Đệ Đệ

Lão ngủ ngay và mơ về châu Phi, khi lão hãy còn là một chú nhóc, với những bờ biển cát vàng, cát trắng trải dài, trắng đến nỗi làm mắt đau nhức, những mũi đất cao nhô ra biển, những ngọn núi xám đồ sộ. Bây giờ hằng đêm lão về lại bờ biển ấy và trong mơ lão nghe tiếng sóng gầm, lão thấy đoàn thuyền của người bản địa đang trườn qua những con sóng.

—— Ông già và biển cả

Lúc Hứa Bình dùng khăn lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, em trai đã nằm lên giường đưa lưng về phía này.

Giường của hai người bắt đầu từ năm Hứa Chính mất tính đã được ghép lại với nhau, cho dù trời nóng hay lạnh cũng chưa từng rời ra.

Trong phòng có chút oi bức, Hứa Bình cởi hai nút áo ngủ ra.

“Tiểu Chính?” Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Hứa Chính nằm nghiêng xoay mặt vào tường không trả lời.

Hứa Bình ngồi xuống mép giường, một tay nhẹ đặt lên vai em trai.

Bắp thịt Hứa Chính cứng lên một chút, nhanh chóng hất tay anh trai xuống.

Hứa Bình cười cười: “Còn tức giận sao?”

Hứa Chính vùi đầu vào giữa hai gối như đà điểu, dụi dụi vào gối đầu, để lộ tấm lưng trần cân xứng ra trước mặt anh trai.

Hứa Bình khép mở môi im lặng cười to vài tiếng, cậu xoa xoa lưng em trai, cảm giác có chút lạnh liền kéo chăn lên đắp cho đối phương.

Cậu với tay tắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giương, lại đẩy cửa sổ ra thêm một chút, khiến cho em trai trong giấc mơ cũng có thể cảm nhận được gió trời.

Làm xong hết mọi việc, cậu chìm trong bóng tối lẳng lặng nhìn em trai hồi lâu, nhìn thân thể phập phồng dưới lớp chăn, nhìn mái tóc đen kịt, nhìn cánh tay rắn chắc lộ ra khỏi căn bông.

Biểu tình của cậu lúc này cũng không phải vui thích mà là khẽ nhíu mày, khóe miệng mím chặt.

Thế nhưng những thứ này tựa như tất cả bí mật không thể để người khác biết, đều bị hắc ám lặng yên che giấu.

Cậu im lặng thở dài, với lấy kính mắt từ bàn đọc sách lần nữa đeo lên mũi, nhẹ nhàng thu dọn sách vở, lén lút mở cửa ra ngoài.

Tại góc độ cậu không nhìn thấy, Hứa Chính khẽ cử động, nghe được thanh âm đóng cửa lại trở mình quay ra ngoài, qua hồi hâu lại giống như cún con không được chủ nhân để ý, hai cái chân đá văng chăn lăn lộn trên giường vài vòng, sau đó lại nức nở buồn bã quay mặt về phía tường.


Đèn ngoài phòng khách cứ thế chong đến một giờ sáng, trên bàn cơm chất đầy các đề thi thử và sách tham khảo, ngoại trừ những bài tập giáo viên đưa về, Hứa Bình còn có kế hoạch ôn tập riêng của bản thân.

Cậu mặc áo ngủ vải bông màu lam đậm, khom xuống bàn múa bút như bay.

Bàn ăn cơm thấp hơn bàn học của cậu một chút, ánh sáng cũng không tốt bằng, Hứa Bình chỉ có thể khom lưng càng lúc càng sâu, lúc làm bài tập hoàn toàn không cảm thấy, đợi đến khi ngẩng đầu mới cảm thấy eo mỏi lưng đau.

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã một rưỡi sáng.

Hứa Bình xoa xoa cổ đứng dậy, máu huyết của cậu lưu thông không tốt, ngồi lâu tay chân đều sẽ lạnh cứng. Cậu giũ giũ sách vở, dự định sáng mai thức dậy lại thu dọn, sau đó tắt đèn phòng khách.

Lúc này, nghìn nhà vạn hộ đều đã ngủ, ánh đèn ở khu chung cư đối diện đều tắt hết, chỉ còn ánh trăng sáng tỏ rọi qua cửa sổ vào phòng.

Hứa Bình sờ soạng trong bóng tối, bước chân lảo đảo vào phòng ngủ, ngồi xuống giường cởi giày ra, lại đặt mắt kính xuống tủ đầu giường, vén chăn chậm rãi nằm vào.

Cậu cảm thấy xương cốt cả người cũng giống như trầm xuống, vừa định thoải mái rên lên một tiếng đã bị một thân thể nóng hổi ôm chặt lấy.

Trái tim Hứa Bình mạnh mẽ nhảy lên một cái sau đó chậm rãi thả lỏng, cậu nghe được hương vị cơ thể nam giới trẻ tuổi quen thuộc, hương vị này mãnh liệt như sư tử đực trẻ trung tại đồng cỏ bao bọc lấy cậu như một màn sương mờ ảo.

Cậu vỗ nhẹ cánh tay em trai: “Trễ như vậy còn chưa ngủ?”

Hứa Chính lặng lẽ ôm chặt anh trai hơn chút nữa.

Hứa Bình mệt mỏi hỏi: “Có phải anh làm ồn đến em không?”

Giấc ngủ của Hứa Chính vẫn luôn không sâu, hơi có thanh âm liền tỉnh lại.

Hứa Bình thật sự mệt mỏi, việc học tập năm cuối cấp thực sự quá nặng, cậu còn phải chăm sóc em trai, đến hiện tại cậu chỉ muốn vừa đặt đầu xuống liền ngủ đến bình mình, chỉ là hơi thở và nhiệt độ cơ thể của em trai vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh khiến cậu khó ngủ.

Cậu đẩy nhẹ Hứa Chính ra, dịu giọng nói: “Được rồi, nhanh ngủ đi, đã mấy giờ rồi.”

Hứa Chính kiên nhẫn nhào lên, lúc này đã ép tới Hứa Bình thiếu chút nữa là không thở nổi.

“Em làm sao vậy?!” Giấc ngủ của Hứa Bình bị quấy rầy, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn.


Hứa Chính đặt có thể lên người anh trai, hai tay chống cạnh đầu Hứa Bình, hết sức chăm chú nhìn người bên dưới, ánh mắt cho dù trong bóng tối cũng sáng lên như hai ngôi sao nhỏ.

Hứa Bình không dám đối diện với một em trai như vậy, cậu không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ do không khí buổi tối quá ám muội, cậu hơi tránh mặt đi hướng khác, khàn giọng nói: “Được rồi, anh hai mệt lắm, ngày mai còn có việc…”

Cậu không nói tiếp.

Em trai nắm tay cậu đặt lên ngực, nghiêm túc nói: “Tay anh bị lạnh, em giúp anh sưởi ấm.”

Hứa Bình ngây ra, qua hồi lâu cái mũi chợt chua xót, ở trong bóng tối cậu phải cố lắm mới nhịn không cho nước mắt chảy xuống.

Dưới lòng bàn tay của cậu chính là trái tim được cơ thịt trẻ trung rắn chắc bao lấy, thình thịch thình thịch đập, máu huyết cả người đều tập trung về đây lần nữa tuần hoàn.

Hứa Chính giữ tay anh trai trên ngực, nhỏ giọng nói: “Em đợi anh hai thật lâu.”

Hứa Bình đỏ vành mắt trong bóng tối, hỏi em trai: “Có lạnh hay không?”

Hứa Chính cũng giống như khi còn bé, trả lời: “Thật lạnh.” Sau đó lại càng giữ chặt tay Hứa Bình dán vào ngực.

Hứa Bình nói với em trai: “Nằm sát vào anh một chút.”

Hứa Chính cùng nằm trên một cái gối đầu với anh trai, hai anh em đối mặt cùng nhau, có thể cảm giác được hơi thở của đối phương mơn trớn da mặt mình.

Hứa Bình nhìn thẳng vào mắt em trai.

“Tiểu Chính.”

“Ừ?”

“Anh hai vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”

Hứa Chính ngơ ngác mở to mắt, sau đó chậm rãi nhếch môi để lộ nụ cười vui vẻ.

“Anh hai.”


“Ừ?”

“Anh hai có phải chán ghét em hay không?”

“Nói lời ngốc nghếch gì đó!” Hứa Bình xoa xoa đầu em trai, “Ngủ đi.”

