Đế Đài Xuân

Trải qua hai năm hiểm nguy dồn dập trong cung, Ứng Sùng Ưu đã sớm phát hiện Dương Thù là một người rất may mắn, tựa như hắn chính là chân mệnh Thiên tử được trời cao bảo hộ. Lần này cũng vậy, hai người lấy thân phận hộ vệ đi theo đặc sứ Tôn Trung xuất kinh, hành trình cực kỳ thuận lợi, dọc đường không hề gặp phải hoài nghi trở ngại gì. Bất quá, cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có gì lạ. Thời gian này, số lượng đặc sứ Mạnh Thích Thanh phái đi điều tra nghi phạm các nơi có hơn mười người, bọn họ đối với tùy tùng cũng cũng không đặc biệt chú ý. Quan trọng hơn cả là Mạnh Thích Thanh cùng thủ hạ không thể ngờ Dương Ứng hai người bày ra trăm phương ngàn kế thoát khỏi kinh thành, cư nhiên bước đầu tiên chính là chạy trở về; không ngờ đương triều Hoàng hậu là một nam nhân; càng không ngờ tiểu Hoàng đế được nuông chiều từ thuở bé lại có thể dấn thân vào quân trường khắc nghiệt, bởi vậy chỉ e lòng nghi ngờ của bọn họ có nặng cách mấy cũng sẽ không hướng được đến hai tên tân binh Tuần vệ tư này.

Sau vài ngày đường, đoàn người nghỉ chân tại hành quán. Dương Thù nhẹ nhàng kề bên tai Ứng Sùng Ưu khi đó đang trải giường, hồ hởi nói: “Hồi kinh nhập ngũ, nước cờ này thực là diệu. Đây là kế của Thái phó hay chủ ý của ngươi vậy? Ta nghĩ nhất định là ngươi rồi, Tiểu Hổ ca!”

Ứng Sùng Ưu khẽ lắc đầu cười: “Thần nào có tài cao như vậy? Nghe Lâm ca nói, người đưa ra đề nghị này là một thuộc hạ trẻ tuổi của phụ thân, tên gọi Kính Do. Thần từng nghe phụ thân khen ngợi y là kỳ tài xuất chúng, nói y gặp đúng thời vận, nhất định sẽ trở thành nhất đại danh thần.”

“Lợi hại vậy sao?” Dương Thù chau mày. “Một ngày nào đó phải gặp y mới được.”

“Ngài yên tâm.” Ứng Sùng Ưu cười nói: “Nếu không có danh quân tương lai là ngài, y có lợi hại đến mấy cũng không cách chi làm nhất đại danh thần được. Phụ thân nhãn lực tinh tường, thần tin Kính Do tuyệt đối sẽ là trụ cột giang sơn sau này của bệ hạ. Chỉ cần quân thần đồng sức đồng lòng, lo gì không thể cùng lưu danh sử sách, muôn đời kính ngưỡng chứ.”

Dương Thù đảo mắt xem thường, hừ một tiếng: “Thật là càng nói càng thái quá…”

“Ô?” Ứng Sùng Ưu có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi: “Sao lại thái quá? Ngài chẳng phải vẫn luôn miệng hô phải lưu danh…”

“Ta không nói việc đó.” Dương Thù đưa tay vuốt khẽ lọn tóc trước ngực Sùng Ưu. “Ý ta là, nếu cùng lưu danh sử sách thì phải là ta với ngươi chứ? Khi nào mới đến phiên kẻ khác?”

Ứng Sùng Ưu nhất thời ngẩn ra. Tuy rằng trong ngực lập tức nóng ran, nhưng y vẫn kềm chế được cơn xúc động, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, con đường chấn hưng xã tắc của ngài chỉ mới bắt đầu, hiền tài tứ phương sẽ không ngừng quy tụ dưới trướng. Có câu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, đạo lý này…”

“Được rồi.” Dương Thù có chút bất đắc dĩ nhướng mày. “Bôn ba cả ngày, ngươi không mệt sao? Ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi, Tiểu Hổ ca.”

Nói xong cởi ngoại y, tuột hài, chui vào giường.


Ứng Sùng Ưu thấy hắn không có hứng thú, cũng không nhiều lời nữa, bước đến đắp kín chăn cho Dương Thù rồi quay đi.

“Ngươi đi đâu đó?”

“Thì đi ngủ.”

“Ngươi ngủ ở đâu?”

“Đây là phòng hai người, ngài không thấy trong phòng có hai cái giường sao?”

“Có hai cái giường thì nhất định phải nằm hết cả hai cái à? Qua bên này ngủ!”

Ứng Sùng Ưu thở dài: “Ngài không phải đã quen ngủ một mình rồi sao?”

“Ai nói ta đã quen? Trong Tuần vệ doanh tám người nằm dài trên một giường lớn, trên đường đi cũng tại thân phận của lão đặc sứ mà xếp mỗi người vào một phòng, khó khăn lắm mới được hôm nay không đủ phòng, cho hai chúng ta ở cùng một chỗ, tại sao ngươi còn muốn sang giường khác? Trong cung chẳng phải chúng ta vẫn ngủ chung sao?”

“Trong cung khác chứ.”

“Khác như thế nào? … À, giường nơi này quả có hơi bé, nhưng ngươi cũng biết ta ngủ rất dễ, không đạp ngươi xuống đâu.”

Ứng Sùng Ưu bắt đầu thấy mệt người: “Rõ ràng có hai cái giường lại chỉ nằm một cái, nếu không cẩn thận bị phát giác sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.”


Dương Thù yên lặng nhìn y một hồi, không nói không rằng nhảy xuống, tiến đến giường đối diện, cầm chăn đệm lên giũ lung tung, lại đấm tay vào gối vài cái, lúc này mới trở lại giường mình.

“Ngài đang làm…”

“Như vậy thì không nhận ra là chỉ ngủ một giường rồi. Chúng ta chỉ là hai tên tân binh vô danh tiểu tốt, sáng nào cũng phải thức dậy sớm nhất, ai phát giác được?”

“Mấu chốt không phải điểm này…”

Ứng Sùng Ưu xưa nay vốn khéo ăn nói, nhưng lúc này lại chẳng biết phải thuyết phục Dương Thù thế nào. Đương lúc y chau mày nghĩ xem nên dùng lời gì, hắn đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần phải phiền não đến vậy! Kỳ thật ta vẫn có cảm giác, từ khi rời khỏi hoàng cung, ngươi bắt đầu xa lánh ta, bây giờ xem ra không phải ta hiểu lầm ngươi. Ta rốt cuộc có điểm nào khiến ngươi bất mãn?” Đến câu sau cùng, ngữ khí của hắn đã có nộ ý không màng giấu diếm.

Cơn giận bất ngờ của hắn khiến Sùng Ưu giật mình, vội trấn an: “Không có chuyện đó, thần vẫn…”

“Không có ý xa lánh ta thì mau tới đây nằm!”

Tuy rằng những lời này nghe có điểm trẻ con, nhưng nhãn quang sáng quắc của Dương Thù cùng biểu tình kiên quyết trên mặt hiển lộ khí thế Thiên tử, chứng tỏ hắn hoàn toàn nghiêm túc. Ứng Sùng Ưu lúng túng nhắm mắt, cổ họng khô ráp nuốt nước bọt, cúi đầu không đáp. Nguồn :

Sau một hồi im lặng nặng nề, đế sư trẻ tuổi cuối cùng ngẩng lên tầm mắt, thanh âm có chút khàn khàn. “Thật có lỗi… Trong cung, thần có vai trò phải làm tròn, nhưng một khi thoát ly cung đình, quân thần không nên quá thân cận. Thỉnh ngài thứ cho.”

Ánh mắt Dương Thù lập tức tựa như mũi tên bắn thẳng tới, gằn từng tiếng mà hỏi: “Ngươi muốn nói, hai năm qua, ngươi chỉ đóng kịch trước mặt ta thôi sao?”


“… Ngài đừng hiểu lầm. Ý của thần là, vì phải giả trang làm Hoàng hậu nên khó tránh khỏi những lúc thân mật cùng hoàng thượng, nhưng hiện tại thần đã khôi phục thân phận Ứng Sùng Ưu, nếu tiếp tục cư xử như trước, thật sự không nên.”

Dương Thù hừ một tiếng, thở hổn hển: “Ta hiểu rồi! Ý ngươi chính là, kỳ thật trước giờ ngươi không hề muốn thân cận ta, chỉ vì tình thế bất đắc dĩ mới cố gắng làm ra bộ tịch, bây giờ vất vả lắm mới thoát được, rốt cuộc có thể vứt ta sang một bên rồi, có phải không?”

“Dương Thù…”

“Khi còn trong cung… Khi ta thương tâm, ngươi ôm ta vào lòng; khi ta gặp ác mộng, ngươi sẽ lay ta tỉnh; nếu ta ngủ không yên, ngươi liền thức trắng đêm cùng ta trò chuyện; ta luyện công bị thương, ngươi băng bó đắp dược cho ta; trước mặt Mạnh Thích Thanh luôn vững vàng đứng cạnh ta… Chẳng lẽ tất thảy, tất thảy, đối với ngươi chỉ là một màn kịch, một vai diễn thôi sao?” Lồng ngực Dương Thù phập phồng, ánh mắt nhịn không được bắt đầu hoe đỏ. “Nếu quả thực như vậy, chi bằng ngay từ đầu ngươi đừng đối xử tốt với ta!”

Ứng Sùng Ưu bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang phẫn uất, trong lòng lại dần xao động, bước đến cầm lấy tay hắn. Dương Thù tức tối vùng ra mà không được, thôi không giằng co nữa mà quay đầu đi.

“Thần quan tâm bệ hạ, từ đầu đến cuối đều là chân tình thực ý. Nhưng còn ngài, tương lai sẽ có vô số thần tử quần tụ bên mình, mỗi người đều trung tâm như một với ngài, nguyện ý dốc hết tâm can vì ngài. Vì vậy, ngài phải biết dùng quân vương phong phạm mà đối đãi họ, xem trọng nhưng không thể quá thân cận, ngài hiểu không?”

“Nhưng ngươi nào phải thần tử bình thường. Ngươi là Sùng Ưu mà.”

“Thần biết.” Ứng Sùng Ưu nhu hòa mỉm cười. “Cho dù không ngủ cùng giường với bệ hạ, Sùng Ưu đối với ngài vẫn một lòng trung thành, tuyệt không thay đổi, điểm này xin ngài tin ở thần.”

“Ta…” Dương Thù vẫn không vừa lòng với lời giải thích của Ứng Sùng Ưu, nhưng trước gương mặt tươi cười khiến người mềm lòng, hắn không tài nào nổi giận được nữa, đành phải gieo mình xuống giường thật mạnh, khiến ván giường rung lên ầm ĩ.

Ứng Sùng Ưu vẫn duy trì nụ cười trên mặt, giúp hắn buông màn, che đi đôi mắt xuyên thấu như thiêu đốt kia, chầm chậm quay trở lại giường của chính mình. Y nhẹ nhàng ngồi xuống, cởi hài, nhấc chân.

Chỉ đến khi tấm màn trên giường mình cũng thả xuống, nụ cười của Ứng Sùng Ưu lập tức biến mất, thay vào đó là mây đen u ám. Y áp chặt tay lên ngực.

Dương Thù tức giận, ấy là vì hắn không rõ tại sao mong muốn được gần gũi lại luôn bị cự tuyệt; còn Ứng Sùng Ưu phiền não, lại vì y đã nhạy cảm nhận ra, quan hệ giữa hai người đã có biến hóa.

Kỳ thật, lúc này vẫn có thể buông thả chính mình một chút, vẫn có thể đến nằm cạnh thân thể ấm áp sung mãn kia, lắng nghe tiếng cười trầm thấp vỗ về bên tai, cảm nhận nhịp tim ổn định hữu lực, mặc cho tay hắn bá đạo choàng qua hông, tựa sát vào nhau, chậm rãi, an nhiên, chìm vào mộng đẹp…


Bởi vì bất cứ lúc nào, được người quyến luyến không rời vẫn là một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng, không được.

Có lẽ Dương Thù còn không biết vì sao lại không được, nhưng Ứng Sùng Ưu đã sớm minh bạch.

Cứ tiếp tục như thế này, tuyệt đối không được…

Bắt đầu từ hai năm trước, hài tử luôn khao khát an toàn kia chỉ cần nằm cạnh y liền ôm lấy y mà ngủ. Khi đó chỉ có cảm giác thương tiếc cùng đồng cảm, nên y vẫn thường ôn nhu ôm lại hắn, nhỏ giọng trấn an, tựa như an ủi ấu đệ chịu ủy khuất vậy. Nhưng theo thời gian, biến hóa lẳng lặng thành hình, dần dần y không thể chịu đựng những tiếp xúc thân mật này nữa, đôi khi chỉ một động chạm nho nhỏ cũng nổi lên trong y nhiệt cảm khó nhịn, nhộn nhạo không yên.

Là người từng trải, Ứng Sùng Ưu không phải không có kinh nghiệm. Y biết rõ thay đổi về xúc cảm này, kỳ thật chính là gì.

Khi y càng ngày càng nhận thức rõ ràng tình cảm của Dương Thù đối với mình, y ngược lại càng ngày càng khống chế từ hành vi đến ngôn từ của bản thân.

Bọn họ, một người là quân, một kẻ là thần, đây mới là quan hệ đã sớm khắc định. Bất luận phải chịu bao thống khổ, điều này không được phép thay đổi.

-Hết chương thứ sáu-

.

>Chú thích<

* Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: sát nghĩa là “ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người”. Thật ra có thể dịch thành “núi cao còn có núi khác cao hơn”, vừa chính xác vừa thuần Việt, nhưng mình muốn để nguyên câu này nhằm giữ chút chất Tàu không khí truyện, và tin tưởng các bạn đọc qua vẫn có thể hiểu nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận