Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

“Ngươi nhìn thấy? Ngươi nhìn thấy cái gì?” Sao trùng hợp thế, không lẽ Nhạc Diễm đã thấy cảnh đó rồi sao. Không đúng, nếu hắn nhìn thấy toàn bộ, sao không thấy ta đấm Triệu Anh Kiệt một cú, nhưng với bộ dạng bây giờ của hắn, hình như không biết thì phải.

“Ta nhìn cái gì? Cái gì ta cũng nhìn thấy, ngươi ôm Triệu Anh Kiệt, bây giờ còn muốn mang hành lý bỏ trốn cùng hắn.” Nhạc Diễm nghe ta hỏi như không có chuyện gì, liền bật dậy đứng lên đối mặt với ta, thiếu chút nữa mũi hắn đụng cả vào mặt ta.

Trời ạ, không lẽ hắn cho rằng bây giờ ta đang chuẩn bị hành lý là theo Triệu Anh Kiệt bỏ trốn? Khó trách hắn tức giận như vậy, biết đây là hiểu lầm, một nửa cơn tức của ta cũng bay đi.

“Ngươi có ở đó nhìn đến cuối không?” Ta bình tĩnh hỏi Nhạc Diễm, xem ra hắn chỉ biết lúc trước, lúc sau ta đánh Triệu Anh Kiệt khẳng định hắn không thấy.

“Còn chờ xem đến cuối sao, nhìn thấy các ngươi ôm nhau, ta chỉ hận không thể giết chết hắn.” Nhạc Diễm nắm chặt tay, cắn răng nói, quả nhiên hắn mới chỉ xem một nửa.

“Ôi, sao ngươi không ở lại xem tiếp, sau khi hắn ôm ta, bị ta đấm cho một cú.” Ta lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Nhạc Diễm.

“Nói dối, ta tận mắt thấy ngươi đi tới bên hắn để hắn ôm mà.” Nhạc Diễm không chịu tin tưởng lời giải thích của ta.

“Ta đi qua đó là xem hắn có bị sao không, ai ngờ hắn đột nhiên ôm lấy ta.” Ta oán hận nói hai câu, sao ta phải như người vợ nhỏ giải thích với hắn chứ, thật không công bằng.

“Ngươi nói thật?” Nhạc Diễm nghe xong, cũng miễn cưỡng tin tưởng ta: “Vậy sao ngươi lại giấu ta gặp hắn?”

“Cái này, ta sợ ngươi biết sẽ không vui.” Rõ ràng Tiểu Du đã dắt hắn đi, sao hắn lại thấy ta gặp Triệu Anh Kiệt.

“Ngươi biết ta không vui, lại còn đi gặp hắn. Được rồi, lần này ta bỏ qua, dù sao ngươi cũng đấm hắn rồi.” Xem ra Nhạc Diễm thật sự tin tưởng ta, hơn nữa cũng không so đo việc ta lén đi gặp Triệu Anh Kiệt. Hoàn lại hắn còn hoài nghi Tiểu Du giở trò quỷ.

“Được rồi, nếu ngươi không theo hắn, sao phải thu dọn hành lý? Làm hại ta nghĩ ngươi không quan tâm đến ta nữa.” Nhạc Diễm ủy khuất nhìn ta, như là bị ta vứt bỏ, ta nghĩ kiếp trước tám phần hắn là diễn viên, trở mặt nhanh hơn cả trở bàn tay.

“Ngươi còn nói, vừa rồi ta định qua phòng nói với ngươi, ai ngờ ngươi không chờ ta nói đã vứt vali của ta xuống đất.” Thấy hiểu lầm đã giải quyết xong, ta liền cầm lấy vali tiếp tục thu dọn.

“Xin lỗi mà, đều là ta không tốt, lần sau ta không dám nghi ngờ ngươi nữa.” Nhạc Diễm vừa nói vừa đi tới ôm ta.

“Biết sai là được rồi.” Nhạc Diễm dù sao vẫn thật đáng yêu, trái tim ta không khỏi mềm xuống.

“Ta biết lỗi rồi, vậy có thể nói cho ta biết ngươi thu dọn hành lý định đi đâu không?” Nhạc Diễm giật lấy đống quần áo của ta, thuận thế kéo ta ngã vào giường.

“Ba muốn ta thay mặt ba đi ra nước ngoài gặp một vị khách quan trọng, sáng mai xuất phát rồi.” Nhìn Nhạc Diễm, ta chậm chạp nói.

“Đi bao lâu?” Nhạc Diễm suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Ta không rõ lắm, nhanh thì vài ngày, lâu thì nửa tháng.”

“Lâu thế, ta cũng muốn đi.” Quả nhiên Nhạc Diễm thấy lâu cũng yêu cầu đòi đi cùng.

“Không được, ta đi làm việc, hơn nữa ngươi còn phải đi học.” Dù sao hắn vẫn là học sinh, làm sao đi công tác với ta được, với lại, có hắn ở bên, chỉ sợ ta không thể làm việc, cho nên đương nhiên ta phải từ chối yêu cầu của hắn.

“Ta thi xong hết rồi, ngươi cho ta đi đi.” Nhạc Diễm đột nhiên vùi đầu vào ngực ta làm nũng, nhưng ta vẫn nhẫn tâm cự tuyệt hắn.

“Đã thế chúng ta làm cả đêm, xem ngày mai ngươi đi thế nào.” Nhạc Diễm phát hiện cầu ta cũng vô dụng, liền thay đổi sách lược bắt đầu cởi quần áo ta ra, đầu cũng tiến xuống hạ thân, khiến ta thở dốc không ngừng.

“Diễm, dừng lại, ngày mai ta còn phải ra phi trường.” Ta cố gắng đẩy đầu hắn ra, nhưng *** đã bị khơi mào, cả người ta vô lực tùy ý hắn thích làm gì thì làm.

Sáng sớm hôm sau, ta miễn cưỡng đứng dậy, mặc quần áo xong, ta đã thấy Nhạc Diễm ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt, quan trọng nhất là hắn cũng mang theo một cái túi du lịch. Tranh luận một hồi, cuối cùng ta đành phải dẫn hắn xuống lầu hỏi ba.

“Ba.” Ta đẩy cửa phòng, ba đang ngồi xem báo chí.

“Mộ Phàm, chuẩn bị xuất phát hả?” Ba tháo kính xuống, liếc mắt nhìn ta một cái, đồng thời cũng nhìn cả Nhạc Diễm đang đứng phía sau, bất quá ba không lên tiếng, chắc chờ ta giải thích.

“Vâng, ba, Nhạc Diễm đòi đi cùng con.” Ta khó xử nhìn ba.

“Du thúc thúc, con thi xong rồi, nên muốn nhân cơ hội này theo Mộ Phàm học vài thứ.” Nhạc Diễm nói.

“Vậy hả, thế cũng tốt, lần này con theo Mộ Phàm học hỏi đi.” Không ngờ ba lại đồng ý cho Nhạc Diễm theo ta, quả thật ngoài sự tưởng tượng.

“Chúng con đi đây.” Nhạc Diễm thấy mục đích đã đạt được, liền kéo ta đi.

“Này.” Ta không từ bỏ thuyết phục Nhạc Diễm, hy vọng có thể ngăn hắn đừng theo ta.

“Đi nào, đi nào, tuần trăng mật hạnh phúc bắt đầu.” Nhạc Diễm vừa lôi kéo ta vừa lớn tiếng nói.

“Câm miệng, tuần trăng mật gì chứ.” Ta cầm hành lý ném vào đầu hắn.

“Ha ha, mau đi.” Cuối cùng ta vẫn phải xách Nhạc Diễm theo cùng.

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui