Cha mẹ căn bản không ngờ đứa con mà họ muốn cha mình chăm sóc tử tế, lại được chăm sóc đến dưới thân, hai người nhất thời tức giận, tâm ma phản phệ, sau đó tu vi lâu dài trì trệ, không lâu sau, thọ nguyên liền hết.
Trước khi chết, họ không ngừng nói với mình, quan hệ như vậy là sai trái, là không đúng, họ không trách mình, là họ luôn chú trọng tu luyện mà bỏ bê mình, cho nên mình mới bị lừa gạt nhưng hy vọng mình có thể trưởng thành tử tế, đừng qua lại với Vân Thượng nữa, dựa vào chính mình mà tạo nên một vùng trời, quên đi quá khứ.
Vân Phong bừng tỉnh nhưng lại bất lực, sự ra đi của cha mẹ ít nhiều cũng có liên quan đến mình, mà Vân Thượng không chỉ là trưởng bối của mình, mình còn đánh không lại, cho nên sau khi cha mẹ rời khỏi nhà, hắn đã một mình bôn ba rất lâu, cho đến khi thành công lập nghiệp, gia nhập tông môn hiện tại.
Nhưng ai mà ngờ được, Vân Thượng lại sớm đã đến đây, hơn nữa đã là chủ một ngọn núi trong tông môn.
Nhưng khi đó hắn đã sớm thề gia nhập tông môn, muốn thoát ly cũng không được nữa, chỉ có thể ở lại.
May là giữa bọn họ không có qua lại gì, nhiều năm như vậy cũng bình an vô sự, chuyện của cha mẹ cũng vì người tu luyện không thể chấp niệm quá nhiều, tránh trở thành tâm ma, Vân Phong cũng không thể không dần dần buông xuống.
Nhưng giờ đây, bản thân có cầu xin Vân Thượng, không thể không lại đưa tới cửa, còn phải cung kính gọi một tiếng Vân Thượng lão tổ, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Nhưng vì Vân Hi...!thì có quan hệ gì, vì Vân Hi, hắn có thể trả giá tất cả!
Chỉ vì...!Vân Hi thật ra không phải đứa trẻ hắn nhận nuôi, là đứa trẻ hắn sinh ra sau khi yêu đạo lữ, bản thân đã uống sinh tử đan để sinh ra nhưng đạo lữ lại không lâu sau khi hắn sinh ra Vân Hi, cũng vì tâm ma mà đau buồn tiêu tan.
Để tránh Vân Hi sau này có quá nhiều liên quan đến thân tình, hắn đã nói đây là đứa trẻ bị bỏ rơi mà mình nhặt được, thấy nó có duyên với mình, linh mạch cũng thuộc loại thượng đẳng, cho nên đã bế về.
Nhắm mắt lại, giấu tâm sự của mình không cho người khác nhìn ra, Vân Phong tiến đến dưới thân Vân Thượng lão tổ, nhẹ giọng gọi: "Ông nội, cho ta..."
Ư...!ưm...!không, ưm...!a..."
Trên người Vân Thượng lão tổ tóc bạc phơ, thân hình sồ sề, một nam tử không mảnh vải che thân, mắt bị bịt bằng một dải lưng đang ở tư thế ngồi kiết già, lên xuống nhấp nhô, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
Cơ thể trắng nõn ửng hồng quyến rũ, hai đầu nhũ hoa hồng tươi cứng ngắt hướng về phía trước, một đôi chân dài miên man đang quấn chặt lấy vòng eo sồ sề của Vân Thượng lão tổ, những ngón chân trắng nõn cong lên, thỉnh thoảng còn co lại, rồi từ từ duỗi ra, trên bụng phẳng lì một chỗ lồi hình bầu dục đang chống lên lớp da bụng mỏng manh trượt lên trượt xuống, một dương vật màu hồng thịt đang dựng đứng, thường xuyên vì vòng eo nhấp nhô của chủ nhân mà đỉnh vào bụng dưới, quy đầu bị cọ xát trở nên nhạy cảm mà tiết ra dịch tuyến trong suốt.
Và giữa hai mảnh mông mềm mại, một huyệt thịt hồng tươi bị một côn thịt đầy nếp nhăn màu nâu đất căng ra, thịt huyệt mỏng manh theo côn thịt ra vào mà lộn ra lộn vào, từng giọt từng giọt nước trong suốt chảy dọc theo côn thịt, vô cùng dâm đãng.
"Con đĩ nhỏ! Huyệt dâm này kẹp chặt thật...!Đã lâu rồi không có người làm nhỉ...!Thật thoải mái..."
"Đừng...!Đừng đỉnh ư...!Quá sâu rồi...!Đỉnh đến tử cung rồi...!A a...!Nhẹ thôi...!Ư..." Đôi mắt không thể nhìn thấy khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, côn thịt ra vào nghiền nát thịt dâm đang run rẩy, Vân Phong chỉ có thể buông bỏ sự kiêu ngạo, nói lời dâm đãng, nếu có thể, hắn càng hy vọng Vân Thượng lão tổ nhanh chóng thỏa mãn, buông tha cho mình.
Nhưng Vân Thượng lão tổ sao có thể dễ dàng buông tha cho con mồi béo bở đã đến miệng này, nhìn đôi môi hồng liên tục muốn khép lại, cười hắc hắc hôn lên, nhanh chóng khuấy động môi lưỡi, đoạt lấy hơi thở của Vân Phong, lắng nghe tiếng rên rỉ thoang thoảng cho Vân Phong ăn không ít nước bọt.
"Không mạnh một chút thì làm sao khiến cháu ngoan của ta thoải mái được! Hừ...!Cơ thể này càng lớn tuổi thì lại càng mịn màng...!Ông nội đã lâu rồi không chơi đùa bên trong rồi...!Ồ...!Không biết bên trong còn ẩm ướt không!"
Kể từ sau khi đạo lữ qua đời, nhiều năm qua Vân Phong chưa từng tìm đến người khác, tiểu huyệt tự nhiên vô cùng chặt chẽ, ăn một côn thịt thô to như vậy cũng đã gần nửa canh giờ rồi, vẫn hút chặt lấy, không có ý định buông ra.
Vân Phong đã cố gắng hết sức để kiểm soát cơ thể, không muốn bản thân chìm đắm trong dục vọng nhưng cảm giác tê dại liên tục tràn lan, rất nhanh đã khiến cơ thể hắn tan rã.