Đệ Đệ

Dục vọng sẽ ru ngươi

Như bão ru đàn quạ

Lý trí sẽ cười ngươi

Như nắng trời Đông vậy

Mỗi cột kèo trên tổ

Đều mọt ruỗng, chao ôi!

Khi gió lạnh, lá rơi

Tổ phượng hoàng của ngươi

Sẽ bỏ ngươi trơ trụi

Trước bao nhiêu tiếng cười

—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)

“Anh hai, nhanh lên một chút!” Em trai mặc trên người cái áo phao màu cam, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ từ đằng xa phất tay với anh.

Hứa Bình cười khổ một cái.

Mái chèo trong tay càng lúc càng thêm nặng, mỗi lần hạ xuống bắp thịt trên tay đều bủn rủn tưởng như muốn bãi công, áo phao màu cam chói trên người dưới ánh nắng mùa hè trở nên nóng rực, giống hệt như giữa mùa hạ mặc áo bông, khiến anh bị chèn ép đến gần như không thở nổi.

Hứa Bình chỉ muốn gác mái chèo xuống gục đầu xuống chân thở dốc, chậm rãi lấy sức.

Anh muốn gọi em trai một tiếng bảo đối phương đừng chèo đi quá xa, thế nhưng vừa mở miệng mới phát hiện đã không còn hơi phát âm.

Chiếc thuyền nhỏ dưới thân dập dềnh theo sóng biển, Hứa Bình cứ thế chợt dâng lên một loại cảm giác mê muội.

Anh quay đầu nhìn về phía bờ biển, lục địa đã cách thật xa.

Phía tây nam hòn đảo nhỏ, cách khoảng 7-8km có một đảo đá ngầm, lúc thủy triều lên chỉ có không gian cho hai người tựa lưng ngồi, thế nhưng phía đó nước biển càng thêm trong suốt, càng có thật nhiều rặng san hô và cá, là nơi bơi lặn cực tốt. Chú Lâm đã nói với bọn họ như vậy.

Hứa Bình dùng một tay đỡ tráng, ánh mặt trời hừng hực chiếc xạ lên xóng biển, khiến anh gần như cái gì cũng không nhìn thấy được.

Anh nghe em trai hưng phấn kêu gọi: “Anh hai, nhanh lên một chút! Bên này!”

Anh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, mặt biển thật sự rất gần, từng đợt sóng cuộn trào như thôi thúc chiếc thuyền bên dưới anh, anh có thể nhìn thấy những đàn cá bơi không xa bên dưới, thế giới nơi này u tĩnh rực rỡ không hề bị quấy rầy, chúng nó giống như không phát hiện được sự tồn tại của kẻ lạ mặt như anh, chậm rãi vẫy đuôi bơi lội.

“Anh hai! Anh hai!”

Hứa Bình cười khổ một tiếng, lần nữa cầm lấy mái chèo.

Hứa Bình đặt mông ngồi trên mỏm đá ngầm, thở phì phò nói với em trai: “Nước.”

Hứa Chính kéo khóa ba lô, lấy một chai nước đưa cho anh hai.

Hứa Bình vội vàng uống hai ngụm, nước chảy dọc theo khóe miệng anh xuống dưới.

“Anh hai thật yếu.”

Hứa Bình liếc mắt nhìn em trai, lười phản bác. Anh vặn nắp chai nước lại trả cho Hứa Chính, cả người ngã ra nằm xoài trên mặt đá.

Hứa Chính bước đến ngồi bên cạnh anh.

“Cứ nhìn anh chằm chằm làm gì?” Hứa Bình mệt mỏi yếu ớt nói.

“Da anh hai thật trắng, chân cũng dài.”

Hứa Bình yên lặng ngoảnh mặt đi nơi khác, không biết nên trả lời như thế nào.

“Cổ cũng đẹp.”

Hứa Bình nhẹ nhàng mà ‘Ừ’ một tiếng.

Em trai chậm rãi mân mê vành tai anh, lại xoa nhe dọc theo cần cổ.

“Em muốn làm với anh hai.”

Mặt Hứa Bình thoáng cái nóng rực, qua nửa ngày mới cố trấn tĩnh nói: “Hôm qua không phải vừa làm sao.”

“Không giống.” Hứa Chính vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, luồn vào vạt áo vuốt ve đầu nhũ, “Em hiện tại rất muốn làm với anh hai.”

Cậu thở nhẹ lên vành tai Hứa Bình, khiển cơ thể anh theo bản năng run rẩy.

Hứa Bình chậm rãi quay đầu: “Em không mệt sao? Đã chèo thuyền lâu như vậy rồi, anh mệt đến tay cũng sắp không nâng lên nổi.”

“Mệt chứ, thế nhưng vẫn là muốn làm.”

Hứa Bình nhắm mắt, thở dài một hơi: “Đợi tối về phòng có được không? Lúc đó trong nhà chỉ còn hai chúng ta…”

“Em không nhịn được, anh hai.” Hứa Chính cắt lời anh, “Từ lúc nãy em vẫn luôn nghĩ đến anh, muốn thân thể của a. Thế nhưng anh hai chèo thật chậm.”

Cậu hôn lên cổ Hứa Bình.

“Chỗ này cũng làm được mà, anh hai? Nơi này không có ai cả, hôm qua anh hai cũng làm với em trên bãi biển.”

Cậu nhanh chóng cởi áo thun, để lộ nửa thân trên tráng kiện.

Hứa Bình ngẩn ra nhìn em trai.

Hứa Chính không hề thẹn thùng đứng dậy, trực tiếp tháo nút quần, nắm cả quần lót kéo xuống. Cậu vứt quần áo qua một bên, lộ cả cơ thể rắn chắc cùng với nơi riêng tư ra dưới ánh mặt trời.

Hứa Bình mấp máy môi muốn nói gì đó lại phát hiện cổ họng của mình đã run rẩy mất tiếng.

Hứa Chính qufy một chân xuống, cởi giày vớ của Hứa Bình.

Hứa Bình muốn rút chân lại em trai đã nắm chặt cổ chân anh.

Cậu quan sát chân của anh trai một hồi, sau đó chậm rãi cúi đầu thành kín hôn lên mu bàn chân.

Trên nền trời xanh thẳm không mây, có chiếc máy bay xẹt qua để lại làn khói trắng thẳng tắp.

Gió biển phơ phất ngang qua, sóng rì rào đánh vào bãi đá phát ra thanh âm òm ọp.

Hải âu trắng giương cánh chao qua trên đầu.

Hứa Bình giật giật mí mắt, thân thể thật nóng nhưng chân lại mát mé.

Anh chậm rãi mở mắt, thấy gò má mấy hôm nay đã bị phơi đen và một lớp râu lún phún trên cằm em trai.

“Lúc nào rồi?” Anh khàn giọng hỏi.

Em trai ôm anh ngồi lên, không trả lời.

Hứa Bình ngẩng đầu nhìn qua vai em trai, thấy thái dương đã ngã về tây, nền trời trở nên cực nhạt giống như đã khoác lên mấy tầng vải bông, xanh lam nhạt ngã về trắng bệch.

“Mặt trời sắp lặn rồi…” Anh nhẹ giọng nói.

Hứa Bình cúi đầu thấy mình và em trai đều đang ở trần, em trai ôm anh ngồi trên mỏm đá ngầm.

Anh giật giật chân phát hiện xung quanh đều đã bị nước biển ngập hết.

“Sao thủy triều lên lại không gọi anh?”

“Anh hai hôn mê rồi.” Hứa Chính trả lời.

Mặt Hứa Chính lập tức đỏ bừng, không tiếp tục hỏi nữa.

Hôm nay không hiểu vì sao em trai lại vô cùng hưng phấn, ôm chặt hông anh xông lên liên tục, ngay cả thứ kia cũng lớn hơn ngày thường mấy phần. Hứa Bình ôm lấy đá ngầm đưa lưng về phía đối phương quỳ bắn không biết bao nhiêu lần nhưng em trai vẫn liên tục ra vào, một chút không có dấu hiệu mềm xuống. Càng về sau Hứa Bình thậm chí mệt không chịu nổi, cửa động vừa đau vừa ngứa, ngay cả nước mắt cũng không khống chế được rơi xuống.

Anh thậm chí quay đầu mở miệng cầu xin em trai: “Tiểu Chính, đừng mà, đừng làm nữa, anh hai chịu không nổi…”

Hứa Chính nghe được có hơi sững sờ, thứ đang chôn trong thân thể anh trai trong nháy mắt càng thêm cứng rắn, nhịn không được mạnh mẽ đâm sâu vào một nhịp.

Chuyện sau đó, ký ức của Hứa Bình giống như một màn hình bị rút điện, chỉ còn không gian đen kịt.

“Anh hai thật yếu.” Hứa Chính ôm anh nói, “Vóc dáng của em cao hơn anh, cánh tay to hơn anh, sức lực cũng mạnh hơn.”

“Ừ, rồi lại thế nào?” Hứa Bình hỏi.

“Em chỉ muốn làm cho anh hai hỏng mất, chỉ muốn không ngừng làm mãi đến khi anh hai hoàn toàn bị đảo lộn.”

Hứa Bình kinh ngạc nhìn đệ đệ.

“Em rất sợ hãi.” Hứa Chính lại nói.

“Anh hai ngủ rồi, em ôm lấy anh.” Cậu vươn tay chạm nhẹ lên mắt, mũi và môi của Hứa Bình, lại lồng tay vào tay anh, “Em chỉ muốn nuốt trọn lấy anh, nơi này, nơi này, nơi này nữa…”

Cậu cúi đầu, chậm rãi ngậm lấy ngón tay Hứa Bình.

Hứa Bình khiếp sợ nhìn em trai, từ từ đôi mắt của anh đong đầy ngấn nước.

Anh cúi đầu, nước mắt rơi lên đá ngầm.

Anh kéo tay em trai, cũng đồng dạng cho từng ngón vào miệng.

“Tiểu Chính biết không?” Anh nhẹ nhàng nói, “Anh cũng nghĩ như Tiểu Chính vậy.”

Thủy triều chậm rãi tràn lên mỏm đá, mặt trời đã ngả về tây.

Hứa Bình đưa lưng về phía em trai mặc quần áo, lại hỏi: “Có đói bụng không?”

Em trai lại trả lời không đúng câu hỏi: “Nóng quá.”

Cậu cứ thế trần trụi nhảy xuống biển.

Hứa Bình sợ đến kêu to: “Thủy triều lên rồi, nước rất sâu, em đừng xuống dưới!”

Đáp lại anh chỉ có từng đợt sóng biển đánh thẳng vào đá ngầm.

Sự rung động do Hứa Chính nhảy xuống mặt nước rất nhanh đã bình phục, gió biển hừng hực từng trận, xa xa vang lên tiếng hải âu kêu lảnh lót, bay dọc bầu trời.

Hứa Bình ngơ ngác đứng trên đá ngầm thật lâu.

‘Ào’ một tiếng, em trai nhô đầu lên từ phía mặt biển cách khoảng 10m, chậm rãi sãi tay bơi về phía này.

Cậu bám vào mỏm đá, vươn tay đưa một thứ cho Hứa Bình: “Cho anh hai.”

Là hai viên bi thủy tinh trong suốt, có lẽ là do du khách trước đó đén đây để lại.

Hứa Bình nhận lấy, cười cười: “Cảm ơn.”

Anh kéo tay Hứa Chính lôi khỏi nước biển, giúp cậu lau khô thân thể mặc lại quần áo.

“Ngày mai lại đến!” Em trai nói.

“Ngày mai có an bày của ngày mai.” Hứa Bình trả lời.

Em trai ‘À’ một tiếng.

Kỳ nghỉ mười ngày qua thật nhanh, chớp mắt đã đén lúc rời đi.

Hứa Bình phủi sạch lớp cát trên người em trai, kéo kéo vạt áo thun của cậu.

Anh ngẩng đầu mỉm cười cùng Hứa Chính.

“Em thích nơi này sao? THích hòn đảo này?”

Em trai nghĩ nghĩ một chút, gật đầu.

Hứa Bình không tiếp tục đề tài này, anh cầm lấy ba lô trên mặt đá ngầm, nói: “Chúng ta phải về nhanh một chút, trời tối rồi sẽ không phân rõ được phương hướng.”

Anh tháo dây neo thuyền, kéo đén gần một chút, nhảy lên.

Mặc áo phao, cầm mái chèo, nhìn em trai cũng nhanh chóng nhảy lên thuyền của cậu.

“Đua xem ai đến bờ trước?” Anh quay đầu cười với Hứa Chính, sau đó đẩy mái chèo vào vách đá lao ra ngoài trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui