Hết thảy đều là số phận
Hết thảy đều là mây khói
Hết thảy đều là bắt đầu không có kết thúc
Hết thảy đều là sự truy tìm chạm vào liền vỡ
—— Bắc Đảo[1]
“Chủ nhiệm lớp 12/3 cô Lý Tú Vân. Chủ nhiệm lớp 12/3 cô Lý Tú Vân xin lập tức tới phòng y tế.”
Lúc bộ loa thông báo công suất lớn của trường ầm ỹ phát ra thông tri này, Hứa Bình đang nhắm chặt hai mắt nằm trên chiếc giường màu trắng của phòng y tế.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bị bóng rổ đập phải trúng.”
“Ồ? Nghiêm trọng như vậy! Mặt đều bị đập bầm dập hết rồi!”
“Mặt của bạn ấy từ hôm thứ hai đã như vậy, cũng không phải do bọn em, em đánh banh đập trúng gáy bạn ấy!”
“Vậy trò ấy hôn mê cũng là do em sao?”
“Chơi bóng rổ ai không có lúc lỡ tay, em cũng không phải cố ý. Hơn nữa ai biết thân thể bạn ấy yếu đến như vậy, lúc vừa va phải em còn hỏi bạn ấy có sao không, bạn ấy nói không sao cả, nào ngờ mới đi hai bước đã ngã xuống đất, em cũng vất vả lắm mới cõng bạn ấy vào đây được.”
“Nào nào, tránh đường một chút, tránh đường một chút, cô y tế tới.”
“Cô ơi! Bạn ấy không sao chứ?”
“… Không có vấn đề gì, có lẽ là do áp lực quá lớn, ngủ không đủ giấc lại bị chấn động mới ngất đi. Nhìn quầng thâm dưới mắt trò ấy là biết có bao nhiêu nghiêm trọng rồi. À phải, các trò đều là sinh hoạt cuối cấp phải không?”
“Dạ, cô giúp em xem kỹ một chút đi, có phải thật sự không có chuyện gì không. Cậu ấy là học sinh mũi nhọn của lớp bọn em, trường học chỉ định thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, nếu có chút ảnh hưởng nào cô chủ nhiệm tuyệt đối thiêu sống bọn em.”
“Yên tâm đi, trò ấy chỉ là quá mệt mỏi, ăn gì đó chắc bụng lại ngủ một giấc liền yên ổn, thanh niên các cậu sức sống tốt, khôi phục nhanh.”
“Vậy em anh tâm rồi. Này, Lưu Văn, mày nghe không, không liên quan đến tao kìa.”
“Coi như thằng quỷ mày gặp may, tránh được một kiếp.”
“Thôi thôi thôi! Mày đúng là đồ miệng quạ! Không biết nói chuyện sao? Miệng toàn rắm thối!”
“Này, mấy đứa được rồi, không có chuyện gì thì ra ngoài hết đi, đừng tụ tập thêm phiền trong phòng y tế, bệnh nhân còn phải nghỉ ngơi.”
“Tụi em chào cô.”
Tường trắng, rèm trắng, chăn trắng, trần nhà màu trắng.
Hứa Bình hơi mở mắt ra lại từ từ khép lại.
Mệt chết rồi, không muốn cử động.
Trong không khí có chút hơi cồn, bên cạnh tấm màn có người đang ngâm nga bài hát ‘Truyền nhân rồng’ của Hầu Đức Kiện.
Cửa ‘két’ một chút bị đẩy ra.
“Chị Trần, em nghe được loa gọi liền mau mau chạy tới. Hứa Bình lớp em không có vấn đề gì chứ?”
Là cô Lý chủ nhiệm lớp.
“Không có chuyện gì, trò ấy trong tiết thể dục bị bóng rổ đập ngất đi, lúc này đang nghỉ ngơi.”
Hứa Bình nghe tiếng tấm rèm bị kéo ra, hai cô giáo đứng bên cạnh giường kiểm tra tình huống của cậu.
“Có thể do quá mệt mỏi nên ngủ rồi.” Cô y tế hạ giọng nói, “Chúng ta qua bên kia nói.”
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại xảy ra tai nạn trong tiết thể dục như vậy!”
“Chủ yếu không phải nguyên nhân tại tiết thể dục, chị thấy sắc mặt trò ấy không tốt, quầng thâm cũng nặng, phỏng chừng nhiều ngày không ngủ yên.”
Cô Lý thở dài.
“Kỳ thực chị đoán có lẽ là do áp lực thi đại học quá nặng, trong lòng có sức ép gì gì đó, vẫn phải dựa vào giáo viên và người nhà an ủi. Nếu không cứ giữ loại trạng thái này, có vào phòng thi cũng không phát huy tốt được.”
“Đợi trò ấy tỉnh lại em sẽ tâm sự thêm.”
“Vết thương trên mặt trò ấy chị cũng xử lý qua một chút, trò ấy có phải đã đánh nhau với ai không? Mặt mũi sưng húp cả lên?”
Cô Lý lại thở dài: “Ây da, hai hôm trước em cũng có hỏi qua, trò ấy một mực nói là mình bị ngã cầu thang. Tình huống gia đình đứa nhỏ này tương đối phức tạp, mẹ trò ấy qua đời từ sớm, cha thường xuyên ra ngoài công tác, trong nhà chỉ có trò ấy và em trai, mà em trai… chỗ này có vấn đề, là thiểu năng.”
“A?”
“Đúng vậy, trò ấy và em trai đặc biệt thân thiết, lần trước lúc nộp hồ sơ nguyện vọng còn không muốn thi trường tỉnh khác, ở lại đây học đại học, em còn phải gọi lên văn phòng phê bình một trận. Thứ hai tuần này hồ sơ coi như điền xong, mặt lại bị đánh thành như vậy, chị hỏi có phải là do em trai không muốn trò ấy đi Bắc Kinh nên mới đánh hay không, trò ấy một mực nói không phải. Ôi chao, em đã mấy mươi tuổi, chuyện gì còn chưa thấy qua, em đoán hẳn là em trai trò ấy, người ngốc hạ thủ không biết nặng nhẹ, một mực chỉ biết phát tiết mới đem trò ấy đánh thành như vậy.”
“Đứa nhỏ này thật không dễ dàng.”
“Đúng, em trai trò ấy em có gặp qua, vóc dáng cao lớn, cả người đều là cơ bắp, đứng ở bên kia hệt như một ngọn núi vậy, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi. Vả lại đầu óc không tốt là vô cùng phiền toái, có đối xử tốt với họ, họ cũng không nhớ kỹ được, bình thường nhìn ngoan ngoan hiền hiền, chỉ cần nói sai một câu liền phát rồ đánh người, muốn ngăn cũng không ngăn được. Theo ý chị, trong nhà có người như vậy nhất định là món nợ kiếp trước, kiếp này đến lăn lộn đòi nợ, chỉ có thể cắn răng chịu tội!”
“Thật không nghĩ tới.”
“Còn không phải sao, đứa nhỏ này đúng là đáng thương…”
Hứa Bình giật giật lông mi, chậm rãi trở mình ngủ mất.
—-
“Ba kỷ luật lớn chúng ta nhất định phải làm được, tám điều ghi nhớ tuyệt đối không được quên. Điều thứ nhất, thái độ phải hòa hảo, tôn trọng quần chúng không thể kiêu ngạo…”
Một chiếc rồi lại một chiếc xe chở đầy giải phóng quân chạy trên đường, bên hông xe còn treo hoành phi màu trắng viết ‘Giải phóng quân vì nhân dân’. Chỉ huy và các chiến sỹ trên xe hát vang bài quân ca ‘Ba kỷ luật lớn tám điều chú ý’, tiếng hát một đường vang xa.
Hành khách trên xe bus số 18 đều vươn đầu ra nhìn, có người còn đếm đếm ngón tay: “Một, hai, ba bốn…”
“Nhiều giải phóng quân vào thành như vậy sao?” Hứa Bình nghe hành khách bên cạnh nhỏ giọng nói.
Hành khách nam ngồi hàng trước Hứa Bình đang xem ‘Nhật báo Nhân Dân’ số hôm nay, Hứa Bình hơi nghiêng đầu sang nhìn qua kẽ vai người phía trước đọc được tiêu đề: ‘Nhận rõ thực chất của cuộc náo động và việc giới nghiêm tất yếu. Ngày 3 tháng 6 năm 1989, Nhật báo Tân Hoa Xã’.
Hứa Bình hơi chau mày.
Xe lướt qua ổ gà, xốc mạnh một cái, cậu vội vàng chống vào hàng ghế phía trước.
Em trai ngồi bên cạnh khẽ vịn tay cậu, Hứa Bình lặng lẽ nhanh chóng tránh đi.
Cậu xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không xem biểu tình của em trai.
Mặt trời đã xuống núi rồi, tà dương đem cả con sông đều nhuộm thành một màu cam nhạt, bờ bên trái là khu dân cư mới, những tòa nhà cao tầng san sát mọc lên khiến thành thị có vẻ bừng bừng sức sống, bờ bên phải lại là từng dãy nhà xưởng cũ nát, ống khói cao bằng gạch đỏ thê lương vươn tay chỉ thẳng lên trời.
Mấy năm nay tựa hồ mỗi ngày đều có thứ mới mẻ được sinh ra, sự vật cũ kỹ phải chết đi, cả thành thị càng là không ngừng thay đổi diện mạo, đường xá mở rộng, di dời dân cư, xây mới nhà cửa… chậm rãi mọi thứ trở nên hoàn toàn thay đổi, tuy rằng kiến trúc mới vừa cao lớn lại mỹ quan, không biết vì sao khi nhìn thấy những tòa nhà cũ thuộc về hồi ức thơ bé bị đập đi, trong lòng lại sẽ cảm thấy ưu thương nhàn nhạt.
Hứa Bình đem cửa sổ xe kéo ra một chút, gió sông luồn qua khe hở mạnh mẽ thổi vào, đem tóc của cậu làm cho rối tung.
“Anh hai.”
Hứa Bình vờ như không nghe thấy.
“Anh hai.”
Hứa Bình nghe được lại buồn bực không muốn phản ứng.
Tay của Hứa Chính đặt lên đùi anh hai, bị cậu mạnh mẽ gạt ra.
Xe bus đột nhiên dừng lại, toàn thể hành khách đều vì quán tính mà mạnh mẽ nghiêng về phía trước.
Tài xế quay đầu nói với mọi người: “Phía trước bị chặn rồi, không cho xe qua.”
Hành khách đều mở cửa sổ nhìn ra ngoài, con đường bình thường vẫn quen đi đã bị quân đội dùng chướng ngại vật và lưới sắt vây lại, những cửa hàng ven đường cũng đóng cửa thin thít, có cảnh sát vũ trang đứng phía trước chỉ huy những người muốn đi tới.
“Đây là muốn giới nghiêm sao?” Có người thấp giọng nghị luận.
Tờ báo của hành khách phía trước bị gió thổi xuống đất, Hứa Bình khom lưng nhặt lên.
Ngay tại bìa báo có in một tiêu đề lớn —— “Phải tỏ rõ quan điểm phản đối bạo động” .
Gió thổi qua tờ báo tạo ra thanh âm phần phật, Hứa Bình gấp báo lại, kềm chặt bốn góc chậm rãi đọc.
Trên đường từ trạ xe bus về nhà, hai người ai cũng không lên tiếng.
Bầu trời chuyển về màu tím đậm nhạt không đều, bên phía mặt trời xuống núi bị nhuộm thành màu đỏ rực diễm lệ, cơn gió mãnh liệt thổi qua khiến quần áo rung động.
Tối hôm qua cha đã gọi điện về hỏi tình huống trong nhà, nghe nguyện vọng Hứa Bình chọn thì trầm mặc một lát, biểu hiện rất vui vẻ ủng hộ.
Đến lúc Hứa Chính cầm ống nghe, thằng bé vẫn luôn áp ống nghe vào tai, ánh mắt nhìn chằm chằm anh hai.
Những lời của cha, Hứa Bình đại khái đều có thể đoán được, không phải là nói ‘Anh hai muốn thi Đại học tỉnh khác, không được quấy rầy anh hai học bài’ thì chính là ‘Sau này không có anh hai ở bên cạnh, tự mình phải học được các độc lập này nọ.
Em trai cầm ống nghe một câu cũng không nói.
Tối hôm đó, phòng khách gián đoạn vang lên thanh âm đập đồ, Hứa Bình đem mình khóa trong phòng, nửa bước cũng không rời đi ôn tập kiến thức, khi mở cửa chỉ thấy khắp nơi đều là hỗn loạn.
Từ buổi tối hôm đó tới nay, Hứa Bình một mực trốn tránh Hứa Chính, nếu như không cần thiết cậu một câu cũng không muốn nói. Nghe tiếng chén đũa bị vứt xuống đất loảng xoảng bên ngoài, Hứa Bình siết chặt nắm tay ép buộc mình chăm chú làm bài tập, đến cuối cùng cả gương mặt đều úp xuống bàn, tất cả trong lòng đều chỉ còn bi ai.
Nhịn thêm chút nữa là tốt rồi, lại nhịn một chút.
Sau đêm khóc lóc tuyệt vọng đó, cậu hạ quyết tâm muốn cắt đứt đoạn tình cảm vặn vẹo này, có lẽ là do cậu canh giữ bên cạnh em trai quá lâu mới khiến cảm xúc của mình hỗn loạn. Nếu có thể đi nơi khác học đại học, qua bốn năm dài có phải đều sẽ khôi phục bình thường không?
“Rít —— “
Hứa Bình bị em trai mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau.
Cửa sổ chiếc xe có rèm màu xám tro kéo xuống, tài xế trung niên nhô đầu ra mắng to: “Cái quỷ gì đó, không có mắt nhìn đường à?! Không thấy đèn đỏ sao?! Không muốn sống cũng đừng báo hại người khác?!”
Hứa Bình ngây ngô ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới phản ứng được: “Xin lỗi, cháu không để ý.”
“Đi đường cũng không biết?! Mẹ nó, mày bao nhiêu tuổi rồi?! Qua đường phải nhìn đèn là chuyện học sinh tiểu học cũng biết!”
“Xin lỗi.”
Tài xế hùng hùng hổ hổ quay cửa sổ xe lên, đạp chân ga rời đi.
Hứa Bình đẩy tay em trai ra, Hứa Chính cứ ôm chặt, Hứa Bình lớn tiếng kêu buông.
Đèn xanh sáng, dòng người bắt đầu ùa lên phía trước, không ít người đi xe đạp quay đầu nhìn hai thanh niên đang giằng co trên vệ đường.
Hứa Bình không chú ý tới em trai, bước chân đi.
Hứa Chính ngẩn người đứng yên tịa chỗ, không cử động.
Đèn xanh đổi vàng, đèn vàng biến đỏ.
Hứa Chính ngẩng đầu, thấy anh hai đã đứng ở bên kia đường, vừa bước ra một chân đã nghe Hứa Bình khàn giọng gọi to: “Không được cử động!”
Hứa Chính bị dọa cho giật mình, giữ nguyên tư thế nhấc chân khôi hài đứng đó.
Một chiếc xe rồi lại một chiếc xe hơi lái qua, đèn đỏ chuyển xanh biếc.
Hứa Bình lao qua đường, lôi em trai đi theo.
Hai người một trước một sau cứ thế đi thật xa, mãi đến khi khu nhà của bọn họ đã gần ngay trước mặt Hứa Bình mới hung hăng đẩy mạnh em trai, cắn răng mắng to: “Ai cần em cứu?! Em cứu anh làm gì?! Chính em cũng không biết qua đường mà! Em cái gì cũng không hiểu! Em trước hết bảo vệ tốt chính mình cái đã!”
Hứa Chính dùng tay che ngực lảo đảo hai bước, ngơ ngác nhìn anh trai, hơn nửa ngày mới chậm rãi cúi đầu.
—————-
1/ Bắc Đảo: Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là một trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ mông lung, ra đời từ khoảng thập niên 1970, với tiếng nói và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đã được dịch ra 25 thứ tiếng trên thế giới.