Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Điểm hẹn là một tiệm cà phê khang trang và nằm trong góc hơi khuất. Cả hai cùng đi vào, ra đến sân vườn phía sau tiệm thì Dương Thảo dừng lại nói mình sẽ chờ ở đây còn Phương Di cứ đi tiếp ra đó sẽ gặp Lương Bằng. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, Dương Thảo thầm mong sẽ không ai nhìn thấy họ.

Đang đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng thì Lương Bằng chợt thấy Phương Di xuất hiện. Nhanh chóng đến vội vã, anh chạy đến bên cô, ân cần hỏi han:

- Em có sao không? Hôm qua anh nghe nói em bị ngất.

- Em không sao... Còn anh? Hẳn cha em đã nói những lời không hay với anh rồi.

- Đừng lo lắng về chuyện đó, anh hiểu phản ứng của ông Phương.

Lương Bằng đỡ Phương Di ngồi xuống ghế, sau đó thì quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải hệt như không muốn bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Trông vậy, Phương Di khẽ vuốt vuốt mái tóc rồi đảo mắt, nói khẽ:

- Đừng nhìn em như thế...

- Anh muốn chắc chắn là em vẫn khoẻ.

- Vì không biết sẽ gặp anh nên em chẳng trang điểm chải tóc gì hết.

Lương Bằng cười phì, thật đúng là cô chủ nhà họ Phương, lúc này mà vẫn còn để ý đến những điều như vậy. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên bờ vai cô.

- Em lúc nào cũng đáng yêu, nên không sao cả.

Nói lời ngon ngọt mà vẻ mặt Lương Bằng vẫn nghiêm túc khiến Phương Di buồn cười, tuy nhiên lòng lại thấy vui vui. Đúng là một anh chàng thật thà! Cùng lúc, cô bắt gặp đôi tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.

- Em biết tin này từ lúc nào? Tại sao không nói với anh?

- Cũng mới năm ngày trước thôi, lúc đó lòng em rối bời và sợ hãi lắm.

Lương Bằng trông thấy khuôn mặt ở trước mắt mình đang khẽ cúi, nỗi buồn len qua hàng mi nặng trĩu. Mí mắt dưới hơi sưng, anh đoán chắc cô đã khóc nhiều lắm. Trong lòng dâng lên nỗi xót xa không sao kìm được để rồi anh tự trách bản thân.

- Di, em hãy yên tâm, anh nhất định thuyết phục ông Phương được cưới em.

Dứt lời, Lương Bằng nhẹ nhàng ôm Phương Di, để mái đầu cô tựa lên ngực mình. Hành động đó từ anh khiến Phương Di có đôi chút bất ngờ. Tuy tình cảm giữa hai người đã gần gũi hơn xưa, và hai tháng qua họ cũng xem nhau như người thương, thế nhưng chưa khi nào Lương Bằng bày tỏ thái độ thân mật với cô. Dường như anh vẫn còn e ngại... Thế mà bây giờ, anh lại chủ động ôm chặt cô trong vòng tay, miệng thì thầm khe khẽ. Việc đó khiến Phương Di không khỏi ngạc nhiên, dù vậy trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc mơ hồ.

Áp mặt vào khuôn ngực rắn rỏi ấy, Phương Di khẽ gật đầu, nghĩ rằng chàng trai này sẽ không bao giờ từ bỏ mình...


Khi đó ở bên ngoài, Dương Thảo đang ngồi với những suy nghĩ mông lung thì đúng lúc một chàng trai bước vào tiệm cà phê buổi sáng còn vắng khách. Hình dáng cao lớn cùng nước da ngăm ấy cuốn lấy tia nhìn của cô, bản thân khi đó vẫn chưa biết đấy là trung uý Phó Văn Chính.

Văn Chính chẳng mấy để ý đến cô chủ họ Dương, định bước ra sau vườn. Tức thì, Dương Thảo sợ cuộc nói chuyện bí mật giữa Lương Bằng và Phương Di bị trông thấy liền mau chóng đứng dậy bước ra phía trước có ý chặn lại.

Khó hiểu vì một cô gái lạ mặt đứng chắn ngay lối đi, Văn Chính không khỏi ngạc nhiên. Nhận được cái nhìn khó hiểu từ đối phương, Dương Thảo lên tiếng:

- Xin lỗi, tôi đã nói chủ tiệm là bao trọn sân vườn ở phía sau này, anh hãy vui lòng tìm vị trí khác.

Bấy giờ mới hiểu ra lý do, Văn Chính tự thấy buồn cười. Một cô gái bỏ tiền bao trọn sân vườn của một tiệm cà phê khang trang thế này ư? Vừa nở nụ cười thú vị, Văn Chính vừa quan sát Dương Thảo từ trên xuống dưới. Cách ăn mặc sang trọng và thời thượng chứng tỏ đây là con gái nhà quyền quý. Điều hắn chú ý chính là gương mặt điềm nhiên lại có sự kiên quyết, mạnh mẽ. Con gái thời này hiếm khi mang được dáng vẻ đó. Cảm giác tò mò trỗi dậy, hắn muốn biết cô là ai?

- Cô có biết hành động này không được lịch sự? Còn chưa biết là ai mà cô đã ngang nhiên chặn đường? Giả như tôi là sĩ quan và đang thi hành công vụ thì sao?

Văn Chính thấy Dương Thảo vẫn nhìn mình bằng ánh mắt bình thản không đổi:

- Theo tôi được biết, sĩ quan phải mặc quân phục và sẽ có quân lính đi cùng.

- Tôi đến đây để giải quyết việc riêng nên không có cấp dưới đi theo.

- Nói khơi khơi như anh thì ai cũng nói được, hãy chứng minh anh là một sĩ quan đi! Còn không thì anh phải theo trình tự người đến trước, người đến sau.

Cảm thấy ấn tượng về những lời ứng đáp ấy, Văn Chính suýt chút đã bật cười. Chẳng hiểu vì sao bản thân không hề tức giận, ngược lại càng thêm thích thú.

- Dương Thảo?

Cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt ngang bằng chất giọng bất ngờ của Cao Phong. Thấy anh, Dương Thảo ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột này. Nhanh chóng bước đến chỗ họ, Cao Phong nhìn Văn Chính trước:

- Chào trung uý, xin lỗi vì có chút chuyện nên tôi đến trễ.

- Không sao, mà cậu Phong quen biết cô gái này?

- À xin giới thiệu đây là Dương Thảo, con gái của ông chủ thương cảng Dương Bộ, đồng thời cũng là vị hôn thê của tôi.

Nghe giới thiệu, Văn Chính có phần bất ngờ. Dòng họ Dương ở đất Sài thành không phải ít tiếng tăm, hoá ra đây là con gái của Dương Bộ, thảo nào lại mang dáng vẻ lẫn khí chất khác thường. Lần trước hắn có nghe cậu Hai nhà họ Cao làm lễ đính hôn nhưng không đến dự được, thành thử vẫn chưa biết mặt mũi hôn thê của anh ra sao. Đúng là công tử giỏi giang có khác, chọn vợ cũng rất biết cách.


Về phần Dương Thảo, bản thân không ngờ người đàn ông này đúng là một sĩ quan. Điều đó khiến cô thêm khó hiểu gấp bội, vốn dĩ trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" làm gì có nhân vật sĩ quan nào chứ? Rốt cuộc, cái quái gì đang diễn ra? Hết mối quan hệ giữa Lương Bằng và Phương Di bị đảo lộn nay còn thêm một nhân vật hoàn toàn mới vừa xuất hiện nữa, quả thật khiến người ta đau đầu!

Trong lúc Văn Chính mải suy nghĩ thì Cao Phong nhìn qua Dương Thảo, hỏi:

- Sao em lại ở đây? Em quen với trung uý Chính à?

Khi không Cao Phong lại xuất hiện khiến Dương Thảo mang chút khó xử:

- Em và ngài ấy chỉ mới gặp mặt lần đầu. Còn lý do em đến đây là...

Cô chủ họ Dương còn chưa kịp tìm ra lý do thích hợp thì vừa hay thế nào, chất giọng rõ ràng của Phương Di vang lên:

- Chị Thảo, tôi thấy thoải mái hơn rồi nên chúng ta về thôi.

Dĩ nhiên, sự có mặt của Phương Di lần nữa làm cho Cao Phong lẫn Văn Chính thêm bất ngờ. Không để ai trong số họ hỏi gì là Phương Di đã trả lời luôn:

- Vì tâm trạng em không tốt nên chị Thảo đã đưa em đến đây cho khuây khoả. Chị ấy để em yên tĩnh một mình, còn mình thì chờ ở bên ngoài.

Là người biết rõ về chuyện giữa Phương Di với Lương Bằng, Cao Phong hiểu phần nào cái việc "tâm trạng không tốt" kia, liền hỏi han thêm vài câu. Khi Phương Di nói chuyện với Cao Phong thì bên này, Văn Chính nhìn Dương Thảo bảo rằng:

- Nếu lúc nãy cô nói rõ là có cô Di ở đây thì tôi đã không bắt bẻ rồi.

- Không dám, cũng mong ngài bỏ qua cho hành động không phải khi nãy của tôi.

Dương Thảo nhã nhặn đáp lời, tiếp theo thì xin phép trung uý cho mình và Phương Di rời khỏi đây. Nghĩ gì đấy, Cao Phong muốn đưa hai cô gái ra xe. Trước khi đi vào trong, Văn Chính liền thoáng nhìn theo Dương Thảo.

Phương Di vào bên trong xe, còn lại ở ngoài Dương Thảo nghe Cao Phong hỏi:

- Em đã nói gì làm phật ý trung uý Chính à?

- Cũng không có gì. Còn anh gặp ngài ấy để làm gì vậy?

Có một sự lưỡng lự thoáng qua trong mắt, tiếp theo Cao Phong chỉ bảo:


- Anh có chút việc cần bàn với ngài ấy...

- Chuyện gì mà không thể nói cho em biết ư?

Chậm rãi đặt tay lên vai Dương Thảo, Cao Phong cười bảo khi nào xong xuôi rồi sẽ cho cô biết cũng chưa muộn. Bình thường thấy anh luôn tâm sự chia sẻ với mình nhưng hôm nay vẻ như đang cố giấu điều gì nên Dương Thảo cũng không nài ép, bản thân tin khi nào cần thiết anh sẽ tự nói cho mình biết.

- Sao? Em giận anh à?

Có giận dỗi gì đâu nhưng nghe Cao Phong hỏi vậy, Dương Thảo cũng theo đà:

- Ừm, em thấy không được vui.

- Thôi nào, hôn thê của anh biết nghĩ lắm mà.

- Muốn em không giận thì anh phải làm một chuyện...

Thấy Cao Phong nhíu mày chờ đợi, Dương Thảo liền yêu cầu anh đứng lại gần hơn. Nhanh chóng, cô nắm lấy cà vạt đồng thời kéo anh cúi thấp xuống, sau đó rướn cổ lên hôn nhẹ vào má anh. Bất ngờ một thoáng, Cao Phong liền cười. Vị hôn thê "lắm mưu nhiều kế" này thật khiến anh chẳng biết trở tay thế nào.

- Rồi, em bỏ qua cho anh.

Dương Thảo buông cà vạt ra mau chóng, vừa lén hôn người ta xong lại mang nét mặt điềm nhiên đến vậy, Cao Phong xin chào thua. Vừa lúc lại nghe tiếng Phương Di ho nhẹ ở trong xe ô tô ra điều nhắc nhở, anh mới nói: "Hai chị em về cẩn thận" sau đó chờ Dương Thảo lên xe rồi đóng cửa lại, quay trở vào tiệm cà phê.

Vừa ngồi xuống ghế là Cao Phong đã đề cập đến vấn đề quan trọng:

- Chuyện tôi nhờ ngài điều tra giúp có kết quả gì chưa?

Thong thả nhấm nháp tách cà phê đậm đặc, Văn Chính nheo mắt và nói:

- Tình hình là vẫn chưa có gì cả. Theo tôi thấy, có thể đó chỉ là một vụ tai nạn.

Nhận được câu trả lời không đúng ý, Cao Phong nén tiếng thở dài. Chẳng là anh đang nhờ trung uý Chính điều tra vụ tai nạn xe của ông Lim cách đây hai tháng trước. Về việc chiếc La Dalat đột nhiên bị hỏng phanh trong khi Lương Bằng khẳng định rõ với anh rằng, trước khi lái xe rời khỏi nhà thì phanh vẫn bình thường.

Phanh ô tô bị hỏng, hoặc là do va chạm mạnh hoặc do đã cũ. Vấn đề phanh cũ thì không thể, còn va chạm thì càng không khi mà suốt đường đi Lương Bằng vẫn lái xe bình thường. Điều này không khỏi khiến người ta nghĩ ngay đến chuyện: có kẻ cố tình phá hỏng phanh nhằm đẩy ông Lim vào nguy hiểm! Với lý do đó, anh mới muốn tìm hiểu rõ thật hư nhưng xem ra việc này không dễ dàng.

- Tôi sẽ tiếp tục cho người điều tra để cậu Phong yên tâm.

Chẳng còn cách nào khác Cao Phong đành gật đầu, lại nói sang chuyện này:

- Vừa rồi, Dương Thảo có nói gì không phải thì mong trung uý Chính đừng để bụng. Tính cô ấy vốn thẳng thắn nên mới như vậy.


Nhắc đến cô chủ lạ lùng đó, Văn Chính cũng tò mò hỏi thêm:

- Tôi không chấp nhất gì cả mà chỉ thấy cô Thảo rất cá tính, hẳn là người có bản lĩnh. Cậu Phong cũng thật biết chọn vợ, lại còn là nhà họ Dương nữa.

- Nói ra thì thỉnh thoảng tôi cũng phải chịu thua với tính khí đó của cô ấy.

- Thế lúc đeo đuổi cô Thảo, hẳn cậu gặp không ít khó khăn?

Cao Phong liền cười nhẹ khi nghe câu hỏi thông cảm từ vị trung uý này:

- Không phải đâu, chính Dương Thảo mới là người đeo đuổi tôi.

Văn Chính không hề giấu giếm vẻ kinh ngạc khi nhìn chăm chú cậu chủ trẻ ấy trong vài phút. Lạ đời! Từ trước đến giờ, trai "tán" gái là chuyện dĩ nhiên nào đâu có cái chuyện ngược ngạo đến thế, vậy chẳng khác nào cọc đi tìm trâu?

- Quả là một cô gái rất thú vị!

Cao Phong chỉ cười chứ không đáp, và hẳn bản thân cũng chẳng hề nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói lộ rõ sự phấn khích từ gã trung uý đó.

***

Phương Di vừa về đến nhà đã thấy ông Quản ngồi ở phòng khách, trầm tư hút điếu xì gà. Vẫn còn nhớ đến sự tức giận của cha ngày hôm đó, cô có hơi lo lắng, hai tay vô thức cầm lớp vải áo trước ngực vò nhẹ. Rồi cô giật mình khi nghe:

- Di! Đến đây cha hỏi chuyện!

Nghĩ đến việc vừa lén đi gặp Lương Bằng là tim đập mạnh, cô bước đi có chút ngập ngừng. Lúc cô đứng trước mặt cha thì đầu hơi cúi, tiếp theo nghe ông hỏi:

- Con vừa đi với ai vậy?

- Dạ, con vừa đi ra ngoài với chị Dương Thảo...

- Hai đứa đã đến đâu?

Theo phản xạ của người đang có chuyện che giấu, Phương Di bất giác nói dối:

- Dạ chúng con chỉ ngồi trên xe ô tô đi dạo phố thôi ạ.

Chậm rãi, ông Quản đứng dậy đồng thời nhìn thẳng vào con gái, lặp lại:

- Có đúng là chỉ đi dạo không, hay còn đến đâu nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận