30-4-2023
Dịch : Độc Mộc Lam
Beta: Matcha Machiato
Đèn trên nóc xe sáng lên, cần gạt nước đều đặn gạt nước kính xe, bảng đèn neon ở xa lóe lên ánh sáng không rõ ràng lắm.
Biểu hiện của Cố Cận từ đầu đến cuối khiến Bạch Tranh mơ hồ cảm thấy khó chịu: "Câu hỏi này liên quan đến sự riêng tư, vì vậy tôi không thể trả lời được."
"Không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi." Cố Cận thấy cô chống cự thì cười quay đầu đi, khởi động xe.
Nhưng mà thử hai lần đều không lên lửa, Bạch Tranh cảm thấy không đúng, bèn nhìn về phía đồng hồ dầu.
Cố Cận nhìn vào nơi cô đang chỉ, ngay lập tức choáng váng, "Nói tại sao tôi không thể di chuyển được . Xin lỗi, thường là do trợ lý lái xe hôm nay lại đang vội, không biết cách"
Bạch Tranh lắc đầu, "Tôi sẽ gọi xe kéo cho anh"
"Không cần , tôi tìm một người bạn tới giúp ." Cố Cận lấy điện thoại ra bấm số.
Bạch Tranh cảm thấy ngồi yên không phải là cách hay, nhưng cô không thể bỏ Cố Cận lại, dù sao thì anh ta bị mắc kẹt ở đây chỉ do tiễn cô. Sau khi đợi một lúc, sau khi Cố Cận đã liên hệ được với bạn của mình, Bạch Tranh mới định rời đi.
Tiếc là thời tiết không được đẹp, vừa định bước xuống xe thì mưa chợt bắt đầu nặng hạt.
"Hay là đợi thêm chút nữa đi ." Cố Cận từ trong xe gọi cô.
Bạch Tranh gật đầu cảm ơn ý tốt của anh ta, sau đó dứt khoát mở cửa, cầm ô xuống xe, cơn mưa xối xả như vậy, vừa xuống xe chưa đến mười giây, nửa người dưới của cô đã ướt sũng.
Cố Cận nhìn cô vượt qua cơn mưa, do dự có nên xuống xe hay không.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bảng điều khiển vang lên.
Bạch Tranh di chuyển trong màn mưa, mưa đã hoàn toàn làm ướt giày cô.
Cô đi qua ngã tư đứng trên bậc thềm đợi đèn giao thông, những chiếc xe chạy quá tốc độ đã mang theo vài hạt mưa bắn vào người cô.
Bạch Tranh hơi nghiêng ô, tập trung suy nghĩ trên đường về nhà, không hề để ý tới người phía sau.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai cô.
Bạch Tranh giật mình, dường như không kịp nghĩ tới khả năng khác, nhanh chóng bắt lấy cánh tay người nọ, trở tay giữ người lại.
"A—" Tiếng hét bị tiếng mưa che lấp.
Cô cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, bèn chiếu lên đèn pha, nhìn kỹ mới nhận ra là Cố Cận.
Ngôi sao lớn trên TV đang ngồi xổm trên mặt đất trong tư thế bị cô nắm lấy cánh tay.
"...." Sau khi cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Tranh lập tức buông tay ra, "Thực xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi tưởng..."
"Không có việc gì...... Không có việc gì." Cố Cận không dám lên tiếng, dùng sức đứng lên.
"Anh không sao chứ?" Bạch Tranh nhường hắn một nửa chỗ, thấy Cố Cận động đậy cánh tay, động tác có chút cứng ngắc, hắn cắn răng một cái, "Tôi thật không có việc gì."
"Hay là tôi giúp anh vận động một chút." Bạch Tranh nghĩ cách giúp.
Ai ngờ vừa chạm vào cánh tay, Cố Cận thiếu chút nữa ngã nhào: "Ôi, đau quá, đau quá——"
"......"
-
Khi Đàm Khải Thâm đến đón, anh ngồi trong xe nhìn thấy một cảnh như vậy.
Sau đó, khi Cố Cận giải thích với anh , anh không thể không nói: "Tôi thực sự không ngờ rằng cháu gái nhỏ của anh sức mạnh còn hơn hai người đàn ông to lớn ,răng rắc một tiếng tôi đã nằm ở dưới đất rồi, còn chưa kịp phản ứng nữa."
Lúc nói những lời này bọn họ đã an toàn di chuyển rồi, Đàm Khải Thâm rót một ly rượu đặt trước mặt anh ta, sau đó lấy trong hộp thuốc ra một lọ thuốc mỡ ném cho anh ta.
Cố Cẩm nhìn trái nhìn phải trong gương, cắn răng bôi thuốc, "Có phải nhà của các cậu đều xuất thân học võ không ,đem cánh tay của tôi xoay luôn ."
"Nắm chắc thời gian. " Đàm Khải Thâm tận tình tận nghĩa đưa thuốc, "Xong rồi thì đi ra phòng khách chờ tôi."
"Cậu không bôi cho tớ, tớ nhìn không thấy... Này!"
"Tự mình làm lấy." Tích chữ như vàng.
Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bị đóng lại trước mắt Cố Cận, anh ta oán giận quay đầu lại, "Thấy sắc quên bạn, mình toàn kết bạn với mấy người kiểu gì thế này?"
Nói như vậy nhưng Đàm Khải Thâm vẫn tìm người giúp Cố Cận bôi thuốc.
Trong phòng khách có một bàn người đang đánh bài, ồn ào náo nhiệt. Mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, rơi trên cửa sổ, thành phố bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, nhìn mấy lần cũng khó thấy rõ.
Đàm Khải Thâm để mắt đến thời gian tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống.
Những người đến tối nay đều là bạn tốt đã ở bên anh mười năm qua, có những lời không cần nói ra thành lời, hai người đều hiểu rõ ràng.
Anh ngồi một mình bên cửa sổ rất lâu, không có ai đến quấy rầy .
Cho đến khi, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh được mở ra.