Để Em Ở Trong Lòng


"Anh không nói có đúng không?"
Đợi một lúc, Vu Tín vẫn không trả lời, Bạch Tranh không muốn lãng phí thêm thời gian cho anh ta, "Không nói thì thôi đi."
"...."
Cô nói đi là đi, điều này nằm ngoài dự đoán của Vu Tín.
Thấy Bạch Tranh muốn đi vòng qua bồn hoa, anh ta vội vàng nhấc chân đuổi theo, đành chịu thoả hiệp: "Cô Bạch à, bây giờ cô không thể qua đó, Đàm Tổng nói chuyện này tốt nhất nên đợi anh ấy quay về rồi xử lý."
"Trở về?" Bạch Tranh nắm lấy chữ, nhanh chóng phản bác.
Vu Tín trán hơi đổ mồ hôi, đưa tay nâng kính: "...!Ừm."
"Chú ấy đi đâu?"
Đến giờ, Vu Tín không còn cách nào khác phải thú nhận: "Đàm tổng đã đi họp ở Australia trong tuần này không có mặt ở Trung Quốc".
Nghe vậy, Bạch Tranh không khỏi có chút choáng váng.
Cho nên, Đàm Khải Thâm không nói cho cô biết chuyện chuyển nhà, có phải thật sự là do anh quá bận rộn công việc không?
"....." Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện này
Cô đánh gãy suy nghĩ loạn xạ của mình, hỏi Vu Tín: "Vậy sao ban nãy anh không nói."
Chuyện mở họp này,có cái gì khó nói ra không?
Chuyện này thì Vu Tín sai thật.

Trước đó không có nói qua, bởi vì trước khi tới đây lão đại đã dặn dò, không được nói cho Bạch Tranh tin anh ta không ở trong nước, sợ cô càng thêm liều lĩnh.
Phải nói Đàm Khải Thâm thực sự rất có lý trí trong vấn đề này.
Giống như bây giờ, không nói thêm gì nữa, Bạch Tranh chắp tay sau lưng chậm rãi lùi về phía sau, "Quên đi, nguyên nhân gì cũng không còn cần thiết nữa.

Nhưng không có chú ấy ở đây thì mọi chuyện càng đơn giản."
Nói xong, người trước mặt đã đi giày cao gót chạy mất rồi.
Vu Tín hoảng sợ: "Bạch tiểu thư-"

Bất chấp chướng ngại phía sau, Bạch Tranh vẫn tiến về phía trước
Theo nơi cô vừa xuống xe, cách duy nhất để đến cổng chính của Trí Hoà là đi vòng ra sau tòa nhà.
Một bóng đen rơi xuống phía bên phải tòa nhà, phủ cô trong đó, khi cô bước vào phạm vi ánh sáng, làn sóng nhiệt và ánh mặt trời thiêu đốt cô, tiếng người ồn ào mà cô vừa nghe thấy mờ nhạt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết
Trước sự ngạc nhiên của Bạch Tranh, có một người đang ngồi xổm trước toà cao ốc.
Chiều dưới cái nắng gay gắt, lối vào của tập đoàn Trí Hoà bị chặn bởi các phóng viên và máy ảnh, bất kể đi ra hay đi vào, đều phải trải qua nhiều tầng lớp người vặn hỏi, nhân viên bảo vệ đã cố gắng hết sức ngăn chặn để những người không liên quan có thể đi qua một cách an toàn, trường hợp này, rõ ràng là cho cuộc họp báo vào buổi sáng.
Lối vào tòa nhà náo nhiệt, Bạch Tranh không khỏi chậm lại.
Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu xám bạc đang từ từ lái vào phía sau đám đông.
Cô khẽ nheo mắt, nhận ra chiếc xe đó.

Một bóng người quen thuộc từ ghế lái bước xuống, các phóng viên đang đứng canh cửa tòa nhà cùng đứng lên chen vào, đội hình vốn vây quanh cửa đã bị phá vỡ, mục tiêu chuyển sang vây quanh chiếc Bentley.
Bao quanh Phó Minh Tu vừa xuống xe.
Ngay sau đó, nhiều câu hỏi về buổi họp báo sáng nay đã được đặt ra.
Bạch Tranh mơ hồ nghe được một ít, đại khái đều là chuyện muốn đính hôn.

Vì Phó Minh Tu là con một của Trí Hoà, tương đương nửa nhân vật của công chúng trong ngành, chuyện lớn như đính hôn tự nhiên sẽ có nhiều người dòm ngó.

Cho dù cuối cùng có lấy được tin tức gì từ miệng anh ta, cũng đủ để những phóng viên ngồi xổm đó viết lên thành tiêu đề.
Nhưng tiếc là, vị Phó thiếu này không có ý định tiết lộ bất cứ điều gì với người bên ngoài.
Bạch Tranh có thể từ đôi mày nhíu lại của anh ta biết được anh ta đang không vui, nhưng anh ta chưa từng nói một lời, chỉ cuối đầu đi trong những câu hỏi của phóng viên, an toàn vào sảnh của tòa nhà chính dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ.
Chiếc Bentley được tài xế lái đến bãi đậu xe, các phóng viên vừa mới xếp thành một vòng quay về "vị trí công tác ban đầu".
Chứng kiến ​​quá trình khó khăn của Phó Minh Tu, đột nhiên Bạch Tranh do dự.

Dù đã quyết tâm đối mặt với ống kính, nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi nghĩ tới có rất nhiều máy ảnh cùng lúc chỉa vào mặt mình.
Đang do dự, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó nắm lấy cổ tay phải của mình.
Nóng hầm hập mà cảm xúc thô lỗ.
Người nào đó trong nhóm phóng viên cách đó không xa đã nhìn về hướng cô.
Bạch Tranh còn chưa kịp phản ứng, lực từ cổ tay đã kéo cô về phía sau, không nghĩ tới, trên đỉnh đầu một bóng đen đè xuống, mùi hương linh sam quen thuộc quấn lấy cô.
Ngực người đàn ông vẫn phập phồng.

Ánh mắt bị vành mũ che khuất, trong lúc sững sờ, Bạch Tranh hơi nhếch cằm, từ góc độ của cô nhìn lại, chỉ có thể thoáng thấy yết hầu lăn lăn, "Đừng quay đầu."
Giọng nói khiến người ta cảm thấy yên tâm, cảm xúc của Bạch Tranh tự nhiên bị hấp dẫn, thật sự đứng đó không động đậy gì cả.
Đàm Khải Thâm nở nụ cười yếu ớt lòng bàn tay anh từ từ di chuyển xuống nắm lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi nơi này.
Giữa đám đông cách nhau vài mét, có người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, nhưng mà rất nhanh, sự hỗn loạn ở cửa đã làm chắn tầm mắt, đợi tới lúc quay đầu muốn dùng máy ảnh chụp lại thì phát hiện bóng lưng đó đã sớm dần dần mất hẳn.

Chiếc xe mà Vu Tín sắp xếp để đón anh dừng lại ở ngã tư vừa rồi.
Đàm Khải Thâm dẫn cô về không nói một lời nào trên đường đi.
Bạch Tranh nhìn xuống đôi bàn tay họ đang nắm chặt, cảm thấy trên mu bàn tay chạm vào chiếc nhẫn bạc, nó lạnh như băng.

Đôi mắt cô vô tình rơi vào ống tay áo anh xắn lên, khuy áo lại đang đeo khuy măng sét cô tặng lần trước.
Ánh sáng lóe lên trên những chiếc răng kim loại, vô cùng chói mắt.
Nhịp tim nhanh không thể giải thích được.
Bạch Tranh linh hoạt ngón tay kéo xuống khóe môi đang dần nhếch lên, hắng giọng hỏi: "Chú không phải đi công tác sao?"
Thấy không có ai đuổi theo, anh từ từ rụt tay lại, khinh thường xoay cổ tay.
Đàm Khải Thâm đi phía trước, liếc cô một cái, đút tay vào túi quần, "Vừa mới trở về."
Không có gì lạ khi anh trông thật mệt mỏi.
"Vậy thì thời điểm trở về của chú thật sự rất trùng hợp.

Nếu vừa rồi chú không xuất hiện kịp thời, cháu đã bị phát hiện rồi." Bạch Tranh trợn mắt lấy lòng.
"Em còn biết sợ?" Đàm Khải Thâm ngồi trong xe, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đen không đáy đó nhìn cô cảm giác áp bức khó tả, "Mấy câu mà tôi kêu Vu Tín nói với em, sao em không chịu nghe một chữ nào hết."
Bạch Tranh: "Làm sao có thể? Những lời đó của trợ lý Vu đương nhiên là cháu nghe hiểu."
Vu Tín,người chuẩn bị đóng cửa xe"......"
Đàm Khải Thâm nhìn cô một cái, rõ ràng anh đã quá quen với những lời già mồm át lẽ phải của cô, quay đầu đi không cãi lại.
Nhìn thấy chiếc xe thuận lợi lái đi, Bạch Tranh còn đang suy nghĩ về hôn ước, trong lòng lại như mèo cào, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi hóng gió" Giọng điệu bình tĩnh.
Bạch Tranh cho rằng mình nghe lầm, "Cái gì?"
Tôi thì lửa cháy đến nơi rồi còn anh thì lại đi hóng gió?
"Vậy chú có thể yêu cầu tài xế tấp vào lề dừng lại không, cháu muốn xuống xe."
Cô vẫn có việc làm thì làm sao có thời gian đi chơi với anh được.
Đàm Khải Thâm không trả lời, lấy điện thoại di động trong túi ra bấm một dãy số.
Sau hai tiếng bíp ngắn, điện thoại được một giọng nữ quen thuộc nhấc máy "Khải Thâm, anh xuống máy bay rồi sao?"
"Vừa mới tới"
Giọng nói của người đàn ông kéo suy nghĩ của Bạch Tranh trở lại dừng lại một lúc.
Phải nha, sao cô lại không nghĩ tới, cô không liên lạc được với Đàm Khải Thâm thì không nhất định người khác cũng không liên lạc được.
Đàm Khải Thâm đem chuyện sáng nay nói ngắn gọn vài câu, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "...!Có phải Tiểu Tranh ở bên cạnh em không? Đưa điện thoại cho con bé"
Đưa điện thoại cho Bạch Tranh, cô cầm lấy, đặt ống nghe bên tai: "Dì ạ"
"Xin lỗi Tiểu Tranh, dì muốn xin lỗi cháu trước." Đàm Ngữ Lâm nhẹ giọng nói, "Dì không nói trước với cháu về buổi họp báo, là lỗi của dì."
Bạch Tranh rũ mắt xuống, thả mình chìm vào ghế, không nghĩ nên đáp lại như thế nào.
"....! Dì thực sự không biết phải nói gì với cháu,nhưng tụi dì hoàn toàn không có ý định ép cháu đính hôn.

Hôm đó cháu đột ngột đưa ra chuyện đó, không ai kịp chuẩn bị trước, sau đó tụi dì cũng đã cố gắng thuyết phục ba, nhưng ba...!ông ấy không bao giờ đồng ý hủy bỏ hôn ước."
Bạch Tranh biết Đàm Ngữ Lâm sống cũng khó khăn trong Phó gia, biết rằng bà ấy không thể làm trái với mong muốn của Phó Trí Hồng, nhưng, "Không đồng ý thì có thể từ từ nói lại, sao lại nhất thiết nói ra cho người ngoài?"
"Tiểu Tranh,cháu xác định muốn hủy bỏ hôn ước, còn có chuyện gì có thể nói nữa?"
Thấy cô không nói nên lời, một lúc lâu sau, Đàm Ngứ Lâm mới thở dài, "Ông cũng là luyến tiếc con."
Rất lâu sau khi cuộc gọi được cúp máy, những lời này vẫn còn văng vẳng trong tâm trí Bạch Tranh.
Cô đột nhiên không biết phải trách ai.

Có lẽ đúng như những gì Đàm Ngữ Lâm nói, Phó Trí Hồng không trị được cô nên muốn dùng cách này trói cô lại với Phó Minh Tu, nhìn thấy thái độ cứng rắn của cô nên ông mới đưa ra quyết định này.
Chuyện đã tới nước này, dù truy đến cùng cũng không giải quyết được vấn đề.
Vậy tiếp theo thì sao, thật sự phải đợi đến tháng sau dùng thân phận là cô dâu tham gia vào lễ đính hôn của chính mình à?
Không, cô không thể ngồi yên.
-
Sau khi tạm biệt Đàm Khải Thâm, Bạch Tranh quay trở lại trường quay.
Lận Nhiễm thấy cô trở lại liền đi vào phòng làm việc, "Cậu đã đi đâu? Tớ gọi nhiều như vậy cũng không trả lời."
Bạch Tranh bỏ túi xuống, đi thẳng đến bàn làm việc lục tung tài liệu, rút ​​điện thoại ra, giao diện toàn một màu đen.
Chắc là do vừa rồi gọi cho Đàm Ngữ Lâm, gọi tới hết pin luôn rồi.
Cô lắc lắc điện thoại, Lận Nhiễm cáu kỉnh đưa tay qua giúp sạc pin, khi ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tranh vẫn đang lục tung bàn làm việc, "Mình nhớ lần trước chị Mỹ Châu có chụp một loạt bạn trai một ngày, gợi ý cho mấy cửa tiệm, những tài nguyên đó đều còn chứ?"
Lận Nhiễm: "Cái đó, tớ cất rồi"
"Tớ nói sao không tìm được, vậy là ở chỗ của cậu" Bạch Tranh từ bỏ tìm kiếm, thúc giục cô ấy lấy.
Lận Nhiễm mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cũng không hỏi nhiều vì quá lo lắng, một lúc sau, cô ấy từ bên cạnh trở lại với một xấp tài liệu, "Đây,tất cả đều ở đây."
"Cảm ơn." Bạch Tranh mở ra xem kỹ thông tin.
"Lẽ nào cậu thấy lượng tương tác mấy kỳ Mỹ Châu làm khá ổn,mà định quay bạn trai một ngày nhé? Không phải nói mấy anh chàng đó không hợp với gu của cậu sao?"
Bạch Tranh: "Không hợp cũng còn cách nào khác đâu, còn nước còn tát thôi."
"?"
Cô nói với Lận Nhiễm kế hoạch mà cô đã nghĩ tới trên đường đi, Lận Nhiễm sau khi nghe xong hiểu ra, "Ồ - vậy là cậu muốn tìm một người giả vờ là người yêu, giúp cậu huỷ bỏ hôn ước với Phó gia?"
Lực chú ý của Bạch Tranh vẫn ở trên tập tài liệu, giơ ngón cái với cô, cũng coi như đồng ý với phán đoán của cô.
Lận Nhiễm khoanh tay cau mày, "Cái này có thể làm được sao?"
"Tớ không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn." Cô lật một trang khác.
"...!Được rồi, cậu cho tớ biết yêu cầu cụ thể của cậu, tớ giúp cậu tìm xem có ai phù hợp yêu cầu không."
Bạch Tranh nheo mắt cười với cô ấy: "Tớ biết cậu là người tốt nhất."
Lận Nhiễm ngồi xuống đối diện, chia đống tài liệu trước mặt thành nhiều bản, "Nói đi."
Bạch Tranh nắm lấy cây bút, đặt lên môi, dựa vào lưng ghế suy nghĩ, trong đầu nói ra tướng mạo, trình độ học vấn, những điều kiện khác của bạn trai.
Lúc mới bắt đầu, Lận Nhiễm vẫn còn cảm thấy một chút khổ, nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy huyền diệu.
"Quá khó để đáp ứng được những yêu cầu của cậu."
Bạch Tranh cắn nắp bút tiếp tục lật từng trang.
Lận Nhiễm nói cụ thể: "Anh ấy cao 185cm, nặng 75kg, là cung Thiên Bình, từng có kinh nghiệm trong quân ngũ, hiện đang là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết...!những điều kiện này nhìn thì bình thường không có gì nổi bật ,cộng lại thì khó như lên trời, chị ơi, kiếm đâu được người như vậy?"
Chưa kịp nói xong, Lận Nhiễm đã dừng lại "...!Chờ đã, hình như tớ đã tìm được thứ gì đó."
"Cái gì." Bạch Tranh cắn bút nhìn lên.
Vẻ mặt của Lận Nhiễm lập tức trở nên kì diệu, "Cứ như này dù một người cũng không tìm được."
"......"Trong đầu của Bạch Tranh bây giờ chỉ toàn là làm thế nào để hủy bỏ hôn ước, cô cũng không có tâm trạng để đoán xem cô ấy đang chơi câu đố gì, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Cậu thật ngốc." Lận Nhiễm lấy cây bút trên tay gõ lên trán cô, "Cậu không nhận ra người mà cậu miêu tả rất giống chú của Phó Mình Tu sao?"
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Bạch Tranh:.........
Mình không có, mình không phải, cậu đừng có nói bậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui