Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

“Ba, con về rồi.” Ta cùng Nhạc Diễm vừa mở cửa đã thấy ba cùng dì Thiệu đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt lo lắng, Tiểu Du thì ở bên an ủi hai người.

“Mộ Phàm, cuối cùng các con cũng về. Làm ba mẹ lo lắng quá!” Ba nhìn thấy chúng ta, liền lặng đi một chút, còn dì Thiệu thì từ ghế salon đứng lên.

“Mộ Phàm ca, anh không sao chứ?” Tiểu Du chạy tới ngó trái ngó phải nhìn ta, thấy ta không sao mới liếc nhìn Nhạc Diễm một cái.

“Ba, dì Thiệu, xin lỗi làm hai người lo lắng.” Ta vừa vào liền lập tức xin lỗi, dù sao chúng ta không thông báo gì đã qua đêm ở ngoài.

“Các con về là tốt rồi, bất quá lời giải thích của con với Tiểu Du không giống nhau, tốt nhất con nói rõ ràng cho ba nghe.” Ba phục hồi lại tinh thần, rồi bắt đầu hỏi ta.

“Du thúc thúc, hôm qua con giận Mộ Phàm ca với Nhạc Diễm ca, cho nên mới nói vậy, thúc đừng tưởng thật nha.” Tiểu Du thật thông minh, nhìn thái độ của ta cùng Nhạc Diễm, liền vội vàng cướp lời giải thích.

“Đứa nhỏ này, sao lại nói lung tung thế hả, làm hại mẹ với Du thúc thúc của con lo lắng.” Dì Thiệu không khỏi trách cứ Tiểu Du, mà Tiểu Du cũng giả bộ cúi đầu nhận lỗi.

“Dì Thiệu, dì tha thứ cho Tiểu Du lần này đi, dù sao em ấy vẫn còn nhỏ mà.” Ta vội vàng đứng ra nói giúp cho Tiểu Du, còn không quên nháy mắt với Nhạc Diễm, muốn hắn giúp nàng vài câu.

“Mẹ, chúng con đều sai, mẹ đừng trách Tiểu Du nữa.” Nhạc Diễm thấy ám hiệu, liền gật đầu phụ họa.


“Ôi chao, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, Tiểu Diễm cũng biết nói hộ người khác, mặt mũi Tiểu Du thật lớn nha.” Dì Thiệu ngạc nhiên nhìn Nhạc Diễm, làm hại hắn chỉ có thể kiên trì ứng phó.

“Mẹ nuôi, là do mị lực của con lớn đó mà, ngay cả Nhạc Diễm ca cũng nói giúp con, mẹ tha thứ cho con lần này đi.” Tiểu Du ngẩng đầu nhìn dì Thiệu, lại còn nghịch ngợm nháy mắt với ta mấy cái, ý bảo cuối cùng cũng thoát.

“Con đó, chẳng biết xấu hổ gì cả.” Dì Thiệu đẩy nhẹ trán Tiểu Du một cái, cười ha ha hai tiếng, xem ra nguy hiểm đã qua thật rồi.

“Con biết người hiểu rõ con nhất là mẹ nuôi mà.” Tiểu Du vui vẻ ôm dì Thiệu, hôn một cái chụt thật to lên mặt dì, dì Thiệu mở miệng cười to, ngay cả ba nhìn thấy cảnh này cũng phải cười theo.

“Được rồi, các con lần sau nhớ kỹ có chuyện gì phải gọi về nhà báo một tiếng, đừng để ba lo lắng, nghe chưa!” Ba thấy chúng ta vừa về, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, nên bảo cả hai lên phòng nghỉ ngơi một chút rồi xuống ăn cơm tối.

“Vâng, ba.” Ta với Nhạc Diễm lên lầu, Tiểu Du cũng chạy theo.

“Mộ Phàm ca, Mộ Phàm ca.” Khi ta đang chuẩn bị vào phòng, bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Du gọi, lúc quay lại nhìn, lại thấy Nhạc Diễm đang ngăn cản không cho Tiểu Du tiến tới.

“Nhạc Diễm, để Tiểu Du lại đây.” Dù sao cũng nhờ nàng, ta mới qua được cửa này của ba, từ hôm qua tới giờ, nàng đã giúp ta hai lần, thật không biết phải trả ơn nàng thế nào.

“Phàm, thân thể ngươi…” Nhạc Diễm liếc ta một cái, biết hắn lo lắng cho ta, trái tim ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Ngươi cứ để em ấy lại đây, đừng lo.” Mặc dù ta vừa mới bất tỉnh, nhưng giờ tinh thần rất tốt, hơn nữa ta cũng không phải kiểu người yếu ớt.

“Nghe thấy không, Mộ Phàm ca muốn em qua đó.” Tiểu Du nhìn trừng trừng Nhạc Diễm, rồi hất tay hắn ra.

“Món nợ giữa chúng ta còn chưa tính xong, đừng tưởng tôi đã tha thứ cho cô.” Nhạc Diễm giang tay ngăn cản, nhất định không cho Tiểu Du bước tới: “Tôi vẫn nhớ kỹ cô muốn ghép Triệu Anh Kiệt với Mộ Phàm, bây giờ qua đó, cô lại có ý đồ gì hả?” Ôi, tuyến phòng thủ của Nhạc Diễm thật quá mạnh rồi, ngay cả Tiểu Du cũng đề phòng, có đôi khi sự bá đạo của hắn làm ta chịu không nổi.