Cậu trở mình, em trai từ sau lưng vòng ta ôm cậu.

“Anh hai.”

“Ừ?” Hứa Bình nhắm mắt lại.

“Em cảm thấy dạo này mình trở nên thật kỳ lạ.”

Hứa Bình cười phì một tiếng: “Em không phải trở nên kỳ lạ, là trưởng thành.”

“Cái gì… cái gì gọi là trưởng thành?”

Hứa Bình đưa lưng về phía em trai, nắm lấy tay cậu. Tay của Hứa Chính rất lớn, đốt ngón tay thật to.

“Nam giới tới tuổi này sẽ thường xuyên cứng lên, rất bình thường, không cần sợ.”

Cậu nắm em trai vuốt từ bụng mình đến tận chỗ riêng tư bên dưới, thứ kia đang mềm mại nằm ngủ giữa hai chân.

Tay của em trai thật nóng, nhiệt độ thẳng tắp xuyên qua vải vóc truyền đến chỗ riêng tư của Hứa Bình.

“Chỗ này của nam giới bình thường là mềm, thế nhưng nếu gặp được kích thích, giống như thế này—— ”

Cậu dùng tay của em trai cách lớp quần áo vỗ về vài cái, thứ kia rất nhanh cứng lên, ngẩng dậy.

Cậu dừng động tác lại, nói: “Em xem, anh cũng giống em thôi. Mỗi người đàn ông đều sẽ như vậy, nếu không cứng được vậy không phải là đàn ông.”

Hứa Chính ghé vào tai cậu nặng nề hít thở, hơi nóng mang theo cảm giác ẩm ướt mơn trớn da gáy.

Hứa Bình nằm yên trên gối đầu không cử động, nhìn thẳng vào bóng tối phía trước.

“Anh hai.” Hứa Chính ghé vào lỗ cậu nhẹ giọng nỉ non.

Hứa Bình không trả lời.


Cánh tay em trai gắt gao siết chặt thân thể cậu, phần thân dưới của Hứa Chính cũng chậm rãi cọ vào hông cậu.

“Anh hai, em thật khó chịu.” Thanh âm của em trai vừa trầm vừa nặng, khàn khàn mang theo một cỗ gợi cảm nói không nên lời.

Hứa Bình đưa lưng về phía em trai, vươn tay chạm vào gương mặt đối phương.

“Tiểu Chính.”

“Anh hai.”

“Em có thích nhìn những cô gái xinh đẹp không?”

“Hử?”

“Tóc của các cô ấy thật dài, trên người vừa thơm vừa mềm, ôm vào giống như một cuộn bông ấm áp. Các cô ấy có cánh tay trắng mịn, đôi mắt thật to, vòng eo thon thả, giọng nói như chim nhỏ.”

Hứa Chính nghĩ nghĩ thật lâu, gác đầu lên vai anh trai, thấp giọng nói: “Anh hai gạt người, con gái đều rất hung dữ.”

Hứa Bình ha ha cười rộ lên.

“Đó là do em còn quá nhỏ, chừng hai năm nữa, đợi lúc 17,18 tuổi tình cảm sẽ càng trở nên đẹp trai, lúc đó con gái sẽ đối xử với em thật dịu dàng.”

Hứa Chính lại nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không hiểu nên chỉ ậm ừ một tiếng.

Cậu lại ôm anh hai vào lòng.

“Vậy anh hai có thích không?”

Hứa Bình trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: “Ừ, anh thích.”

Hứa Chính ôm hông anh trai: “Anh hai thích, em cũng thích.”

Hứa Bình dừng một chút, vỗ vỗ mặt em trai: “Được rồi, nhanh ngủ đi, lúc ngủ chuyện buồn phiền gì cũng quên mất.”

Hứa Chính còn có chút không thể bình tĩnh, Hứa Bình nhắm mắt lại nói: “Khó chịu cũng phải chịu, anh hai cùng chịu với em, không nhịn được hai anh em ta cũng vào phòng tắm xối nước lạnh.”

Hứa Chính nghe xong lời này, nhớ tới vừa rồi bị nước lạnh xối vào vật nọ, bất chợt lạnh run, hai tay cùng nhau che đũng quần, không dám lại quấn lấy anh trai.

Hứa Bình mỉm cười một chút, lúc này đây thực sự chìm vào mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận