Đế Diệt Thương Khung

Thanh Lâm nhìn mẩu xương một hồi, có chút ngờ vực, đưa tay nhận lấy nó.

Trong lúc đang cầm lấy, cả người Thanh Lâm run một cái, đột nhiên đầu óc xoay cuồng, như sấm chớp ầm ầm kéo đến, cuồn cuộn dào dạt, hóa thành những đám mây kinh người, cuối cùng, tâm trí của Thanh Lâm dường như đã có một ký tự được khắc lên.

Ký tự này rất khó hiểu, lại phát sáng, làm cho trong người Thanh Lâm xuất hiện một màu ánh kim, nhưng màu ánh kim này lại không lộ ra ngoài thân thể, nhìn từ bên ngoài, sẽ không cảm thấy có gì bất thường. 

Ngay lúc này lại quay sang nhìn mẩu xương, đã hiện lên một vết nứt, ký tự đó khắc ghi càng sâu, vết nứt ấy càng nhiều, cuối cùng hóa thành tro bụi, tan biến trong trời đất.

Ngay tại thời khắc mà mẩu xương ấy nứt vỡ, đầu óc Thanh Lâm một lần nữa lại xoay cuồng, ký tự ấy lại đột ngột hiện lên, hóa thành hình dáng một ai đó, vẻ như hiển thị gì đó.

Thanh Lâm chỉ qua là đỉnh cao của hậu thiên, chưa đến cảnh giới Cố Nguyên, không thể nào nhìn thấu vào trong một cách rõ ràng được, nhưng ngay lúc này lại thấy được hình ảnh một người đang biểu diễn, đôi mắt phát ra ánh sáng, đắm chìm vào trong đó. 

Khi người này biểu diễn, thân thể Thanh Lâm lại làm theo động tác ấy làm, người đó đưa bàn tay phải lên, chỉ vào hư không, mở miệng ra, nhẹ nhàng thốt lên chữ: “Định!”

Khi chữ đó được thốt ra, sóng nước bốn phía lập tức ngừng chảy, phạm vi xung quanh mở rộng nhanh chóng, chớp mắt một cái, trong cự ly gần mười mét của người đó mọi thứ đều dừng lại.


Cũng tại thời khắc này, Thanh Lâm run người một cái, khôi phục lại ban đầu. 

Mặt cậu ấy có chút trắng bệch, bên trong đan điền, nguyên lực chỉ còn lại một chút, chỉ một cái chỉ tay mà nguyên lực cũng bị mất đi chín phần.

“Thuật định hình...” Thanh Lâm nhỏ giọng.

“Sao nào? Hắc gia ta không đối xử tệ bạc với ngươi chứ?” 

Con chó đen lại lần nữa nhả ra làn khói, ngưng tụ thành lời hàng chữ lớn: “Thuật định hình này, chính là một trong mười phép thần thuật mà Hắc gia ta sở hữu, chỉ cần sau này ngươi chịu ngoan ngoãn cung cấp sức mạnh cho Hắc gia ta, phục vụ tận tình cho ta thì sẽ còn được sung sướng hưởng thụ nhiều điều nữa!”

“Quả nhiên chính là nó!”

Còn chưa đợi Thanh Lâm mở miệng, Đế Linh ở phía trong đan điền của cậu ấy đã động đậy, đôi mắt mở to, thần thái lộ ra vẻ kinh hoàng. 

“Quả nhiên là tên chó này, trong thiên hạ này, người sở hữu thuật định hình chỉ có ba người, nhưng kẻ mang hình dáng yêu quái thì chỉ có nó! Không ngờ rằng đã trải qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng đã luân hồi mà nó vẫn còn sống, đúng thật thọ lâu.”


“Nó là ai?” Thanh Lâm lên tiếng.

Đế Linh lắc lắc đầu, không trả lời, im lặng một lúc lại nói: “Cậu có thể gặp được nó, cũng tính là tạo hóa của cậu, cũng là cơ duyên của nó, sau này cậu sẽ biết được thân phận của nó mà thôi, còn bây giờ… chúng ta phải đối đãi tốt với nó.” 

Đôi mắt Thanh Lâm sáng chưng, nhìn sang đôi mắt của con chó đen, lộ ra vẻ dị thường.

Bị Thanh Lâm nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng con chó đen cảm giác như có chuyện xấu sắp xảy ra, nhưng lại không hiểu được là bắt nguồn từ đâu, lùi ra phía sau mấy bước, từ trong miệng nhả ra làn khói: “Tiểu tử thối, Hắc gia ta ngay cả thần thuật cũng truyền cho ngươi rồi, ngươi còn muốn gì? Ta nói cho ngươi biết, ta rất có bản lĩnh, ngươi mà dám được voi đòi tiên như vậy thì ngay cả thuật định hình này ta cũng thu hồi lại!”

Đôi mắt Thanh Lâm cong lên như vầng trăng khuyết, tại sao nhìn nó lại có cảm giác bên ngoài thì mạnh mẽ, nhưng bên trong lại chẳng có gì. 

Thanh Lâm mở miệng, lộ ra hàm răng trắng đều, nhìn nhìn con chó đen rồi lại chớp chớp mắt: “Tiền bối, ngài xem, thuật định hình này tuy rằng rất lợi hại, ta có thể dùng được hay không thì hãy khoan nói, cho dù là dùng được, với nguyên lực bây giờ của ta, cũng phải tiêu hao rất nhiều, sau khi dùng xong, chỉ có thể lo chạy mà thoát thân thôi. Hay là như vậy, ngài hãy truyền cho ta thêm một thần thuật, không mong một quyền là có thể đánh chết cảnh giới Cố Nguyên, đại loại có thể đánh chết đỉnh cao của tiên thiên là được rồi!”

Con chó đen mắt đơ ra miệng mở to, một lúc sau, nó nhả ra một làn khói, tuy chỉ là vài câu nói nhưng lại biểu đạt được sự tức giận trong lòng nó.

“Ngươi… ngươi quả thật làm ta tức chết! Ngươi có biết rằng Hắc gia ta vừa nãy mới cho ngươi mẫu xương đó là gì không? Đó chính là mẫu xương được lấy từ thân thể của ta, mẩu xương thần đó ngươi có biết không? Thôi đi tên nhóc nhà ngươi, nhà ngươi thì biết cái gì! Nhưng Hắc gia ta nói cho ngươi biết, mẩu xương do Hắc gia ta ngưng tụ phép thần thuật, ngươi nhất định có thể dùng được!” 


“Còn nữa, ngươi tuổi đời còn nhỏ, nhưng lại tham lam đến vậy, lại còn muốn có được thần thuật, thật tức chết ta rồi, tức chết Hắc gia ta rồi, ngươi cho rằng thần thuật là do ta trồng ra à? Hơn nữa, nhà ngươi bây giờ ngay cả cảnh giới Cố Nguyên cơ bản còn chưa đạt được, còn vọng tưởng học được phép thần thuật khác, cho dù Hắc gia ta chịu cho, ngươi dùng được sao?”

“Nhớ lại ngày trước, biết bao nhiêu người quỳ dưới chân ta, mong rằng Hắc gia ta…”

“Được rồi được rồi, ta không lấy nữa được chưa!” 

Thanh Lâm nhìn con chó đen cứ nói mãi không thôi, liền vẫy vẫy tay, còn Đế Linh thì chỉ lắc lắc đầu, lộ ra mặt cười.

“Như vậy thì đúng rồi đó!” Con chó đen lộ vẻ đắc ý, chiếc đuôi dài không ngừng ngoe nguẩy: “Sau này cứ cách dăm ba hôm thì ngươi hãy đến đây cống hiến cho ta, ngươi biết chưa? Nếu không thì Hắc gia ta sẽ lấy định thân thuật cho…”

Nhưng làn khói còn chưa kịp ngưng tụ thành lời nói, Thanh Lâm đã men theo mặt nước rời đi. 

“Hừm, ngươi dám cắt ngang lời ta sao, Hắc gia ta sống đến từng tuổi này, ai dám cả gan cắt lời ta như vậy!” Nhìn thấy Thanh Lâm rời đi, con chó đen lại càng đắc ý.

“Nhưng mà Đế lực ở trên người tên tiểu tử này, so với tộc Đế Thần đó quả có chút khác biệt…”

“Thánh tử giá lâm, thiên địa bất dung, nhưng mà ta vẫn cứ không tin, trời của tấm bản đồ này, lại có thể đáng sợ đến vậy.” 


“Hôm nay đem thuật định hình tặng cho cậu ta cũng xem như là kết được thiện duyên, nếu như có thể tiếp tục kiên trì như thế, đừng nói là tu đến bảy sắc, chỉ cần có vẩy vàng, tập hợp đủ toàn hệ thánh pháp, để lão phu ta hấp thụ, nhất định thể phá tung cảnh giới nơi đây, trấn áp này, cũng không thể nhốt ta lại được.”

Nói đến đây, khuôn mặt con chó đen lộ ra tia hy vọng, trong niềm hy vọng đó, ẩn hiện gì đó rất đáng sợ và hiểm độc, còn có một mối thù rất sâu nặng.

“Cổ Pháp tôn, ngày trước, ngươi ra tay chơi xấu, làm cho lão phu bị nhốt ở nơi đây bảy vạn năm, nếu như có ngày ta thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ đến Cổ Thiên tinh, diệt toàn bộ gia tộc nhà ngươi!” 

……

Thanh Lâm dĩ nhiên không biết được những suy nghĩ của con chó đen này, khi cậu ấy ngoi lên bờ, lập tức cẩn thận nhìn xung quanh, nếu như Tào Thanh vẫn còn ở đây, cậu ấy nhất định sẽ lập tức lặn xuống dưới nước.

Nhưng quan sát một hồi, Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm, Tào Thanh chắc là không có lòng kiên nhẫn, lại cảm thấy bản thân nhất định chạy không khỏi Thiên Bình tông, càng không thể chạy khỏi lòng bàn tay của ông ta nên không cần gấp và thế là ông ta rời khỏi. 

“Tào Thanh có ý nghĩ như vậy, Tôn Lập kia không tốt bụng gì, phải nghĩ cách nào đó để bọn họ không thể ra tay đối phó ta.”

Thanh Lâm trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ suy tư: “Hai người này đều là Chấp sự Trưởng lão ở đằng ngoài, muốn giết một kẻ ngoại tộc ngay cả đệ tử đằng ngoài cũng không được tính cực kỳ đơn giản, nếu như muốn bọn họ không thể danh chính ngôn thuận ra tay đối phó ta thì chỉ có cách là làm đệ tử của Thiên Bình tông mà thôi!”

“Thiên Bình tông, ba năm khảo hạch một lần, mà bây giờ, chỉ còn một tháng là lại khảo hạch lần nữa… Bây giờ với tu vi đỉnh cao hậu thiên của mình, cho dù là đột phá được tiên thiên, cũng không đủ điều kiện, nếu thật sự muốn chính thức trở thành đệ tử, nhất định phải đột phá tiên thiên!”    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận