muội một đóa, để muội nhìn thấy hình dáng thực sự của nó đẹp đến mức nào…
Hắn nhỏ giọng nói, Trần Mạn Dao gật đầu.
Mấy ngày sau, Độc Cô Minh vẫn ở đây chưa rời đi.
Hắn muốn ở lại với nàng một tháng để bù đắp quãng thời gian quá dài không thể ở bên nhau.
Dù sao bố cục nhân giới đã có phàm thể lo liệu, thêm vào sự trợ giúp đắc lực của Địch Vân và Diệp Khang, bộ kiếp thể này có tiếp tục biệt tăm biệt tích cũng chẳng ai quan tâm.
Trong một tháng này hắn và nàng sống những ngày tháng tiêu dao tự tại còn hơn thần tiên.
Đám thủ hạ bên ngoài đem tới một bầy gà con, thêm một ít hạt giống và mầm rau theo yêu cầu của hắn.
Bọn họ cực kỳ biết điều, cũng không cần hỏi lý do mà ngay lập tức đi tìm.
Có lẽ vì làm tu sĩ quá lâu, để tìm ra những thứ đơn sơ giản dị này cũng mất tận ba ngày.
Độc Cô Minh ngồi xổm dưới đất, hai tay đào đào liên tục chôn những hạt giống xuống rồi dùng tay lấp lại.
Bên cạnh hắn phát ra tiếng ríu rít của đám gà con màu vàng.
Trần Mạn Dao đứng sau lưng hắn, đôi môi anh đào khẽ cong lên thành nụ cười mỉm.
Tuy không có vẻ câu hồn đoạt phách hay mĩ mạo xuất trần, tuy nhiên lại ẩn chứa sự bình yên khó lòng tìm thấy ở tu luyện giới đầy máu tanh này.
Nếu Quan Thất hay Hồng Trần Kiếp Chủ có mặt ở đây, chắc sẽ kinh hãi lắm, hay thậm chí sững sờ không nói nên lời.
Vì khung cảnh hiện tại chính là khung cảnh ở trong bức tranh mà Quan Thất từng nắm giữ, dùng nó để gợi mở ký ức của nam tử áo đỏ kia.
Nhưng rõ ràng, niên đại của bức tranh đó là thuộc về thời thượng cổ cơ mà? Làm sao lại khắc họa ra khung cảnh thuộc về thời đại này được?
Tiếng đàn thánh tịch tình tang cất lên, nhưng lần này người đánh không phải Trần Mạn Dao.
Độc Cô Minh ngồi trước cây đàn cổ cầm, bàn tay phải xương xẩu, bàn tay trái thô ráp, hai bàn tay không ngừng lướt nhanh trên những sợi dây đàn, khiến nó phát ra những âm thanh thật khó nghe.
Trần Mạn Dao ngồi ngay kế bên hắn, mỉm cười nói:
- Huynh thật cố chấp, muốn đánh đàn thì phải học âm luật, ngay cả động tác gảy đàn cũng phải luyện tập liên tục.
Huynh cứ đánh loạn như vậy, phá hỏng cả sự tao nhã trong việc đánh đàn…
Độc Cô Minh ngó lơ nàng, hắn đang tập trung vào một vấn đề gì đó, biểu cảm rất xuất thần, hệt như trạng thái vô ngã lúc tu luyện.
Bỗng nhiên tay phải hắn lướt nhanh, tay trái lại gảy liên tục bảy lần liên tục, thay đổi thủ pháp một cách cực kỳ xảo diệu, không hề tuân theo những động tác bình thường mà một cầm sư nào cũng thuộc nằm lòng.
Theo động tác gảy đàn của hắn, tiếng đàn vốn dĩ thô ráp khó khăn bỗng chốc lột xác, biến thành một loại âm thanh tiêu hồn khiến Trần Mạn Dao kinh ngạc vô cùng.