“Nhạc Diễm ca, anh thù dai thế, mới rồi không phải em giúp anh sao, hơn nữa Mộ Phàm ca đã nói rõ không có tình cảm với anh họ em, cho nên anh đừng như thế mà.” Tiểu Du tròn hai mắt nói.

“Đúng vậy, Nhạc Diễm, ngươi để Tiểu Du lại đây đi.” Kỳ thật ta có mấy lời muốn nhờ Tiểu Du chuyển tới anh họ nàng, bởi vì sau này ta không muốn gặp lại Triệu Anh Kiệt nữa.


“Được rồi, nể mặt Mộ Phàm, tôi tha thứ cho cô, cô đi đi.” Không ngờ Nhạc Diễm lại nghe lời ta, Tiểu Du thấy chướng ngại trước mắt đã lùi, vội vàng chạy tới, lại còn le lưỡi với Nhạc Diễm.

“Đi, chúng ta vào phòng nói.” Ta mở cửa phòng mời Tiểu Du vào, ai ngờ Nhạc Diễm cũng nối gót theo.

“Nhạc Diễm, ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Du.” Ta nhìn hắn, hy vọng hắn cho ta một không gian riêng, dù sao nói điều đó trước mặt hắn cũng không tốt lắm.

“Các ngươi nói gì mà ta không thể nghe?” Nhạc Diễm nhíu mày: “Không lẽ lại nói về Triệu Anh Kiệt?” Sự đa nghi của hắn thật có thể so sánh với Tào Tháo rồi.

“Ngươi…” Ta ghét nhất chính là cái tính này của hắn, lần trước cũng vì vậy mà gây ra chuyện ở bệnh viện, không biết là do trời sinh, hay là vì Triệu Anh Kiệt mà thế, ta bực mình nhíu mày nhìn hắn.

“Được rồi, các ngươi nói chuyện đi, ta không làm phiền nữa.” Nhạc Diễm thấy ta không vui, biết tính nhẫn nại của ta cũng có hạn, cho nên liền đóng cửa rời đi. Hắn đi rồi, tâm tình ta mới khá lên, không để ý đến thái độ vừa nãy của hắn nữa, nghĩ lại hắn còn trẻ, làm việc không biết tiến biết lui, bất quá hắn cũng thông minh, biết nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc.

“Mộ Phàm ca, em muốn hỏi anh cái này.” Tiểu Du thấy Nhạc Diễm rời đi, mới yên tâm ngồi xuống.

“Tiểu Du, anh biết em muốn hỏi gì, nhưng để anh nói trước đã.” Ta thấy vẻ mặt kích động của nàng, liền ngăn nàng lại, bởi vì có một số việc ta tạm thời không muốn trả lời.

“Vậy cũng được, anh nói đi.” Tiểu Du ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe.

“Đầu tiên, là anh họ em Triệu Anh Kiệt, hiện tại em cũng biết rõ anh không có tình cảm với anh ấy, cho nên sau này em đừng gán ghép anh với anh ấy, được không?” Ta cúi đầu nhìn Tiểu Du.


“Điều này em đã sớm rõ ràng, nhất định sẽ không làm thế nữa.” Tiểu Du gật đầu nói.

“Tốt lắm, sau này anh cũng không muốn gặp anh ấy nữa, nếu như anh ấy muốn em nói giúp, thì anh hy vọng em không đồng ý.” Tiểu Du vốn là một người mềm lòng, có người nhờ nàng giúp, khẳng định nàng sẽ không từ chối.

“Dạ.” Tiểu Du mơ hồ lên tiếng, nàng có chút chột dạ không dám nhìn mặt ta.

“Thứ ba, em cũng không được xen vào việc giữa anh và Nhạc Diễm.” Cuối cùng là việc quan trọng nhất, Tiểu Du vốn là một người thích xen vào việc người khác, nếu nàng thấy ta với anh họ nàng không được, khẳng định tám phần sẽ nghĩ ta với Nhạc Diễm., mà hai đứa ta đã đủ loạn rồi, ta không hy vọng Tiểu Du xen vào, chỉ sợ lúc đó chuyện càng rắc rối, gà bay chó sủa không yên.

“Vậy anh nói cho em biết, từ hôm qua đến giờ anh với Nhạc Diễm ca xảy ra chuyện gì đi.” Tiểu Du đi tới ngồi xuống bên cạnh ta, lại còn giật giật cánh tay ta không tha.

“Cái gì cũng không có.” Trước mặt Tiểu Du, đương nhiên ta không thể thừa nhận ta với Nhạc Diễm có chuyện được, nếu không với lòng hiếu kỳ của mình, chỉ sợ Tiểu Du lại lấy để viết thành truyện mất.

“Mộ Phàm ca không nói, em cũng biết.” Ta có nói gì đâu, Tiểu Du cũng đâu phải thần tiên mà biết.

“Anh xem nè.” Tiểu Du thấy vẻ mặt khó hiểu của ta, liền kéo ta ra phía chiếc gương, chỉ chỉ vào cổ ta, trời ơi, một nút áo bị tuột, khiến trên cổ hiện rõ một dấu hôn ngân, khẳng định Nhạc Diễm thừa lúc ta té xỉu đã lưu lại, thật đáng chết, may mà người nhìn thấy là Tiểu Du, chứ nếu là ba thì chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận