Để Em Ở Trong Lòng


Ngày ông cụ về làm ầm ĩ như vậy, mấy ngày sau đó dì giúp việc trong nhà ăn nói, làm việc đều rất thận trọng, sợ lại làm ông không vui.
Lúc trước Phó Trí Hồng tức giận, cơ bản có thể dỗ dành để nguôi ngoai, nhưng lần này, Bạch Tranh mấy lần muốn xin lỗi nhưng đều bị cự tuyệt, xem ra chuyện lần này đã đụng đến vảy ngược của ông rồi.
May là chuyện đính hôn đã bị dừng lại rồi, Bạch Tranh cũng không cần tối nào cũng ra ngoài với Phó Minh Tu.
Sáng nay khi ăn sáng, Phó Trí Hồng vẫn chưa xuống lầu, Bạch Tranh nhờ dì Vương mang bữa sáng cho ông lên lầu như thường lệ.

Cháo ăn được một nữa thì có một dì đi tới bên cửa sổ tưới chậu cây, cô thản nhiên hỏi: "Cậu ra ngoài rồi ạ?"
Theo thường lệ, đáng lẽ Đàm Khải Thâm phải dùng bữa sáng ở đây.
"Con hỏi Đàm tiên sinh à?" Dì thấy cô gật đầu thì dừng lại, nói: "Cuối tuần rồi ngài ấy không ở đây."
Bạch Tranh đặt bát xuống, tiêu hóa câu nói kia một hồi, "...chú ấy chuyển đi rồi?"
Dì: "Đúng vậy nghe nói cáp điện trong nhà đã sửa xong rồi, con không biết sao?"
"....."Bạch Tranh lắc đầu, bưng bát cháo lên hớp hai ngụm, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
"Dạo này con ít ở nhà, đi sớm về muộn, con không biết cũng là chuyện bình thường mà." Dì xoa dịu: "Nhưng hai người quan hệ tốt như vậy, Đàm tiên sinh nên nói cho con biết, chắc là ngài ấy quên mất."
Bạch Tranh nghe vậy gật đầu, không trả lời nữa.
Bận quên mất.

Cũng phải, một tuần này cô thật sự rất bận, mấy ngày nay căn bản không có ở nhà.

Quay video cho hòa âm, xách vali đi diễn tấu đâu đó cùng nhau, quay được nửa chừng thì ôm đàn ghitar ngủ thiếp đi, ngày đêm đảo lộn, đồng hồ sinh học loạn hết cả lên, phải ngủ thêm hai giấc mới quen lại giờ sinh hoạt cũ.
Việc không phát hiện ra người bên cạnh đã chuyển ra ngoài là điều bình thường, Đàm Khải Thâm không có thời gian để đề cập đến điều này với cô cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, điều khiến Bạch Tranh lo lắng là cô thực sự quan tâm đến thái độ của Đàm Khải Thâm đối với cô trong vấn đề này.
"....." Đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Nhưng sự cố này đã nhắc nhở cô.
Sức khỏe của Phó Trí Hồng đã được cải thiện, vì vậy cô cũng nên tìm cơ hội nói chuyện với Đàm Ngữ Lâm về việc chuyển đi.
"Reng—" Đang nghĩ ngợi, trong tay di động rung lên.
Nguyễn Đào [Tin tức mới quan trọng! Nhạo Âm và Tụng Tinh sắp kết hợp tổ chức show tuyển chọn ca sỹ rồi!!!!]
Bạch Tranh cắn thìa trả lời: [Cho nên? Cậu vui vẻ như vậy làm gì?]

Nguyễn Đào [/Hình ảnh/Hãy xem tiết lộ tuyển chọn này.

]
Nguyễn Đào [Trên đó nói một trong những giám khảo cuối cùng sẽ chọn một nhà sáng tạo nổi tiếng, tớ đã hỏi và có tin chắc chắn giám khảo này có khả năng là Kì Tinh Diệu! Ngay cả khi là vì anh ấy, tớ chắc chắn cũng muốn tham gia]
Kì Tinh Diệu ca sĩ nổi tiếng nhất trên mạng hiện nay, gần đây đã phát hành một số đĩa đơn mới rất được yêu thích, ra mắt chưa đầy ba năm mà anh ấy đã chen chân vào hàng ngũ ca sĩ hàng đầu.

Bạch Tranh biết anh ta còn là người Lận Nhiễm thích.
Nguyễn Đào, Lận Nhiễm là fan cứng của Kì Tinh Diệu,từ khi ra mắt đến nay, các cô ấy chưa bỏ lỡ một buổi gặp mặt nào, đã xem hàng trăm buổi hòa nhạc, các chương trình thực tế khác nhau.

Nói theo cách này, chỉ cần có dịp Kì Tinh Diệu có mặt, cho dù hôm đó có kề dao vào cổ, bọn họ cũng sẽ đi.
Loại tình thâm ý trọng này, Bạch Tranh chỉ có thể nói thán phục.
Đáng tiếc cô không có đu idol, Nguyễn Đào khoa trương năng lực của mình như thế chẳng hề gây cho cô được chút kích thích nào.
Bạch Tranh ăn xong cháo, chậm rãi hồi đáp: [Chúc cậu thành công!:)]
Đang dọn bàn ăn, Nguyễn Đào liền gửi đến tin nhắn:[bạn bè cùng nhau đi cả đời,tớ đã giúp cậu đăng kí rồi]
Bạch Tranh [......]
Bạch Tranh: 【 hình như tớ không có nói muốn tham gia.

]
Nguyễn Đào [Thêm một người thêm một cơ hội! Khả năng nghiệp vụ của cậu tốt hơn mình, lỡ như mình không tới được chung kết thì nhiệm vụ gặp thần tượng khó khăn này của mình phải giao lại cho cậu rồi! Tới lúc đó nhớ giúp mình chụp nhiều ảnh một chút nha, mình còn muốn có chữ ký nữa!!!! mua!]
Bạch Tranh đối với sắp xếp của cô ấy tức giận bật cười, không thèm đánh chữ, đổi sang giọng nói: "Cậu nói cứ như thể tớ có thể đoạt giải quán quân vậy.

Đã là ban ngày rồi, cậu tỉnh táo chút đi."
"Cậu hát hay như vậy, tham gia cuộc thi hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lần trước không phải thầy Cố đã khen ngợi cậu sao? Anh ấy là một nhà soạn nhạc nổi tiếng miệng lưỡi ác độc, bình thường không khen ngợi người khác." Nguyễn Đào tẩy não cô không biết mệt mỏi.
"Đừng tự thả rắm cầu vông nữa, cậu có thể che đậy việc báo danh của mình sao?"Bạch Tranh cố ý lạnh lùng nhắc nhở cô ấy.

*Thả rắm cầu vồng: kiểu tăng bốc idol thái quá, làm cái gì cũng đúng hết, đến rắm cũng khen thành cầu vồng được.
Nguyễn Đào "......cậu thật là nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?"
"Ừ." Dừng lại không đến một giây, Bạch Tranh nói.
Nguyễn Đào lần này thật sự sắp khóc, cô ấy khóc qua điện thoại, âm thanh lớn đến nỗi ngay cả dì đang thu dọn hoa cỏ bên cửa sổ cũng có thể nghe thấy.
"....."Bạch Tranh vội vàng che điện thoại quay trở lại phòng.
Cô mở loa ngoài ném điện thoại lên giường, tiếng khóc của Nguyễn Đào ngay lập tức tràn ngập căn phòng.
Bạch Tranh không vội nên cô ấy trang điểm với "âm thanh nền" tự nhiên này, sau khi thay quần áo, cô lên mạng tra về chương trình tài năng ca sĩ mà Nguyễn Đào đang nói đến.

Cho đến khi người trong điện thoại khóc mệt rồi.Bạch Tranh mới sẵn sàng ra ngoài.
"Tớ còn có việc phải làm, tớ cúp máy trước." Cô vừa nói vừa đi xuống lầu.
Nguyễn Đào lập tức ngừng khóc, tiếng khóc biến thành oán trách: "Cậu thật nhẫn tâm!"
"Cậu thật sự nghĩ vậy?"
Đối phương thề: "Có!"
Bạch Tranh đeo kính râm vào, "Ừ, cảm ơn vừa rồi tớ định hứa với cậu, vì chuyện này—"
"Vừa rồi là do đám mèo nhà mình nói...!tụi nó nói thì không thể tin được, Tranh Tranh của chúng ta là người đáng yêu lương thiện nhất!"
Nguyễn Đào nhanh chóng ăn năn, nhưng Bạch Tranh thực sự không quan tâm gì đến cô ấy.
"Nói trước,tớ có thể đi tham gia, nhưng không thể bảo đảm sẽ gặp được thần tượng của cậu."
"Cậu sẽ làm được! Nhất định cậu sẽ làm được!" Nguyện vọng đã đạt được, Nguyễn Đào lập tức hợp lòng người nói, "Vậy cậu cứ bận trước đi, yêu cậu."
"......"

Hai ngày nay không sắp xếp hoà âm, Bạch Tranh định về phòng làm việc một chuyến.
Mặc dù cô đã thông báo trên Weibo vài ngày trước vì lý do riêng nên hai tuần nữa video sẽ được đăng tải sau, nhưng cũng có rất nhiều người hâm mộ thúc giục cập nhật dưới phần bình luận.
Cái ngành nghề internet này, không có phốt, hay nhiệt độ thì sẽ dần biến mất.
Một khi trở nên ẩn dật chìm nghỉm, thì muốn đổi cách khác để cứu cũng không kịp nữa rồi.

Khi Bạch Tranh đến trường quay, vừa vặn là giờ ăn trưa.
Các đồng nghiệp đang thu dọn đồ đạc xuống lầu ăn cơm nhìn thấy cô liền sửng sốt một chút, sau đó dừng việc đang làm để chào đón cô.
"Chị Tranh Tranh, đã lâu không gặp."
"Chúc mừng chị tìm được người chồng tốt, khi nào thì đãi chúng ta kẹo cưới?"
"Đúng thế, thế này thì coi là thái tử phi của Trí Hoà rồi, thân phận cũng được coi trọng mấy lần rồi."
......
"Thái tử phi gì vậy, bọn họ có ý gì chứ?" Ban nãy Bạch Tranh cảm thấy kỳ lạ, lúc tới phòng làm việc, Lận Nhiễm vừa hay tới đây in tài liệu, cô đứng cửa hỏi luôn.
Lận Nhiễm cúi người lấy tài liệu đã in ra, sắp xếp thành một cuốn tài liệu, "Mặc kệ, tớ chỉ là ghen tị với cậu."
"Ghen tị với tớ?"
"Ít hỏi thôi, bố chồng tương lai của cậu đã công khai trước mặt giới truyền thông, lễ đính hôn sẽ cử hành vào ngày mùng sáu tháng sau." Lận Nhiễm nói: "Mình ngưỡng mộ cậu quá trời, sau này cậu có thể yên tâm thoải mái làm phu nhân nhà giàu rồi."
Bạch Tranh trên mặt lộ ra vẻ như bị sét đánh, vẫn như cũ duy trì bộ dáng vừa mới vào cửa không nhúc nhích.
"Không phải, cậu còn chưa biết..." Nhìn thấy dáng vẻ mê mang của cô, Lận Nhiễm Nhiên cũng sửng sốt hai giây, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô.

"Cậu xem, Trí Hoá cũng share weibo rồi, Phó Đổng sẽ tự mình công bố trong hôm nay, như thế đoán là mọi người trong ngành sẽ biết hết"
Bạch Tranh nhướng mắt bổ sung, "Trừ tớ"
Lận Nhiễm "....."
Những dòng chữ ở đó đâm vào mắt, muốn bao nhiêu mỉa mai thì có bấy nhiêu mỉa mai.
Cô là người có liên quan, cô cũng là người cuối cùng biết.

Lần này đến lượt Lận Nhiễm im lặng, trong lòng có chút thắt lại, "...!Hiển nhiên nhà họ Phó không có lý do gì giấu giếm cậu chuyện này,mình đoán là bị kí giả làm trở tay không kịp, cậu cũng biết mấy kí giả đó rồi mà, thứ họ muốn chỉ là mấy tin gây hot thôi."
Bạch Tranh không nói chuyện, chỉ là ngồi ở trên ghế sa lon, mở văn bản phía dưới đính kèm video.
Nội dung video đang phát là buổi công bố sản phẩm IA điện tử gia dụng mới quý 1 và Trí Hoà, điểm quan trọng là phương diện lý giải và hạt nhân thúc đẩy lý tưởng của sản phẩm.

Nội dung trước đó quá dài dòng, Bạch Tranh không xem cẩn thận, Lận Nhiễm hiểu cách nghĩ của cô, tua nhanh video đến đoạn sau, tới phần phỏng vấn gần cuối video.
Tin tức được tiết lộ trong hai phút cuối của video.
Toàn bộ quá trình không hề long trọng như Bạch Tranh tưởng tượng, hình như phóng viên ngẫu nhiên hỏi một câu, bọn họ tùy ý trả lời.
Từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn, Phó Viễn Lâm thậm chí không nhắc đến tên của Bạch Tranh.
Nhưng mà lại không cần chỉ rõ.

Ai trong ngành không biết cô từ lâu đã là con dâu được hứa hôn của nhà họ Phó.


Bây giờ hãy nhìn với con mắt của công chúng, chuyện này được coi là chắc chắn, và không thể thay đổi.
Video phát xong, Bạch Tranh trả lại điện thoại cho cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Này, cậu đi đâu?!" Lận Nhiễm còn chưa kịp thuyết phục cô, Bạch Tranh đã mở cửa chạy ra ngoài.
Bóng lưng mảnh mai của cô lướt qua đám đông, như không nghe thấy, chỉ vài giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này Lận Nhiễm mới phát hiện, từ nãy đến giờ cô còn chưa kịp đặt túi xuống.
Hai giờ chiều, cái nóng như thiêu đốt bao trùm thành phố.
Trong vòng năm phút sau khi ra khỏi tòa nhà, lưng của Bạch Tranh đã ướt sũng.
Từ đầu đến giờ, cô đã gọi điện cho Đàm Ngữ Lâm hơn chục lần nhưng không ai bắt máy, cân nhắc một chút cô dứt khoát trực tiếp đi tới cửa nơi dừng xe, bảo tài xế lái xe đến Trí Hoà.
Địa chỉ của Trí Hoà không xa Phố Tài chính
Sau khi xuống xe, Bạch Tranh vội vàng đi về phía tòa nhà quen thuộc, không thèm để ý đụng phải người nào, vội vàng xin lỗi, tiếp tục vùi đầu đi về phía trước.
"Bạch tiểu thư." Người bị đụng phải nhanh chóng đi tới, chặn đường của cô.
Bạch Thành lúc này mới nhìn rõ ràng, con ngươi hơi hơi giãn ra, "Vu Tín? Sao anh lại tới đây?"
Vu Tín nâng kính, cung kính nói: "Tôi đang chờ cô."
"Anh có việc gì à?" Trên trán cô có chút mồ hôi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Nhưng người trợ lý này chẳng có chút cảm giác vội vàng gì cả, chưa đợi anh ta mở miệng, Bạch Tranh đã ngắt lời: "Không phải anh có số điện thoại của tôi sao? Đợi một chút nữa rồi nói sao được không? Bây giờ tôi đang có việc gấp."
"Cô tới đây vì sự kiện họp báo của Trí Hoà phải không."
Lời nói của Vu Tín buộc cô phải dừng lại, khi Bạch Tranh dừng lại, cô nghe thấy anh ta tiếp tục nói: "Tôi đang đợi cô ở đây vì chuyện này."
"Cho nên?" Bạch Tranh thật sự không có kiên nhẫn cùng hắn chơi lạc mềm buộc chặt, "Anh có lời gì thì nói cho tôi biết đi."
"Thứ cho tôi nói thẳng, tôi e rằng không sáng suốt khi cô đến gặp Phó tổng và Phó phu nhân vào lúc này." Cuối cùng Vu Tín cũng đi vào vấn đề chính.
Bạch Tranh không thể hiểu được tại sao anh ấy lại biết.

Dù vậy, cô cũng không còn ngại ngùng nữa: "Bây giờ không đi, còn phải đợi đến ngày đính hôn sao?"
"Tôi không có ý đó,chỉ là dưới tình huống hiện tại, thật sự không thích hợp để ngài xuất hiện ở chỗ này." Vu Tín tận tâm giải thích, ngữ khí đều đều ôn nhu, làm cho Bạch Tranh khó giải thích được.
"Ai bảo anh nói với tôi chuyện này, Đàm Khải Thâm?" Có một sự im lặng.
"Không sai, anh vốn là người của chú ấy." Bạch Tranh coi như thừa nhận, "Cho nên chú ấy kêu anh ngăn cản tôi? " Vu Tín vẫn đứng tại chỗ không nói chuyện.
Bị hỏi hai câu, Bạch Tranh dần dần mất đi kiên nhẫn.
Cô tiến lại gần vài bước, lạnh lùng hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận